Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 384: Một ngày mới?




「Ngày hôm nay, chúng tôi sẽ cam đoan với thế giới hai điều. Thứ nhất: Chúng tôi sẽ trở thành lá chắn bảo vệ người dân trước nhiều mối đe dọa đang từng đợt tiến vào vùng đất hoang. Thứ hai: Chúng tôi sẽ chỉ sử dụng sức mạnh của mình cho mục đích đó. Nói cách khác, Tsige của chúng tôi sẽ không giương cờ khơi mào chiến tranh với hân tộc và cả bán nhân. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ chống trả triệt để và quyết liệt nhằm chống lại bất kì kẻ xâm lược nào – như một biện pháp để tiếp tục trở thành lá chắn bảo vệ người dân khỏi các mối đe dọa của thế giới.」

Tsige đã dành được độc lập và đã được chấp thuận như một quốc gia.

Bốn tuần trôi qua kể từ khi chiến tranh kết thúc.

Hôm nay là ngày các sứ giả từ nhiều quốc gia đặt chân đến đây, và có công bố rằng từ giờ Tsige sẽ là một quốc gia riêng.
Điều đó đã được thông báo tại quảng trường – nơi tập trung của các sứ giả từ các nước khác đã nhận lời mời tham dự.

Đó là thông tin đã được thông báo trong các bức thư, nhưng một công bố công khai về sự lên ngôi của một quốc gia thực sự rất có sức nặng.

Ông ấy nói rằng họ sẽ không khơi mào chiến tranh.

Họ sẽ chống lại bất kì kẻ xâm lược nào. Nói cách khác, họ đã vạch ra một ranh giới rằng họ sẽ bảo vệ chính mình, nhưng lý do tại sao họ lại phải vượt qua muôn vàn rắc rối chỉ để công khai một công bố lớn về một điều nhìn đâu cũng chỉ thấy bất lợi là điều khiến những quốc gia khác khó hiểu.

Ngay từ đầu, Tsige là bên khơi mào cuộc chiến giành độc lập.

Điều này có thể bị cho rằng hoàn toàn là những lời lẽ đạo đức giả.

Đặc biệt là các sứ giả của Vương quốc Aion. Họ rất có thể đang nhen nhóm ngọn lửa phẫn nộ tột cùng trong lòng.
「Bây giờ, chúng ta hãy tạm gác lại những lời chúc mừng của Tân Tsige đến đây thôi. Chắc hẳn có rất nhiều điều mà các vị đây không thể truyền tải đúng cách qua thư từ. Vậy từ giờ, chúng tôi sẽ trả lời câu hỏi của các vị một cách tốt nhất có thể, và sau đó, chúng ta sẽ cùng thưởng thức bữa tiệc. Các vị có thể bắt đầu màn hỏi đáp.」

Với những cử chỉ thể hiện sự tự tin tràn trề, người đàn ông được công nhận là người đứng đầu Tsige, Patrick Rembrandt ngồi xuống.

Tẩm khoảng 10 đại diện của các công ty dàn thành hàng ngang cùng ngồi xuống với ông ấy ở trung tâm, và họ đang đối mặt với các sứ giả từ nhiều quốc gia.
chapter content

Ở bên cạnh có một người phụ nữ đang lãnh đạo cuộc hội nghị.
Người phụ nữ ấy đang mặc một chiếc váy gợi cảm trông chẳng phù hợp với bối cảnh nghiêm nghị này chút nào. Một trong những thần tượng mà Công ty Rembrandt đã đi tiên phong trong việc đổ vốn đầu tư, và cũng là cựu lễ tân của Hiệp hội Mạo hiểm giả, Ates.

Một chấn thương không hề do lỗi của cô ấy chút nào và xảy đến ở thời điểm tồi tệ nhất đã khiến người phụ nữ này thay đổi rất nhiều.

