Chương 29: Nhẹ Nhàng Qua Bán Kết
Đại hội thể thao đã bước vào ngày thi đấu thứ ba, cũng là ngày diễn ra loạt trận cuối cùng trong khuôn khổ vòng bảng môn bóng đá nam. Đội Thành Phố đang dẫn đầu với hai chiến thắng áp đảo, dù có thua trận này họ vẫn nghiễm nhiên bước vào vòng trong. Đứng thứ hai là đội Hậu Lộc với 4 điểm, đội Long Hải xếp thứ ba với 1 điểm, trong khi đội Xuân Hòa vẫn chưa có trận thắng nào.
Tình hình hiện tại cho thấy cuộc cạnh tranh vị trí thứ hai giữa Hậu Lộc và Long Hải là căng thẳng nhất. Long Hải sẽ đối đầu với Xuân Hòa, và nếu giành chiến thắng, họ cũng sẽ có được 4 điểm, ngang bằng với Hậu Lộc. Tuy nhiên, Hậu Lộc phải gặp đội Thành Phố, đội bóng được đánh giá cao hơn hẳn về sức mạnh.
Điều may mắn cho Hậu Lộc là họ được thi đấu trận cuối cùng, điều này giúp họ có cơ hội quan sát và xây dựng chiến lược hợp lý. Hậu Lộc ra sân với sơ đồ 4-5-1, tương tự như Long Hải, chọn lối chơi phòng ngự phản công. Họ đã đánh giá kỹ lưỡng những cầu thủ đội Thành Phố có thể gây đột biến, trong đó đặc biệt chú ý đến Thanh Duy và Xuân Mai.
Ở phía đội Thành Phố, sự trở lại của Hoàng Long sau khi hoàn thành bài thi cuối cấp đã mang đến không khí thoải mái cho cả đội. Trên khán đài, Ngọc Anh cùng vài người bạn hò reo cổ vũ cho Hoàng Long, tăng thêm phần hưng phấn. Với sự góp mặt của Hoàng Long trên hàng công và sự trở lại của Ngọc Cương từ đầu trận, đội Thành Phố ra sân với đội hình mạnh nhất, quyết tâm khép lại vòng bảng với thành tích hoàn hảo. Họ muốn giành chiến thắng và giữ sạch lưới trong giải đấu.
Dù hai trận trước đội Thành Phố đã dễ dàng vượt qua đối thủ, hàng phòng ngự của họ vẫn chưa thực sự được thử thách. Điều này vừa là bằng chứng cho thấy sự chênh lệch về trình độ, nhưng cũng tiềm ẩn những nguy cơ.
Ngay sau khi tiếng còi khai cuộc vang lên, đội Hậu Lộc đã triển khai một chiến thuật đầy bất ngờ. Thay vì lùi sâu phòng ngự như nhiều người dự đoán, họ đồng loạt dâng cao với sáu cầu thủ ngay từ những phút đầu. Hàng phòng ngự đội Thành Phố chưa kịp thích nghi với tình huống này, Xuân Mai bị kẹp giữa hai cầu thủ đối phương, và đội hình của họ trở nên r·ối l·oạn. Hậu Lộc khai thác tốt bằng những đường chuyền ngắn, tạo ra một pha bóng lộn xộn trước khung thành của Đức Thọ. Trong tình thế hỗn loạn, bóng từ chân một cầu thủ Hậu Lộc lăn vào lưới, mở tỷ số cho họ.
Bàn thua sớm khiến đội Thành Phố bàng hoàng, nhưng đội trưởng Thành Chung nhanh chóng kêu gọi mọi người giữ bình tĩnh, tập trung và điều chỉnh lại đội hình. Đội Thành Phố không vội vàng t·ấn c·ông ngay lập tức, họ chọn cách kiểm soát bóng và thực hiện những đường chuyền ngắn nhằm kéo dãn đội hình đối phương. Kế hoạch này dần tỏ ra hiệu quả khi hàng phòng ngự Hậu Lộc bị kéo giãn. Cuối cùng, từ một pha phối hợp tốt, Ngọc Cương nhận bóng từ Thanh Duy và tung cú sút hiểm hóc, gỡ hòa cho đội Thành Phố.
