Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 30 : Hẹn Hò




Chương 30 : Hẹn Hò

Ở một nơi khác, Tuyết Mai đang đi cùng Bảo Trâm than phiền vì hai người dám bỏ mặc mình ở lại với đám bạn của Hoàng Long.

“Sao tự dưng lại bỏ về vậy? đã thống nhất là đi uống nước giải khát rồi mà.”

Bảo Trâm thở dài.

“Sao bà cứ phải so đo với cô bé học sinh cấp 3 thế? Với lại tôi thấy hành động của bà với Hoàng Long thực sự quá lố rồi đó.”

Tuyết Mai tự tin đáp.

“Chẳng phải tình yêu làm con người ta mù quáng đến điên dại ư? Chắc là tôi bị điên nên mới làm vậy, nhưng tôi thấy tốt mà chẳng có gì xấu hổ cả. Tôi không muốn giấu giấu diếm diếm tình cảm như bà đâu?”

“Tôi nói rồi, chúng tôi chỉ là chị em? Không phải thứ như bà đang nghĩ à nha.”

“Biết sao được, bà có đang nói thật lòng mình không? Bà đã hỏi cậu ta chưa?”

Bảo Trâm chắp tay cúi đầu chịu thua với cô bạn thân.

“Tui Xin bà, Làm ơn đừng reo rắc thêm những suy nghĩ đó vào đầu tôi nữa? Dù có ế tôi cũng không thử lần nữa đâu. Còn bà nữa, định theo Hoàng Long tới cùng đấy à. Hay chỉ là xúc cảm nhất thời?”

Tuyết Mai cười thầm, hai má ửng hồng.

“Tôi cũng không rõ nữa, được ngày nào hay ngày đó. Thậm chí tôi còn nghĩ đến chuyện muốn có con với cậu ta?”

“Cái gì? Tuyết Mai, bà điên thật rồi. Mới quen còn chưa được 1 tháng mà. Nghĩ cho kỹ, cái gì nhanh đến rồi sẽ nhanh đi.”

Tuyết Mai nói như mê sảng.

“Chính vì nhanh đến, nhanh đi chúng ta phải tận hưởng và lưu giữ những gì tốt đẹp lại chứ? Nếu sau này Hoàng Long có thay lòng, tôi cũng sẽ không hối hận đâu.”

Bảo Trâm than thở.

“Trời ạ, bà đúng là hết thuốc chữa rồi.”

Tại Phòng làm việc của ông Hùng, Bùi Tuấn đã đến gặp trực tiếp người quản lý đội bóng để phàn nàn về chuyện mình không được ra sân. khi được trao cơ hội, các thành viên trong đội cũng không chịu hợp tác khiến anh có một trận đấu mờ nhạt trong vòng bảng. Nếu thực sự không còn dùng tới thì sau giải lần này, anh sẽ rút khỏi đội bóng.

Ông Hùng nghe xong chỉ đành thở dài tỏ ra cảm thông với Bùi Tuấn. trung phòng hai năm liền, thi đấu tốt bỗng dưng phải nhường suất cho Hoàng Long đá chính. Từ giờ đến lúc kết thúc đại hội còn hai trận nữa, nếu không cho bùi Tuấn cơ hội chỉ e cậu ta sẽ chán nản mà rời đội.

"Cậu bình tĩnh chút đi, hưởng ánh hào quang hai năm rồi, cũng nên để bọn trẻ trải nghiệm cảm giác đó với chứ. Cậu không vừa lòng với Hoàng Long, tôi hiểu, nhưng cậu ta sẽ không ở đây lâu. Vị trí trung phong sẽ lại quay trở về với cậu "

Bùi Tuấn nghi hoặc. "Thầy nói, Hoàng Long sẽ không thi đấu ở đội này nữa? "

Ông Hùng khẳng định. "Theo tôi 99 % Hoàng Long sẽ rời đội sau khi loạt trận giao hữu. cho dù cậu ta muốn ở lại, gia đình cũng không cho phép cậu ta đi theo con đường bóng đá."

Bùi Tuấn ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng hiểu ra tình huống của Hoàng Long. Cậu ta không thể làm cầu thủ bóng đá, số mệnh của cậu ta là người thừa kế sản nghiệp mà gia đình để lại. Phúc phận của cậu ta khiến người khác phải ganh tị mà.

Ông Hùng không để tâm đến phản ứng của Tuấn, cứ thế nói tiếp.

“Tương lai của cậu ta chúng ta không cần nhắc tới nữa, tương lai đội bóng thì sẽ có thay đổi rất lớn đấy. chúng ta sẽ chơi ở giải Hạng 3. giải bóng đá chuyên nghiệp. Sẽ có vài cái tên phải ra đi, thậm chí là đội trưởng Thành Chung, đội phó Nam Anh. Tôi sẽ tái cấu trúc lại đội bóng một lần nữa."

"Sao thầy chắc chắn chúng ta sẽ được chơi ở giải hạng 3? Chẳng phải còn một loạt trận giao hữu, thành tích đạt được mới quyết định đội bóng có đủ tư cách tham dự giải."