Một lần, cô ấy bị đẩy vào một cuộc đàm phán với đại diện của Công ty Kuzunoha, đó là điều mà cô ấy đã tự mình chuốc lấy; lần thứ hai là khi cô phải đối mặt với sự xui xẻo mặc dù bản thân cô không hề bỏ bê công việc của mình dù chỉ một lần, và cuối cùng bị chuyển sang ngành công nghiệp thần tượng.

Cô ấy vẫn còn thiếu khả năng phát biểu lời thoại của mình một cách trôi chảy, nhưng ngoại trừ điều đó ra thì cô ấy được đánh giá khá cao.
「Vậy, tôi muốn hỏi người đứng đầu Tsige điều này. Thành phố này cho đến giờ đã luôn đóng vai trò là nắp đậy của vùng đất hoang. Tại sao ngài lại chọn gây ra một cuộc chiến tranh giành độc lập, trong thời điểm cuộc chiến với Quỷ tộc đang ngày càng gay gắt? Có lời bình phẩm rằng thậm chí để xảy ra một cuộc nội chiến là một sự cố đáng buồn của một cuộc cách mạng. Ngài có thể nói rằng không thể tránh khỏi khi một số sự cố như vậy đã xảy ra, nhưng tôi muốn được nghe lời giải thích về điều này.」

Người đàn ông mà Ates hướng tay tới đưa ra một câu hỏi cho các thương nhân của Tsige trong khi ngồi vững trên ghế của ông ta.

Thay vì nói rằng ông ta đang đặt ra một câu hỏi, nó giống như ông ta đang yêu cầu một lời giải thích.

Nhiều khả năng có lẫn ý chỉ trích bên trong giọng điệu đó.
「Đúng là cuộc nội chiến và tình huống trùng khớp nhau, nhưng… giải thích, huh… tôi nghĩ điều đó hiển nhiên đến mức chẳng cần phải đưa ra lời giải thích nào cả. Ngài còn muốn tôi đánh vần nó ra cho mà nghe sao?」〈Muzo〉

Một trong những thương nhân, Đại diện của Công ty Muzo, đáp trả sứ giả của Limia.

「Dĩ nhiên. Nếu đó là một nền độc lập đã lợi dụng cuộc cách mạng, thì bài phát biểu vừa rồi sẽ là một sự dối trá trắng trợn.」

「Đã hiểu. Vậy thì, tôi sẽ giải thích. Chính xác là bởi vì một cuộc cách mạng đã xảy ra ở Vương quốc Aion, chúng tôi cuối cùng đã chẳng còn chút ân nghĩa nào với họ nữa.」〈Muzo〉

「S-Sao cơ?」

「Mặc dù được coi là một trong 4 cường quốc và một trong những quốc gia đại diện cho Hân tộc, đất nước của họ đã bị chia cắt do tranh chấp giữa các hoàng tộc và một cuộc nội chiến đã xảy ra. Chúng tôi đã không còn ân nghĩa đối với cái gọi là quốc gia Aion, nơi thậm chí không cai quản nổi đất đai của nó. Vì thế, chúng tôi quyết định li khai. Đó là lý do tại sao nó có hơi khác với ‘lợi dụng’. Chúng tôi rất thất vọng về một đất nước nơi sự cai trị kém cỏi của nó đã tự gây ra một cuộc nội chiến, và đó là lý do của sự mong muốn độc lập tự do vào thời điểm ấy.」〈Muzo〉
「Nếu đã vậy..! Chẳng phải các người có bổn phận thể hiện lòng biết ơn đối với vị vua cai trị những vùng xa xôi, và đưa ra đề nghị hợp tác để khuất phục quân đội cách mạng sao?!」

「Nếu nó giống như Vương quốc Limia, nơi có lòng trung thành tràn ngập nơi các quý tộc, và nếu chúng tôi có một vị vua tràn ngập sức hút hệt như vị vua của ngài, đó có thể là một chuyện.」〈Couple〉

「!」

Tuyên bố này có thể được coi là ‘đất nước này quá thảm hại, vì vậy chúng tôi đã ruồng bỏ nó’ khiến sứ giả của Limia phải lên tiếng vì cách cai trị của họ tương tự thế.