Trận đấu trở lại vạch xuất phát, và đội Thành Phố bắt đầu áp đặt lối chơi. Xuân Mai dần lấy lại sự tự tin và tham gia nhiều hơn vào các pha phối hợp với đồng đội. Hậu Lộc, sau khi có bàn thắng dẫn trước, quay về với lối chơi phòng ngự, chờ đợi cơ hội phản công. Tuy nhiên, khoảng trống phía sau hàng thủ của họ lại bị Ngọc Cương và Thanh Duy khai thác triệt để. Sau pha đột phá của Ngọc Cương, anh tự mình ghi bàn, đưa Thành Phố vượt lên dẫn trước 2-1.
Đến lúc này, Hậu Lộc buộc phải điều chỉnh đội hình, nhưng mọi nỗ lực của họ đều bị hàng phòng ngự chắc chắn của Nam Anh và đồng đội hóa giải. Thành Chung đứng ra quán xuyến, chỉ đạo đồng đội duy trì cự ly đội hình hợp lý. Hàng công của Thành Phố tiếp tục tạo sức ép không ngừng, và với sự phối hợp nhịp nhàng giữa Hoàng Long, Xuân Mai, cùng với sự hỗ trợ từ Văn Tân, họ lần lượt ghi thêm hai bàn nữa, kết thúc trận đấu với tỷ số 7-1.
Trong trận đấu còn lại, đội Long Hải bất ngờ để thua Xuân Hòa với tỷ số 0-1, kết quả này đồng nghĩa với việc Hậu Lộc dù thua vẫn giữ vị trí nhì bảng và giành vé vào bán kết.
Sau trận đấu, ông Hùng, huấn luyện viên đội Thành Phố, triệu tập các cầu thủ lại để đưa ra những lời khen ngợi nhưng cũng không quên nhắc nhở về những sai lầm ở đầu trận. Ông đặc biệt lưu ý rằng đội đã mắc phải sự chủ quan khiến họ phải nhận bàn thua không đáng có.
Dù vậy, với thành tích thắng 3 trận, ghi 21 bàn và chỉ để thủng lưới 1 bàn, ông Hùng vẫn cảm thấy hài lòng. Tâm trí của ông dường như đã hướng tới những mục tiêu lớn hơn, như việc thi đấu ở giải Quốc gia, nơi mà đội Thành Phố đang được kỳ vọng sẽ có cơ hội thể hiện.
Trước khi bước vào trận bán kết, ông Hùng nhắc nhở cả đội cần tập trung và tránh lặp lại những sai lầm không đáng có. Trận bán kết sẽ không dễ dàng, nhưng toàn đội đã có một ngày nghỉ trước khi đối mặt với những thách thức phía trước.
Một giải đấu mà biết trước được đội nào giành hạng nhất vô tình khiến giải đấu kém đi phần hấp dẫn. Khán giả hi vọng năm nay có một đội nào đó từ trong huyện có thể cạnh tranh với đội Thành Phố, nhưng vòng bảng qua đi, người ta chỉ thấy đội Thành Phố năm nay còn mạnh khủng kh·iếp hơn năm ngoái. Ghi 21 bàn và thủng lưới 1 bàn, số bàn thắng ghi được nhiều hơn 7 đội cộng lại, đội Thành Phố thực sự đã “out trình” so với các đội bóng của các huyện.
Một bàn thua có lẽ là vết gợn duy nhất trong vòng bảng, nó giúp cho các thành viên cộm cán trong đội hiểu rằng bất kỳ sự chủ quan lơ là nào đều có thể phải trả giá. Phía trước còn hai trận đấu nữa, cũng là hai cơ hội để rèn luyện trước khi bắt đầu loạt trận giao hữu vào tháng sau. Các đội ở 6 tỉnh Nam Bộ đều rất mạnh, không dễ chơi như giải đấu lần này.
Sau khi ông Hùng nhắc nhở mọi người xong, đội bóng chia năm xẻ bảy lần lượt ra về. Hoàng Long nhanh chóng bị đám bạn vây kín, đi đầu là Ngọc Anh không ngừng tuôn ra những tràng chúc mừng, tán dương cậu bạn của mình.
“Chúc mừng nha đội của ông vào được bán kết rồi.”
Một bạn học thản nhiên đáp.