Ông Hùng gật gù. "Đúng rồi, nhưng thành tích chỉ là một phần nhỏ thôi, quan trọng là có nhà đầu tư đứng ra để vận hành đội bóng chinh chiến ở giải quốc gia. Hiện tại tôi không muốn nói gì nhiều. Cậu chỉ cần biết chuyện đội bóng Lên đá ở giải hạng 3 đã nằm trong túi rồi. Cậu có muốn gắn bó với đội hay không là tuỳ ở cậu thôi."

Bình Thường, Ông Hùng không phải loại người ăn to lớn trừ các buổi phát ngôn trước công chúng. khi nói chuyện riêng như thế này, ông ấy rất nghiêm túc. vậy nên Bùi Tuấn tin rằng ông Hùng nói là thật.

"Thầy cũng biết em rất muốn chơi ở sân bóng lớn, nếu thực sự được đá ờ giải quốc gia, em sẽ nghe theo sự chỉ đạo của thầy."

Ông Hùng vỗ vai Bùi Tuấn.

"Tôi quả nhiên không nhìn nhầm người. Mấy trận đấu thủ tục này cứ để tụi nhỏ bay nhảy đi. cậu đã nâng cúp 2 lần rồi còn gì. đã đến lúc phải nghĩ lớn hơn, đừng có khư khư cái giải cấp tỉnh bé tẹo này."

Bùi Tuấn cười khổ

. "Dạ vâng, em đã hiểu rồi. Thầy có cần em làm gì không ạ.”"

Ông Hùng khẽ lườm Bùi Tuấn.

"Tôi tự có sắp xếp, sau loạt trận giao hữu đội bóng sẽ mất một lượng lớn cầu thủ đấy. Cậu để ý xem những người nào trong đội có thể gắn bó lâu dài với đội bóng. lên danh sách rồi báo lại cho tôi. Nhớ là làm trong âm thầm đừng vội nói cho người khác biết. "

Dạ vâng em sẽ để ý giúp thầy, xong việc em sẽ báo lại ngay."



Đội bóng đá được nghỉ xa hơi một ngày đẹp chuẩn bị cho trận bán kết. trong ngày hôm nay ngoài sân vận động sẽ diễn ra phần thi của các bộ môn điền kinh, nhảy cao, nhảy xa, đẩy tạ. ném bóng. Các tuyển thủ ở trong huyện đoàn có ưu thế về sức bền và thể lực, nên giành được thứ hạng cao hơn so với tuyển thủ trong thành phố.

Hôm nay đồng thời diễn ra vòng đấu thứ 5 của bộ môn bóng chuyền. cũng là vòng đấu cuối cùng để tìm ra đội hạng nhất. Thành tích của đội bóng chuyền nữ Thành Phố cho tới hiện tại là thắng ba, thua 1 tạm thời xếp vị trí thứ 2. bằng điểm với đội bóng chuyền Long Hải nhưng xếp sau về hiệu số

Không như bóng đá nam, trình độ các vận động viên bóng chuyền không chênh lệch nhiều. quan trọng là khả năng phối hợp, chọn vị trí, cũng như sự tập trung khi thi đấu.

Hôm nay Xuân Mai đến xem chị Bảo Trâm thi đấu. ngày nào chị ấy cũng qua xem đội bóng đá, còn nó thì chỉ xem được ngày đầu đội chị ra quân. mấy ngày sau vì trùng thời gian thi đấu, bận quan sát các đội bóng khác nên không tới được. Ngoài Xuân Mai thì Hoàng Long cũng tới, mang tiếng là người tình bé nhỏ của chị Tuyết Mai mà chưa một lần tới cổ vũ. Hôm qua thấy chị buồn, không an ủi được câu nào ngược lại còn khiến chị ta khó xử vì hành động của bạn bè cùng lớp.

"Ui trời, bà Xem ai tới kìa?"

Tuyết Mai ngơ ngác, đảo mắt một vòng về phía khán đài. thấy bên cạnh Xuân Mai là Hoàng Long, cô nàng hớn hở, mặt mũi tươi tỉnh hẳn lên, chạy tới chỗ Hoàng Long.

"Chà, hôm nay rảnh rỗi đến xem chị thi đấu cơ à?"

11:57 17/12/2023 Chương 53 - Tung Hoành Sân Cỏ https://truyenyy.pro/truyen/tung-hoanh-san-co/chuong-53.html 4/11

Hoàng Long ngượng ngùng không trả lời chỉ siết bàn tay thành nắm đấm buff tinh thần cho chị.

"Okey, fighting! có em tới xem chị sẽ cố gắng giành hạng nhất."

Tuyết Mai kịp nói hai câu, đồng đội đã gọi cô quay vào trong sân thi đấu. Chứng kiến hành động sến sẩm của Hoàng Long. Xuân Mai như lạc vào thế giới khác. Tiền đạo số 1, sát thủ vòng cấm cũng có những giây phút ngại ngừng..

"Chuyện hôm qua là thật à, tôi tưởng ông chỉ mê bóng đá với học hành thôi chứ?"