Người đáp lại ông bằng một nụ cười dịu dàng là đại diện của Công ty Couple.

Rõ ràng là bà ấy đang cực kỳ mỉa mai khi nói ‘lòng trung thành tràn ngập nơi các quý tộc’, và sứ giả của Limia cuối cùng cũng nghẹn họng sau câu trả lời đó.
「Tôi không phiền nếu ngài điều tra nó đâu, nhưng tất thảy các đời lãnh chúa được uỷ quyền tại Tsige đều hoàn toàn không hợp tác trong việc bảo vệ thành phố khỏi vùng đất hoang.」〈Couple〉

「Gì cơ…?」

「Tất cả những vấn đề có đổ máu sẽ được quăng cho Hiệp hội Mạo hiểm giả và Hiệp hội Thương nhân giải quyết và chỉnh đốn. Không có một ai sẵn sàng bỏ tiền túi ra hay sẵn sàng đổ một giọt máu vì lợi ích của thành phố. Như ngài có thể thấy, tôi đã già rồi, nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì, điều duy nhất đám người đó say mê là vắt kiệt từng đồng từ chúng tôi nhiều nhất có thể.」〈Couple〉

「Tôi đã ở Tsige lâu hơn quý bà này vì bản thân là một Dwarf, và tôi có cùng quan điểm với bà ấy. Đám lãnh chúa của Tsige chưa bao giờ chủ động sử dụng quân đội tư nhân của họ vì lợi ích của người dân.」〈Bronzeman〉
Người đồng tình với Công ty Couple là Công ty Bronzeman.

Ông là một người lùn và là một bán nhân, nhưng những lời nói của ông ta có sức nặng tương tự như những hân tộc ở đây.

Ông ấy ở đây nhờ địa vị chứ không phải do chủng tộc của ông, vậy nên không ai ở đây có thể phàn nàn.

Nếu bất kì ai lên tiếng vì vấn đề này, thì cửa ra ngay trước mặt, xin mời.

「Trật tự công cộng của thành phố do chính những thương nhân quản lý và duy trì. Thật buồn khi nói ra, nhưng các quý tộc của Aion chỉ xem Tsige như một túi vàng. Ngài nghĩ rằng có tự nhiên hay không khi trái tim của chúng tôi dần xa cách nhau? Một vị vua không đáng để phục vụ, một vương quốc có cái danh hão là một cường quốc và không tự giành được cho chính nó một chút sự kính nể nào. Đúng là một quãng thời gian vô giá trị.」〈Batoma〉
Đại diện của Công ty Batoma nói tiếp.

Điều đó là đúng, nhưng đồng thời đó không phải những lời dành cho người sứ giả kia.

Thực tế, những người bị gây trở ngại bởi những lãnh chúa mà Aion ủy quyền – chính là các thương nhân.

Họ mới thực sự là những người đã tạo ra một hệ thống mà lãnh chúa không cần làm bất kỳ công việc gì, tiền vẫn vào túi của họ.

Có một lý do chính đáng để giải thích tại sao Tsige được coi là một thành phố tự quản kể cả với lịch sử lâu đời của nó.

Nhưng ngay cả vậy, đám lãnh chúa lại ưng thuận với việc trở thành một con rối chỉ biết quẫy ngang quẫy dọc cái đầu và bỏ bê bổn phận của bản thân.

Nếu được hỏi liệu Aion có đang nỗ lực ngăn chặn các mối đe dọa từ vùng đất hoang hay không, câu trả lời sẽ là không.