“Có gì lạ đâu, năm nào đội thành phố chẳng giành hạng nhất.”
“Sao lại không, năm nay Hoàng Long lần đầu tham gia mà, mấy bồ không biết đâu, cậu ta đang là vua phá lưới của giải đấu với 8 bàn thắng đó nha, đấy là còn nghỉ đi thi, bỏ 1 trận không đá bóng đó. ghe chưa ghê chưa?”
Ngọc Anh khoác tay Hoàng Long gương mặt tỏ vẻ hãnh diện khi khoe với đám bạn.
“Ai chả biết chồng của bà Ngọc Anh là ghê nhất rồi.”
“Chuyện, chồng của tôi mà lỵ. Hôm nay chồng đá hay quá cơ, để vợ thơm một cái nào.“
Hoàng Long giãy nảy, gỡ cánh tay Ngọc anh ra, tránh cái mỏ của cô nàng đang dí sát mặt của mình.
“Thôi, tôi không dám nhận đâu. Bà đứng xa tôi một chút, chỗ này đông người, không làm vậy được đâu.”
Bị đám bạn chọc quê, Ngọc Anh ức lắm, thầm chửi Hoàng Long không biết hợp tác gì cả. Đã thế ở phía sau lưng Hoàng Long, con mụ hồ ly tinh lại mò tới.
“Chà, hôm nay bạn của Long đến cổ vũ nhiều ghê ha? Chúc mừng em vào được bán kết nhé.”
Đám bạn lác mắt vì có một cô gái cao như người mẫu xuất hiện bên cạnh Hoàng Long, đã thế còn rất xinh đẹp nữa chứ. Họ kéo áo Ngọc Anh thì thầm vào tai hỏi người đó là ai. Ngọc Anh chẳng buồn giới thiệu cứ lờ đi như mình không quen biết. Hoàng Long gật đầu chào Tuyết Mai,
“Cảm ơn chị, hôm nay đội của chị thi đấu tốt chứ?”
Tuyết Mai lắc đầu nói bâng quơ.
“Chị không may mắn như tụi em, hôm nay để thua một trận, định tìm em nói chuyện một chút nhưng chắc em bận đi với bạn rồi nhỉ?”
Ngọc Anh nhảy vào giữa, kéo tay Hoàng Long.
“Ừ đúng rồi đó, bọn em đang định đi ăn mừng nè, chị có muốn đi góp vui không?”
Tuy ngoài miệng mời nhưng trong Long Ngọc Anh thầm cầu mong bà già này đừng có mặt dày đi theo, hôm nọ thất thế một lần, hôm nay kéo bạn bè đi cùng trợ uy cho mình. Tự nhiên thấy tự tin hơn hẳn.
“Đúng rồi đó, Hoàng Long hôm nay ông phải khao mọi người một bữa ra trò nha. Bọn tôi hò hét bên ngoài rát cả cổ họng rồi đây này.”
Hoàng Long đứng giữa hai sự lựa chọn, một là đi cùng đám bạn, hai là tách ra riêng đi an ủi chị Tuyết Mai một lúc.
“Không sao đâu, em cứ đi đi, bữa khác mình nói chuyện cũng được.”
Hoàng Long không nỡ để Tuyết Mai lủi thủi một mình, cậu chàng ấp úng.
“Hay là chị đi cùng bọn em cho vui, uống nước ở gần đây thôi.”
Tuyết Mai nhìn Ngọc Anh.
“Như vậy có tiện không?”
“Sao lại tiện với không tiện chứ? Càng đông càng vui mà.chị”
Ngọc Anh ở bên cạnh bĩu môi. “Vâng…Nếu chị không ngại.”
Tuyết Mai chợt cười mỉm.
“Được vậy chị không khách sáo nha, mà chị muốn rủ thêm hai người có được không? Người này chắc em cũng biết đó.”
Hoàng Long ngơ ngác.
“Em cũng biết sao? Ai vậy?” Tuyết Mai ngoảnh ra sau lưng, chạy xuyên qua đám đông gọi Bảo Trâm và Xuân Mai, hai người kia đang chuẩn bị ra về thì bị gọi lại. Ba người thì thầm to nhỏ một lúc rồi, Tuyết Mai kéo cả hai đi tới nhập bọn cùng đám người Hoàng Long. Ngọc Anh đem theo bạn, Tuyết Mai cũng không chịu thua lôi bằng được Bảo Trâm và Xuân Mai đi cùng.