Hoàng Long dửng dưng đáp

. "cũng giống ông với chị kia thôi."

"Không giống, chúng tôi là chị em, không phải người yêu."

Hoàng Long vỗ vỗ vai.

"Thôi nào, không cần phải giấu. chị em mà hôn nhau là sao?"



Xuân Mai nhắc lại chuyện cũ.

"Vậy hôm qua cũng có một cô gái nào đó hôn ông chỗ đông người, hai người là một cặp à?"

Hoàng Long xua tay.

"Không không, người ta cố tình làm vậy tôi có biết gì đâu. hơn nữa con bạn của tôi tính tình khùng điên, nó làm vậy để chọc tức chị Tuyết Mai đấy."

"Hầy, sao tôi thấy người đó thực sự thích ông mà, chọc tức người khác thì thiếu gì cách sao cứ phải hôn chỗ đông người chứ. tôi chưa thấy ai can đảm như vậy hết á."

Hoàng Long trong lòng có hơi chột dạ.

"Ông không hiểu thế nào là bạn thanh mai trúc mã đâu. Chơi với nó từ hồi tiểu học. tính của nó tôi lạ gì, nó làm vậy để chọc tức tôi đó."

Câu chuyện trai gái tạm dừng, nhường chỗ cho trận đấu bóng. Nếu thắng trận này đội bóng chuyền Thành Phố có 50% khả năng giành hạng nhất. một nửa còn lại phải chờ màn thể hiện của đội Long Hải chiều nay.

Có tình nhân bé nhỏ đến theo dõi. Tuyết Mai chơi rất tập chung, không vì Hoàng Long mà ảnh hưởng xấu đến quá trình thi đấu. Khi người ta tập trung làm điều gì đó cũng là lúc người ta đẹp nhất. hình ảnh Tuyết Mai bật cao, ưỡn ngực đập bóng như xoáy vào trong ký ức của Hoàng Long, khiến cậu ta đờ đẫn, giống như gặp đúng người của đời mình. Mỗi khi chị ghi điểm là cậu ta cảm thấy trong lòng như mở hội, hai bàn tay nắm chặt vào nhau kiềm chế sự phấn khích tột độ. Xuân Mai thì không đến nỗi mê mẩn, cậu ta lao động ở đáy của xã hội, hiểu rõ bản chất con người mới là đáng quý. vẻ bề ngoài đôi khi chỉ để đánh lừa người ta.

Nói vậy không có nghĩa Xuân Mai có ác cảm với Tuyết Mai. Tuyết Mai giống Hoàng Long đều thể hiện cá tính mạnh trong lúc thi đấu, tập trung tuyệt đối với công việc mà mình đang làm. Chỉ khi nghỉ giải lao mới đánh mắt về phía Hoàng Long, mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười chất chứa bao nhiêu tình cảm ở trong mà chỉ hai người mới hiểu. Nó giống như một nguồn năng lượng vô tận đang tiếp thêm sức mạnh cho cô nàng.

Tinh thần lên cao, Tuyết Mai thi đấu thăng hoa giúp cho đội nhà giành chiến thắng cuối cùng. Dù chưa biết có giành được hạng nhất hay không, trận đấu hôm nay thực sự có ý nghĩa đặc biệt với cô. Hoàng Long đến theo dõi chứng tỏ cậu ta đã phản ứng lại tình cảm của cô chứ không còn là tình cảm xuất phát đơn phương từ một phía nữa.

Vừa ra khỏi sân thi đấu, Tuyết Mai liền đi tới chỗ Hoàng Long, không ngần ngại mà nhảy chồm lên ôm lấy nhân tình bé nhỏ (mặc dù cậu ta cao hơn chị một chút). Một người mét tám, một người mét bảy ôm nhau giữa nhà thi đấu thu hút không ít ánh nhìn. Trai xinh gái đẹp quả thực rất xứng đôi. Mấy thanh niên biết Tuyết Mai đang cặp kè với con của một đại gia, đành từ bỏ ý định theo đuổi cô nàng.

“Thắng rồi nè, thấy chị cừ không?”

Ở tư thế này buộc Hoàng Long phải đưa tay vòng qua eo ôm lấy tấm lưng của bà chị, từ từ hạ xuống nếu không cả hai sẽ ngã ngửa ra sau.

“Em không nghĩ chị chơi giỏi đến vậy luôn?”

“Có gì đâu, bình thường chị giỏi sẵn rồi mà. Hôm nay cũng nhờ có em đến cổ vũ, chị giống như được tiếp thêm sức mạnh vậy đó, càng chơi càng hay. Cảm ơn em nha.”

Bảo TRâm vừa làm một số thủ tục xong nên ra khán đài hơi trễ, nhìn thấy cô bạn đang tình tứ chỗ đông người, chị hắng giọng nhắc nhở một tiếng.

“E, hèm… hai người tém tém lại một chút không được sao, đây là nhà thi đấu, bao cặp mắt đang nhìn kìa.”