「…」
「Đ-Đó là bởi vì lũ khốn các người đã khiến đám quý tộc được chỉ định làm lãnh chúa đó tha hoá qua việc hối lộ!!」

Người lên tiếng lần này sau khi sứ giả Limia im lặng là sứ giả của Vương quốc Aion.

「…Đúng là tiếng nói và quyền lực của các thương nhân rất mạnh mẽ ở thành phố này. Chắc hẳn đã có những kiểu người nham hiểm như vậy. Tôi sẽ không phủ nhận điều đó.」〈Rembrandt〉

Rembrandt tỏ ra mềm mỏng một chút, và sau đó đồng ý với vị sứ giả.

「Thấy chưa? Ngay cả lũ khốn các người cũng phải thừa nhậ–」

「Mặc dù vậy, tôi không nghĩ đó là lý do đủ chính đáng để bỏ bê đi bổn phận của các ngài. Nếu chỉ một trong số đó bị sự cám dỗ làm mờ con mắt, ngài có thể nói rằng đây là chuyện không tránh được. Tuy nhiên, toàn bộ đám quý tộc được uỷ quyền tới Tsige đều gục ngã trước du͙ƈ vọиɠ của bản thân. Ngay cả khi có rất ít, nếu một số người trong số họ hoàn thành tốt công việc của mình, có lẽ sẽ vẫn còn vấn vương ít nhiều lòng trung thành với vương quốc. Thực sự đây là một giai đoạn vô cùng đáng buồn khi mà rất nhiều xung đột khó khăn diễn ra. Kết quả là, vương quốc đã không làm gì cả. Và vì thế, chúng tôi đã chạm tới ngưỡng phải đưa ra quyết định trở thành một quốc qia riêng và trở thành lá chắn cho người dân.」〈Rembrandt〉
「Rembrandt, tên khốn nhà ngươi…!」

「Ngay từ đầu, nếu cái gọi là quốc gia Aion này vẫn còn quyền lực và phẩm giá của nó như một cường quốc lớn, thì liệu thực sự có hàng chục nghìn người đào ngũ chạy đến Tsige giữa cuộc chiến không?」〈Rembrandt〉

「!!」

「Lần này, chúng tôi bằng cách nào đó đã giành được chiến thắng, nhưng giờ chúng ta sẽ là những quốc gia láng giềng. Hay là chúng ta quên đi những bất hòa đáng tiếc và bắt đầu từ con số không thì sao, Vương quốc Aion-san? Rốt cuộc thì chúng tôi cũng đã mất đi hơn một nghìn sinh mạng ở đó.」〈Rembrandt〉

Có những người mặt đỏ bừng bên cạnh sứ giả của Aion.

Họ đang bị chế nhạo khá nặng nề, vậy nên đó là điều không thể tránh khỏi.

Nếu Vương quốc Aion gia tăng thêm thương nhân và lính đánh thuê, thiệt hại của họ sẽ vượt xa con số hàng trăm nghìn người, nhưng đã có sức ép từ các quốc gia khác, và họ đã bị chèn ép tới mức phải chấp nhận sự độc lập của Tsige. Và vì đã chấp nhận sự độc lập của họ, điều đó khiến Aion trở thành kẻ thua cuộc.
Cứu tinh của họ – là Tông đồ của Nữ thần, vẫn đang mất tích.

Có thể họ đã được mời đến đây, nhưng lời nói của họ đã không còn cái uy quyền của bốn cường quốc như lúc trước nữa.

Rembrandt giữ một nụ cười trên môi khi ông liếc nhìn Ates.

Cô lần lượt hướng tay vào người tiếp theo để đặt các câu hỏi trong khi có chút hoảng sợ.

「Chúng tôi đã nhận được một số báo cáo rằng Tsige đã sử dụng một số ma thuật nghi thức không xác định. Phải chăng các ngài đã thành công phát triển được một loại phép mới? Nếu thế, tôi rất mong muốn được hợp tác với các ngài với tư cách là một quốc gia trong công cuộc chống lại Quỷ tộc.」

Một sứ giả của Đế quốc Gritonia.