Ngọc Anh trong lòng tức muốn xì khói, thầm chửi con hồ ly tinh mặt dày, không biết liêm sỉ. Bạn cùng lớp đi chung còn có chuyện để nói, giờ thì hay rồi thêm ba tảng đá lạ hoắc tham gia cùng, nói chuyện phải giữ ý tứ. Tên Hoàng Long không chỉ mê mẩn Tuyết Mai mà đối với hai người mới tới này cũng có chút quen biết. Nhất là cái người kia chơi cùng đội bóng.
Hoàng Long thấy Xuân Mai đi cùng một chị nữa, tự dưng lại nổi hứng muốn cà khịa đồng đội.
“Tôi tưởng ông chỉ tập chung vào đá bóng, không ngờ cũng có thời gian cho tình cảm trai gái ha. Mới một thời gian mà đã có người yêu rồi cơ đấy.”
“À thực ra tụi này là…”
Bảo Trâm vừa định đính chính lại mối quan hệ chị em với Xuân Mai, nào ngờ bị Tuyết Mai đưa tay bịt miệng đáp thay.
“Hầy, bà ngại gì chứ. Mốt bây giờ là yêu người ít tuổi hơn mà. Phụ nữ tâm lý dễ cảm thông, thấu hiểu lại chăm sóc chu đáo nữa. Các em đâu phải chạy theo mấy bé ít tuổi ham chơi, hơi một tý là nhõng nhẽo đòi cái này cái kia, không được thì dỗi.”
Câu này nói ra cốt để chọc tức Ngọc Anh, quả nhiên cô nàng mặt đỏ bừng bừng. May mà câu nói tiếp theo của Xuân Mai làm cô nàng hạ hỏa đôi chút.
“À, tụi này là chị em chứ không phải người yêu của nhau đâu.” Tuyết Mai lườm Bảo Trâm một cái, cái tên nhóc Xuân Mai này đúng thật biết cách phá hỏng kế hoạch người khác. Chắc là cô bạn của mình không biết dạy dỗ đây mà, nghĩ thế Tuyết Mai gạt Bảo Trâm sang một bên, rồi sấn tới trước mặt Xuân Mai.
“Thật sao? Nhưng nghe nói hai người hôn nhau rùi mà. Có chị em nào mà hôn nhau không?”
Xuân Mai á khẩu, sao cả chuyện riêng tư này mà chị ta cũng biết. Xem chừng là Bảo trâm đem chuyện này tâm sự với bạn thân rồi. “chưa có nhưng mà…”
Tuyết Mai thở dài ngăn Xuân Mai mở miệng.
“Thôi khỏi giải thích, chị đây hiểu mà. Hai người chắc ngại nên không dám công khai chứ gì. Nhưng mà tôi thì không ngại đâu, tôi và Hoàng Long đang là một cặp đấy.”
Ngọc Anh nghe thế thì suýt nữa thổ huyết tại chỗ, mấy bạn học cùng lớp mắt chữ A, miệng chữ O. Đây là công khai mối quan hệ sao? Hoàng Long được một chị gái xinh đẹp tỏ tình. Đẹp trai, nhà giàu, tài năng, lại được gái theo đuổi. Ai mà chẳng ghen tị chứ, chẳng hiểu kiếp trước cậu ta tu kiểu gì mà lại có phúc báo dày đặc ở kiếp này.
“Ngọc Anh, tôi tưởng bà với Hoàng Long…”
Ngọc Anh nghiến răng, cái con hồ Ly Tinh kia đang cố ý thêu dệt câu chuyện để chọc tức mình, ỷ có hôn nhau một lần mà cứ nhai đi nhai lại cho người khác biết. Cứ tưởng vậy là giỏi lắm sao? Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác sau khi nghe tin động trời từ Tuyết Mai, Ngọc Anh ở bên cạnh Hoàng Long cũng không chịu thua kém, giả vờ gọi cậu ta.
“Ê Long, ghé tai tôi hỏi cái này.”