Tuyết Mai đập tay với Bảo Trâm, rồi chống nạnh nhìn xung quanh. “

Sợ gì chứ? người ta thích nhìn thì cứ nhìn, tôi quản được sao, tôi không giống bà, hay ngại ngùng vậy đâu.

” Vừa nói vừa tia mắt sang chỗ Xuân Mai, xem chừng vẫn chưa tin cô bạn mình với thằng nhỏ đáng ghét kia là chị em. Bảo Trâm cũng chẳng buồn thanh minh nữa mà lái sang chuyện khác.

“Bà không ngại, nhưng biết đâu Hoàng Long ngại thì sao? dù gì cậu ta cũng là con của một đại gia, lại còn ở lứa tuổi học sinh. Bà không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho người ta chứ.”

Tuyết Mai hồn nhiên quay lại nhìn Hoàng Long, nhỏ nhẹ hỏi.

“Em, không ngại đấy chứ?”

Hoàng Long vốn đã là sự tâm điểm của sự chú ý, ở trường học cũng không ít bạn nữ theo đuổi, nhưng cậu ta chỉ mải mê đá bóng. Gia đình cũng không muốn cậu ta phát sinh tình cảm trai gái quá sớm nên bắt về nhà sớm và đặc biệt giao quyền quản lý cho Ngọc Anh trông nom, chăm sóc. Thành thử không có cơ hội tiếp xúc với mấy bạn nữ khác. Mãi đến khi bị bà chị hơn tuổi này chủ động tỏ tình, không rõ có phải là người yêu duy nhất hay không nhưng Tuyết Mai chắc chắn là tình đầu. Ngại ngùng là điều đương nhiên.

11:57 17/12/2023 Chương 53 - Tung Hoành Sân Cỏ https://truyenyy.pro/truyen/tung-hoanh-san-co/chuong-53.html 7/11

“Haiss, không ngờ em cao to đẹp trai vậy mà cũng biết ngại cơ đấy, Vậy mình đi ra chỗ nào riêng tư để nói chuyện ha..”

Tuyết Mai không quên đánh tiếng với bạn thân.

“Nè Trâm, đi hẹn hò đôi không?”

“Hẹn hò đôi á?”

Bảo Trâm nghe tới hẹn hò tự nhiên lại đưa mắt nhìn sang Xuân Mai. Hành động này khiến Tuyết Mai dễ dàng nhận ra, cô bạn của mình vẫn chưa thực sự can tâm tình nguyện buông tha thằng nhỏ kia.

Tuyết Mai lập tức sấn tới chỗ Xuân Mai chấn chỉnh lại ngay.

“Nè em, có biết bạn của chị ế chỏng chơ bao năm không có ai rước không hả? Mãi mới tìm được người vừa mắt mà sao em nỡ phũ phàng với bạn của chị thế?”

Xuân Mai nhìn Hoàng Long rồi lại nhìn chị Bảo Trâm bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng nó nhìn đi đâu Tuyết Mai liền đi tới trước chặn tầm nhìn của nó.

“Nè bà đừng bắt nạt em của tui nha? Chị em tôi đi cùng hai người là được chứ gì?”

Tuyết Mai gật đầu.

“Hai người đương nhiên phải đi chung rồi, nhưng hôm nay tôi phải nói chuyện rõ ràng với “ em trai kết nghĩa” của bà đã.”

“Ra ngoài kia rồi nói cũng được mà, sao cứ phải ở đây chứ.”

Tuyết Mai lườm Xuân Mai có vẻ không thân thiện lắm, mời đi uống nước mà không khí căng thẳng ghê, Xuân Mai cũng không hiểu mình đã đắc tội gì với bà chị này?

Bình thường với người khác thì hiền dịu dễ mến, vừa cười nói chuyện ngọt ngào với Hoàng Long xong lại có thể nhìn Xuân Mai như muốn ăn tươi nuốt sống.

Bốn người tập vào một quán nước quen thuộc ở gần nhà thi đấu. chọn bàn ở trong góc nhìn ra phía cửa sổ. Vừa gọi ra bốn ly nước, Tuyết Mai lập tức ngồi xen giữa Bảo Trâm, trực tiếp tra khảo Xuân Mai.

“Nói thật đi, hai người không muốn công khai mối quan hệ phải không?”

Bảo Trâm than thở.

11:57 17/12/2023 Chương 53 - Tung Hoành Sân Cỏ https://truyenyy.pro/truyen/tung-hoanh-san-co/chuong-53.html 8/11

“Trời ạ, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? chúng tôi coi nhau như chị em mà.”

“Thôi bà đừng giả bộ nữ, nhìn ánh mắt của bà là tôi biết bà không đành lòng rồi, giờ tôi hỏi em của bà, bà đứng có xen vào nha.”

Tuyết Mai gạt Bảo Trâm sang ngồi cùng Hoàng Long, để hai người ngồi với tư cách khán giả chứng kiến màn tra khảo của Tuyết Mai. Cô quyết moi hết ruột gan của Xuân Mai ra ngoài phơi bày giữa bàn cho mọi người đều biết.

“Nè em! thấy bạn của chị, Bảo Trâm thế nào?”