Không chỉ Tsige và Aion, nhiều quốc gia chú ý đến trận chiến đã chứng kiến

những ma thuật nghi thức ấy.
Có ít nhất 3 ma thuật nghi thức mà các quốc gia lần đầu tiên được thấy.

「Chúng tôi đã không phát triển nó. Tình cờ đã sẵn có khoảng 3 ma thuật đã được phát triển, vì vậy chúng tôi đã mua chúng sau khi thử nghiệm xem chúng có thể được sử dụng trong thực chiến hay không. Nếu 3 phép thuật mà chúng tôi đã phô bày có vẻ có ích lợi, hãy cứ tự nhiên sử dụng chúng. Sau này tôi sẽ công khai cho bất kì quốc gia nào có nhu cầu.」〈Rembrandt〉

「…Công khai? Ở thành ph- ý ta là, ở quốc gia được thương nhân cai trị này sao? Không phải là bán lại sao?」

「Đúng thế, công bố luôn. Ngài muốn sử dụng vì sự tự do, phải chứ? Hãy cứ thoải mái và cứ tự nhiên tiếp thu tri thức đó.」

「Ngài nói đã tìm thấy thứ đã tồn tại từ trước và mua lại nó. Vậy thì, ngài đã mua nó từ ai?」
「Miễn bình luận. Như chúng tôi đã khẳng định trước, chúng tôi sẽ chỉ trả lời các câu hỏi trong khả năng của mình. Các thương nhân của chúng tôi đặc biệt nhạy cảm khi nói đến các nguồn thông tin và các đường dây cung cấp, vì vậy xin vui lòng coi đó như một lợi thế kinh doanh của chúng tôi.「〈Rembrandt〉

「! Vậy thì…!」

Các câu hỏi lần lượt được đưa ra.

Ates đang cố gắng điều chỉnh nhịp độ ở nơi này một cách tuyệt vọng trong tình trạng như thể cô đang thở hổn hển.

Tại sao cô ấy lại ở đây?

Đó cũng hiện là thắc mắc vướng bận trong đầu của cô ấy.

〚 Mình chỉ đơn giản là có một kì nghỉ ngắn vì bị gãy một ngón chân! Tại sao?! Tại sao việc luân chuyển công tác của mình sang Hiệp hội Thương nhân lại biến thành một cuộc phỏng vấn với cha của Yuno cơ chứ? Họ bảo mình hát, nhảy và khiến bầu không khí sôi động hơn, và đến lúc bản thân nhận ra, mình đã ở đây rồi?!〛 〈Ates〉
Cha của Yuno, người thường la hét mà không quan tâm đến xung quanh nếu là để bảo vệ con gái mình không để ý đến vị trí của Ates.

Ông ấy hẳn đang cố ý đảo ánh mắt chằm chằm của mình đi chỗ khác.

Thi thoảng ông ấy chỉ giơ tay lên và trả lời câu hỏi từ phía các quốc gia.

Người ở đây hiểu rõ cô nhấ- không, người lo lắng nhất cho Ates chắc hẳn là Rembrandt.

〚Mình đã chuẩn bị rất kỹ tư tưởng cho những vấn đề liên quan đến chuyện hôn nhân, thế mà, tại sao mình lại ở nơi này, trong bộ trang phục không hề chỉnh tề với tư cách là người lãnh đạo cuộc phỏng vấn nữa?!〛〈Ates〉

Bị nuốt chửng bởi những cơn sóng hoang dã của Tsige trong khi cố vồ lấy thành công ở phần nguy hiểm nhất; về khoản này, có thể nói cô ấy giống với Makoto. Đó là người đẹp Ates Batoma.

Tâm trí cô đang chìm trong điên loạn với cuộc sống thường nhật mới mẻ của mình.
========END CHAP=======