Hoàng Long lơ đễnh hơi cúi đầu xuống xem cô bạn hỏi gì, đột nhiên Ngọc Anh xoay người ra phía trước, ôm lấy cổ thằng bạn mà chu cái mỏ ra hôn một cái. Hoàng Long giật mình đẩy Ngọc Anh ra, đưa tay quệt quệt quanh miệng.
“Bà làm cái gì thế?”
Ngọc Anh quay ngoắt lại trừng mắt nhìn Tuyết Mai.
“Bọn tôi vừa hôn nhau đó, vậy tôi với cậu ta cũng là người yêu của nhau hả?”
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mấy bạn nữ tinh ý rất nhanh hiểu ra Ngọc Anh và Tuyết Mai đang ở thế đối đầu nhau, cả hai đều đang tranh giành một người con trai. Có một cuộc chiến ngầm xảy ra ở đây làm sao có tâm trạng mà đi uống nước giải khát đây. Bảo Trâm cũng nhận thấy cô bạn của mình có phần hơi thái quá, không biết tình cảm lớn cỡ nào, nhưng ở đây tranh hơn thua với mấy học sinh cấp 3 thực sự không nên.
“Tuyết Mai này, nhà tôi dạo này đang nhiều việc, tôi và Xuân Mai về trước đây.”
Hai người đồng minh ra về, Tuyết Mai không còn chỗ dựa nữa, một mình cô sẽ không đi cùng với nhóm của Hoàng Long, vậy nên Tuyết Mai cũng nhanh chóng tìm lý do để tách ra. Dĩ nhiên không thể cứ thế mà cụp đuôi bỏ đi như một kẻ thua cuộc.
“Không phải cứ hôn nhau là người yêu của nhau đâu bé ạ, quan trọng là cảm giác ý. Hãy hỏi xem Hoàng Long cảm thấy thế nào. Nếu bé đã không muốn chị đi cùng thì chị cũng không làm mấy đứa mất vui nữa.”
Xin lỗi Long nhé, hôm nay chị không đi chung vui cùng em được.”
Nói xong Tuyết Mai cũng nhanh chân rời đi cùng với Bảo Trâm, để lại Hoàng Long cùng đám bạn đang trong tình trạng hỗn loạn tâm trí. Ngọc Anh tuy thắng trận này nhưng nhìn Hoàng Long có vẻ không vui. Hủy luôn buổi đi uống nước mừng chiến thắng. Ai nấy ngán ngẩm ra về. Sau lưng họ vẫn bàn tán đề mối tình tay ba của Hoàng Long coi đó như một drama phim truyền hình đang ở giai đoạn gay cấn.
Ngọc Anh vẫn bám theo Hoàng Long như sam, biết rằng cậu ta đang dỗi nên cô nàng đành mở lời trước.
“Ông vẫn đang giận tôi đấy à? Cho tôi xin lỗi nha.”
Hoàng Long thở hắt ra.
“Sao bà lại làm thế, bà cố tình phá hỏng chuyện của tôi với chị Tuyết Mai phải không?”
Ngọc Anh nói thẳng.
“Đúng thế, tôi thấy chị ta không tốt, chắc hắn tiếp cận ông với mục đích nào đó.” “Sao bà nói người ta không tốt?”
“Vậy sao ông không nghĩ chị ta đến với ông không có ý xấu chứ?”
“Con tim của tôi nói rằng chị ấy không phải người xấu, chị ấy cũng rất tế nhị không cố tình làm màu quá lỗ khiến tôi khó xử như lúc nãy bà làm với tôi đâu.”
Ngọc Anh nhấn mạnh.
“Đấy là vì tôi quan tâm ông, lo ông bị người ta dắt mũi, Tôi làm vậy là sai à?”
Hoàng Long chép miệng.
“Vậy sao? Cảm ơn bà, nhưng tốt hơn bà đừng quan tâm thái quá như vậy.”
Thằng bạn thanh mai trúc mã phũ phàng với mình, Ngọc Anh nuốt con uất ức vào bên trong.
“Được! vậy thì tôi không quan tâm ông nữa, ông làm gì thì làm, không liên quan tới tôi.”
Nói xong cô nàng hậm hực đi nhanh về phía nhà của mình, vừa vào đến nhà là chạy thẳng lên phòng ngủ úp mặt xuống gối khóc tu tu. Không ngừng chửi rủa thằng bạn ngốc nghếch của mình..