Xuân Mai đưa mắt nhìn Hoàng Long và Bảo Trâm ngồi đối diện, hai người kia ngồi nghe rất chăm chú, dường như cũng đang chờ đợi câu trả lời. Hoàng Long cũng muốn xác nhận xem liệu Xuân Mai có hoàn toàn tập trung vào bóng đá mà gạt bỏ chuyện nam nữ hay cũng giống mình, đang hẹn hò với một chị ở đội bóng chuyền.

Còn Bảo Trâm rất muốn tò mò muốn biết Xuân Mai sẽ nói gì về mình.”

Xuân Mai thành thật trả lời.

“Chị Trâm rất tốt, nấu ăn rất ngon.”

“Chỉ vậy thôi hả? không thấy chị ấy rất quan tâm đến em sao?”



Xuân Mai gật gật đầu.

“ Dạ có chứ? chị ấy hình như rất quan tâm em.”

Tuyết Mai nhấn mạnh.

“Không phải hình như mà là chắc chắn, bởi vì chị ấy muốn nuôi em lớn rồi cưới chị ấy làm vợ, em sẽ là chồng của chị ấy. Hiểu chưa cái thằng nhóc này.”

Bảo Trâm nóng mặt lên tiếng nhắc nhở.

“nè bà đừng nói như vậy chứ? đừng làm em nó khó xử!”

Tuyết Mai nói thẳng.

“Để nó khó xử còn hơn bà khó xử? chuyện tình cảm phải rõ ràng chứ. Tôi đang giúp bà đấy, cứ ngồi yên đó cho tôi.”

Xuân Mai là người ít học, được người ta nói thẳng thừng ra như vậy nhất thời không biết nói gì. Chị Trâm cũng từng nói về chuyện này nhưng lúc đó hơi mập mờ không rõ là chị nói thật hay đùa vì dù sao chị cũng lớn tuổi hơn biết đâu lại bày trò trêu đàn em.

Giờ nghĩ lại thì thấy chị quan tâm tới nó hơi nhiều. Hai người mới gặp bao lâu chứ, chưa được 1 tháng mà chị giúp nó chuẩn bị đồ ăn, làm đô giải khát, đi cổ vũ khi nó chơi bóng nữa. Chị nói coi nhau như chị em nên nó cũng làm thinh, giờ xâu chuỗi tất cả lại với nhau xem ra chuyện này không có đơn giản như vậy.

“Giờ trả lời một câu thật lòng đi, bạn của chị tốt như vậy, em có thích chị ấy không? Nếu nói không là chị giận em thật đấy.”

Xuân Mai ngập ngừng.

“Em.. rất quý chị ấy?”

Tuyết Mai gằn giọng.

“Quý thôi à? thế tối đấy hôn nhau, em có cảm giác thế nào?”

“Không… không cảm thấy gì?

“Haiss, không ngờ em đểu vậy đó, sao có thể nói dối không chớp mắt vậy được chứ.”

Đối phương đã nói, như thế, Tuyết Mai quan sát kỹ biểu hiện trong con mắt của đối phương. Cô nhìn người rất khéo, gã trai nào tiếp cận với ý đồ tán tỉnh g·ạ g·ẫm là cô nhận ra ngay. Sở dĩ tin tưởng giới thiệu bạn thân với đám tân binh bóng đá cũng vì nghĩ rằng trong đó có một tên nhóc hiền lành dễ bảo. Vậy mà hôm nay cô nhìn gần như vậy mà không thấu được con người của Xuân Mai.

Hoàng Long có chút thất vọng, vậy là chỉ có mình gã vướng vào chuyện tình cảm. Xuân Mai không bị Tuyết Mai hớp hồn, cũng không bị lòng tốt của Bảo Trâm làm cho rung động. Cậu ta chỉ thực sự quan tâm đến bóng đá thôi ư? Hoàng Long Thất vọng một thì Bảo Trâm thất vọng mười, ngoài mặt coi nhau là chị em nhưng bên trong cô nàng vẫn có chút không nỡ. Tuy hôn nhau không có cảm xúc mãnh liệt như Tuyết Mai kể, nhưng tối đó vẫn có cảm giác thích thú khó tả.

Nếu sau này không có người nào mang lại thứ cảm xúc bùng nổ đó thì gạ Xuân Mai rước mình cũng được. Giờ Xuân Mai nói vậy thì đúng là “chị em kết nghĩa” từ giả thành thật mất rồi.

Tuyết Mai dừng cuộc tra khảo, dù có nói thêm cũng chỉ là ép buộc Xuân Mai nhận lời, mà kiểu giả tạo này có thể làm hại cô bạn thân của mình. Dù sao hôm nay cũng đã xác định rõ ràng mối quan hệ, xóa tan hy vọng “nuôi chồng” từ bé của Bảo Trâm khiến cô bạn buồn. Nhưng còn hơn là để bạn thân theo đuổi một thứ hão huyền ở chỗ thằng nhóc này.

Xuân Mai nhìn mọi người một lượt, không khí đã trầm xuống rõ rệt, gương mặt mọi người đều thay đổi theo chiều hướng đi xuống sau câu trả lời của nó.

“Xin phép mọi người, tôi đi về trước đây.”

Xuân Mai rời đi, Bảo Trâm cũng không ngồi lại nữa, nhường lại không gian riêng tư cho đôi nhân tình. Chỉ còn hai người ngồi lại, Tuyết Mai dịch chuyển tới gần Hoàng Long rồi nhẹ giọng hỏi.

“Nè Long, có phải chị làm sai rồi không?”

Hoàng Long nhún vai không đáp. Tuyết Mai lại nói thêm.

“Chị cũng chỉ muốn giúp bạn của chị, mà em không ngờ cái đưa bạn của em nó… nó làm chị chán quá đi mất. Kỳ này bạn của chị chắc phải buồn cả tuần mất. tự nhiên chị thấy mình có lỗi quá.”

“Chị cũng chỉ có ý tốt thôi mà, mọi người cũng đã lớn rồi em nghĩ chuyện này sẽ qua nhanh thôi. À…Giải đấu sắp kết thúc rồi, sau đó chị sẽ làm gì?”

Tuyết Mai cười gượng, nhìn Hoàng Long với anh mắt đắm đuối.

“Tiếp tục yêu Long có được không?”



Xuân Mai đi ra khỏi quán đứng giữa dòng người tấp nập nó chẳng biết đi đâu nữa. về nhà chị Bảo Trâm, làm sao nó có thể đối diện sau khi biết rằng chị vẫn còn có ý đồ với mình. Xuân Mai không ghét bỏ hay chê bai người ta, ngược lại còn rất quý và biết ơn chị ấy. Câu hỏi của Tuyết Mai trong quán nước đã l·àm t·ình chị em trở nên không được tự nhiên.

Xuân Mai cần phải dọn ra khỏi nhà người ta ngay. Bảo Trâm đang vội vàng đi trên đường trở về cửa tiệm gia truyền của nhà mình, bắt gặp Xuân Mai đang đi phía trước, cô rảo bước đi nhanh hơn thậm chí còn gọi tên Xuân Mai, nhưng nó như muốn tránh mặt chị, càng đi càng nhanh, thậm chí có đoạn đường còn như đang chạy trốn.

Lúc ngang qua đường, Bảo Trâm không cẩn thận bị xe máy quẹt qua, tiếng xe phanh gấp đâm sầm vào thùng rác. Thấy người ta nằm giữa đường, gã thanh niên tóc vàng sợ quá vội phòng xe đi như chưa hề có chuyện gì.

Nghe tiếng động lạ, Xuân Mai ngoảnh lại đằng sau thấy bà chị đang loạng choạng đứng lên, vài người đi đường xúm lại hỏi thăm tình trạng của Bảo Trâm.

"Ôi trời, cô có sao không, chảy máu rồi kìa."

"Để tôi gọi c·ấp c·ứu nha. Trời đất ơi, tụi thanh niên thời nay mất dạy thiệt chứ, phóng nhanh quệt người ta rồi lại đi mất hút."

Bảo Trâm gượng cười, nhìn mọi người xung quanh mình.

"Cảm ơn các cô các bác, cháu không sao, không cần đi viện đâu ạ."

"Tội nghiệp quá ai, nhà cô ở đâu, Tôi đưa cô về nha."

Bảo Trâm lắc đầu.

"Dạ cảm ơn bác, có người đưa cháu về rồi ạ."

Xen lẫn trong đám người có Xuân Mai đang đi tới. Mọi người cũng dần tản ra cho xe cộ qua lại. Hai chị em tấp vào vỉa hè ngồi dưới hàng ghế đá. Bảo Trâm duỗi cái chân dài cho Xuân Mai nắn lại gân.

"Chị còn thấy đau chỗ nào nữa không? hay để em đưa chị ra bệnh viện nha."

Bảo Trâm từ từ co chân lại.

"Không cần đâu, chỉ quệt nhẹ xước da thôi à, thường ngày tập thể thao nên chị phản ứng kịp. Mà cũng tại em đấy, chạy gì mà nhanh cứ như bị Ma đuổi ấy. Làm chị gọi mãi mà không được."

Xuân Mai gãi đầu gãi tai, đúng là nó cố ý tránh mặt chị thật. định về trước rồi dọn đi trước khi chị về nhà.

"Xin lỗi chị nha. em không biết là chị ở phía sau gọi em."

Bảo Trâm nghiêm mặt.

"Nói dối, em đang tránh mặt chị, phải không?... bạn của chị hay nói linh tinh, em đừng có cả nghĩ, chúng mình vẫn là chị em tốt."

Xuân Mai xoa hai bàn tay lên đầu gối. gương mạt hiện rỏ vẻ bối rối.

"Em biết những gì Chị Tuyết Mai nói khi nãy là sự thật… nhưng mà em…"

Bảo Trâm nở nụ cười hiền nhìn Xuân Mai.

"Nhưng mà lúc chị hôn em, em không có cảm giác gì đúng không? vậy thì sao chứ, không muốn làm người yêu của chị thì làm chị em cũng được mà. Chị đối tốt với em đâu phải ép em làm chồng chị đâu mà sợ."

Xuân Mai nhìn Bảo Trâm



"Thật ra… lúc đó… Đúng là em không cảm nhận được gì, Cơ thể tự nhiên bị đơ ra, lúc lấy lại cảm giác thì thấy chị bỏ đi rồi."

Hai tai của Bảo Trâm tự nhiên căng ra, nghe không lọt một chữ nào. Hóa ra không có cảm giác theo ý của nó là như vậy. Đột nhiên ánh mắt hai người lại chạm nhau. giống như cái tối hôm đó.

"Lần trước không có cảm giác, vậy em có muốn thử lại không?"

Xuân Mai bất giác nhìn xuống đôi môi của bà chị. Hai người cứ thế sát lại gần nhau. trên ghế đá, dưới gốc cây, cơn gió nhẹ nhàng đưa chiếc lá khô xuống mặt đường. Lần này trông ngực của Bảo Trâm quả thực đập nhanh hơn lần trước, cô đưa tay vòng qua đầu Xuân Mai, kéo sát lại gần giữ nó ở đó thật lâu. Hơi mềm và có chút vị ngọt nơi đầu lưỡi. Bảo Trâm luồn một tay ra đằng trước chạm lên ngực trái của Xuân Mai, cẩm nhận được sự loạn nhịp bên trong, có rẽ là rung động đầu đời giống như mình.

“Em không thích chị thật à?”

Xuân Mai gãi đầu gãi tai.

“Chị cũng biết hoàn cảnh của em mà. Em rất tự ti về bản thân của mình, học hành không đến nơi đến chốn, gia cảnh thì khó khăn. |Em không dám thích người ta nào mong có ai đó thích mình chứ. như vậy thì thiệt thòi cho người ta lắm.”

Không ngờ thằng nhỏ này tuy ít tuổi hơn mà có được suy nghĩ thực tế. Nếu như nó bám riết lấy chị như một con đỉa đối thì đá đít đi ngay, nhưng nó đã tỏ ra thành thật như vậy, Bảo Trâm càng thấy quý nó hơn.

“Chuyện tình cảm thì làm sao có chuyện thiệt hơn gì chứ, nhà chị không giàu nhưng chị nuôi em cả đời cũng được mà?”

“Nhưng em sợ lắm, sợ ngày nào đó chị sẽ chê em ít học, vô tích sự? giống như má em hay mắng ba em vậy đó.”

Bảo Trâm đặt tay mình lên ngực Xuân Mai, rồi nhẹ nhàng bảo.

“Em có thể đề phòng người khác, nhưng với chị thì không cần vậy đâu. Nếu như em chưa sẵn sàng, vậy thì chị sẽ đợi nha.”

Xuân Mai đưa hai tay nắm lấy tay của người Bảo Trâm.

“Chị tốt với em quá. em cũng đã lăn lộn ngoài xã hội một thời gian, biết được rằng có những chuyện nói được nhưng chưa chắc đã làm được. Em không dám hứa hẹn với chị, vậy nên đừng quá kỳ vọng vào em, em không muốn chị vì em mà lỡ dở một đời.”

Bảo Trâm tròn mắt ngạc nhiên. “Trời, em nói như ông cụ non vậy đó. Nhưng thực sự là em không hề từ chối tình cảm của chị đúng không?”

Xuân Mai gật đầu.

Bảo Trâm lại nói tiếp. “Vậy thì tốt rồi? chí ít thì hiện tại chị cũng có một người để yêu. Nhưng nếu nó khiến em không được tự nhiên vậy thì trước mắt vẫn coi nhau như chị em nha.”

“Dạ.”

"Nè tại vì đuổi theo em nên chị mới b·ị đ·au chân đấy. em cõng chị về nhà đi."

"Cõng về tận nhà cơ á? xa lắm."

"Chẳng phải em muốn làm cầu thủ chuyên nghiệp sao? coi như bài tập nâng cao thể lực đi."

Xuân Mai thở hắt ra một hơi định cõng bà chị về thật, nhưng Bảo Trâm chỉ gõ nhẹ lên đầu của nó, cô không phải người thích làm lố như vậy. chân hơi đau nhưng vẫn có thể dựa vào Xuân Mai để đi. Hơn nữa nụ hôn vừa rồi như thần dược khiến cơn đau ở chân dương như tan biến. Nhờ có vụ t·ai n·ạn này, hai chị em mới hiểu rõ lòng nhau. Xuân Mai quyết định ở lại nhà Bảo Trâm cho đến khi giải đấu bóng đá kết thúc.

Niềm vui được nhân đôi khi cuối buổi chiều hôm đấy, đội bóng chuyền Long Hải bất ngờ để thua ở vòng đấu cuối. như vậy đội bóng chuyền Thành Phố đã giành được vị trí hàng nhất năm nay. Kết quả đã có, còn giải thưởng sẽ được trao vào ngày bế mạc đại hội thể thao.

Đội bóng chuyền nữa không chờ được mà mở tiệc ăn mừng, địa điểm tổ chức lại chính lại cửa tiệm của Bảo Trâm. Mười mấy cô gái ùn ùn kéo tới, trò chuyện rôm rả chẳng khác nào một cái chợ. Khi bày món lên bàn, Nhiều người tá hoả khi biết Xuân Mai đang sinh hoạt tại nhà của Bảo Trâm.

"Này cô Trâm, đúng là nhìn không ra đó nha, khi nào cô cho chúng tôi ăn tiệc cưới đây?."

"Tôi nhận ra rồi, người này chơi ở đội bóng đá nam đây mà."

"Vậy là giống Tuyết Mai rồi, cũng cặp với một tân binh bóng đá cực phẩm. không biết người yêu đứa nào đá giỏi hơn ta."

Một cô lém lỉnh nói

"Thì còn tuỳ đi trên sân hay đá trên giường chứ. Mấy ông tiền đạo toàn ghi hai ba trái một đêm, sướng nhất hai cô nhé."

"Nếu thủng lưới nhiều quá bảo nó đi vào gôn của tôi cũng được. lúc nào tôi cũng banh rộng ra để chào đón."

"Thôi ghê quá đi, ăn Cơm, ăn cơm…"

Tuyết Mai cũng tham dự bữa liên hoan này của đội bóng. thấy Xuân Mai vẫn ở đây cô nàng rất khó chịu vội lôi cô bạn ra một góc hỏi nhỏ.

"Thằng nhóc cũng mặt dày ghê nhỉ, còn mặt mũi ở lại đây cơ đấy."

Bảo Trâm dường như không để ý đến thái độ khó chịu của Tuyết Mai.

"Ở hay đi là quyền của em ấy mà, lúc đầu là mình mời người ta về đây, giờ lại lật mặt đuổi đi đâu có được."

Tuyết Mai chép miệng.

"Bà tử tế quá rồi đấy, dù gì cũng là người lạ, không nên cơm cháo thì cũng bỏ đi. Để nó ở đây lâu không sợ người ngoài hiểu lầm, sau này ai chịu rước bà nữa"

Bảo Trâm nháy mắt. "không ai rước thì bắt nó rước chứ sao? “

Tuyết Mai kinh ngạc.

"Cái gì? bà định làm vậy thật hả, nhưng mà người ta không có ý, cứ cố chấp như vậy, về lâu về dài tự nhiên thành gánh nặng đấy."

Bảo Trâm nói bằng giọng rất tự tin.

"Kệ chứ, bà nên lo cho tình nhân bé nhỏ của mình đi. đừng soi mói chuyện của tôi nữa. Giải đấu kết thúc Hoàng Long có thể sẽ đi học trên Sài Gòn đó."

Tuyết Mai nghĩ vu vơ, rồi thở dài.

"Hôm qua nói chuyện, em nó nói với tôi muốn làm cầu thủ chuyên nghiệp. thời gian tới vẫn ở lại đội bóng, tôi vẫn gặp được em ấy mà."

Bảo Trâm cười nhạt.

"Làm cầu thủ chuyên nghiệp á, Xuân Mai của tôi thì có thể, còn Hoàng Long của bà chưa chắc đâu nha. gia thế đồ sộ nhất tỉnh, bà nghĩ bố mẹ của em nó để yên cho con trai đi chơi bóng chắc."

Tuyết Mai ngẫm nghĩ hồi lâu.

"Ừ, bà nói cũng không phải không có lý. Mà bà vừa nói gì cơ? Xuân Mai của bà là sao? vẫn chưa từ bỏ thằng nhóc đó hả? hồi hôm ở quán nước nói rõ ràng thế mà bà chưa tỉnh mộng sao?"

Bảo Trâm hít hà một hơi, cảm thán.

"Chị em cũng tốt mà, có thể chăm sóc cho nhau nhiều hơn. "

"Ê này, bà không phải loại người cuồng em trai đó chứ?"

Bảo Trâm cười híp cả mắt.

"Chắc là vậy đó. Thôi đừng đứng đây tám chuyện nữa, mau vào bàn ăn đi, mọi người đang đợi đấy."

Dù là bạn thân lâu năm, Tuyết Mai vẫn không hiểu vì sao Bảo Trâm vẫn có thể vui vẻ khi chấp nhận “chồng hụt” làm em trai. Không những tạo khoảng cách với Xuân Mai mà hai người còn tỏ ra thân thiết hơn trước đây nữa.

Ngày nghỉ ru đi chơi mua sắm cũng lôi thằng nhỏ đi bằng được, còn ra tay hào phóng mua một chiếc áo đôi cho hai đứa mặc. Càng nhìn Tuyết Mai càng thấy hai người kia giống tình nhân hơn là chị em. Không lẽ bạn thân của mình có sở thích kỳ quặc với “em trai” thật. Nhưng nếu bạn thân cảm thấy thoải mái tình trạng hiện giờ, Tuyết Mai cũng không xen vào chuyện riêng tư của hai người nữa.