Di tích bí ẩn
Một di tích được phát hiện ở phía nam của Đế Quốc, do đặc thù nghề nghiệp có thể gia tăng tốc độ di chuyển nên một nhóm do Trương Diệp dẫn đầu đã được cử đi.
Với sự có mặt của cậu, đội nhóm chỉ tốn ba ngày là đến nơi nhanh hơn một nửa so với dự đoán là sáu ngày.
Trên chặng đường họ gặp không ít ma vật, Quỷ Lùn, Trư Quỷ,...nhưng với những quân nhân được huấn luyện thì họ dễ dàng hạ gục chúng.
Có thể cho rằng đa số ma vật quanh lãnh địa của Đế Quốc không phải mối đe doạ với người dân. Vì luôn có những quân lính tinh nhuệ đi dọn dẹp chúng.
Trong quá trình di chuyển này, Trương Diệp cũng nhận ra trong một vài lần giao tranh, Dương Trình Tranh và tay sai của hắn cố tình bắn phép về phía cậu.
Chúng không mang tính sát thương cao, dù sao thù cậu có Thiết Thể gia tăng gấp 8 lần chỉ số phòng ngự, chả có gì đáng lo ngại.
Tuy nhiên cậu cũng dễ dàng né chúng nên không cần kích hoạt khả năng phòng thủ chả mình.
Ngoài cậu, có vẻ những người không thuộc nhóm Trình Tranh cũng không để ý gì...hoặc họ cố tình nhắm mắt làm ngơ.
Dù sao họ cũng chỉ là những người ghi chép, sức chiến đấu gần như bằng không. Cố nhúng mũi vào chuyện bất bình của người khác, ngược lại sẽ khiến họ nguy hiểm.
Lần thực hiện nhiệm vụ này, Trương Diệp cũng rất nhanh chóng tuân lệnh mà không dị nghị gì.
Vì cậu đoán rằng di tích này tám, chín phần là có thứ gì đó đáng giá. Chắc chắn không tốn công sức thăm dò.
Bên cạnh đó đám người kia chắc chắn không thể gây khó dễ cho cậu nên cứ mặc chúng.
...
Một hồi thám thính quanh khu di tích, các thành viên phụ trách việc ghi chép nhanh chóng vào việc.
Người thì vẽ lại hình ảnh khu di tích, người thì lưu lại một số kí tự cổ, người thì tìm kiếm những di vật có giá trị học thuật.
Về phần Trương Diệp, cậu trầm ngâm một hồi lâu trước cánh cổng dẫn vào hầm ngục trong khu di tích.
Ngoài việc lần nhiệm vụ này sẽ mang lại lợi ích, thì lý do khác khiến cậu hứng thú là nó liên quan đến lịch sử thế giới này.
Khi ở Trái Đất, Trương Diệp vốn là người có niềm đam mê với lịch sử. Cậu thường bỏ rất nhiều thời gian đọc các trang thông tin về quá khứ của nhân loại.
Hiệu quả mang lại do sở thích này thực sự không ngờ được, nó ko chỉ cho cậu kiến thức lịch sử Trái Đất mà còn mở rộng vốn hiểu biết của cậu ra ngoài lĩnh vực lịch sử.
Khi đọc về một thời đại nào đó, có nhắc tới một loài cây cổ. Cậu lại tò mò và tìm hiểu về nó, thế là có một phần kiến thức sinh học.
Đọc về kim tự tháp, thông tin lại có liên quan đến hình học, vật lý,...
Đọc về các trận chiến, cậu lại có được kiến thức về việc dùng quân, bày binh bố trận.
Cứ như vậy kiến thức của Trương Diệp lại ngày càng tích tụ, độ phủ sóng liên tục gia tăng. Tuy không chuyên sâu về một mặt nhất định nhưng cậu lại hiểu biết nhiều.
Vì cậu cho rằng "biết đâu sau này cần thì sao?". Tính tò mò và lo xa cộng lại đã tạo ra một con người như cậu.
Tính cách như vậy không phải là tốt nhất, tuyệt vời nhất vì trên đời chả có gì là hoàn hảo. Nhưng ít nhất lần này nó có ích.
Đây là một di tích cổ, mới được phát hiện trong thời gian gần. Nhưng trên cửa lại có vết tích mới, dưới đất lại thấy dấu hiệu của việc bị xê dịch.
Nhất định là có ai đó đã đến đây trước, tạm thời chưa rõ là ai. Điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là người đầu tiên mở sẽ lĩnh hậu quả khôn lường.
Tại sao ư? Đơn giản thôi, nếu đã đến đây rồi thì tại sao lại đóng lại?
Kẻ trộm kho báu là một khả năng. Tuy nhiên, nếu hắn khoắng hết đồ rồi thì cái hầm ngục này có ra sao cũng chả quan trọng.
Nổ, sập, ma vật chui vào do cửa mở không liên quan đến chúng. Vì chỉ có tiền mới quan trọng với bọn này thôi.
Đã vậy thì tại sao lại đóng cửa? Có thể là tên trộm gặp một cạm bẫy hoặc câu đố quá khó, không thể giải được nên chờ tung tin rồi chờ người đến khám phá.
Khi họ thành công thì bất ngờ xuất hiện, c·ướp đoạt tất cả khi họ không phòng bị. Tuy nhiên thủ đoạn này cũng quá nghiệp dư đi, vết tích quá rõ ràng.
Còn một trường hợp nữa cũng khả thi, đó là việc họ đến đây đã bị lộ và ai đó đã sắp đặt cạm bẫy c·hết người bên trong.
Trước khi công bố chính thức sự tồn tại của di tích, mọi thông tin về nó là tuyệt mật. Việc cử đội đến khám phá tất nhiên cũng là tuyệt mật.
Người này có thể là có mối thù với q·uân đ·ội hoặc với thành viên nào đó trong đội thám hiểm lần này.
Dù là gì đi nữa thì tám, chín phần là mở ra thì người đi đầu không hề an toàn chút nào.
Cậu có thể chịu lời ra tiếng vào về nhân cách, nhưng chịu thiệt hại về tính mạng là không thể được.
Nghĩ đến đây, cậu chợt nảy ra một ý tưởng. Trước tiên quay về với mọi người đã.
...
Sau hơn một giờ đồng, toàn đội đã tập trung đông đủ tại bên ngoài di tích. Liên tục trao đổi nhau thông tin có được.
"Mọi người, tôi thấy kí tự rất có thể có từ hơn năm trăm năm trước!"
"Tôi không nghĩ vậy, loại kiến trúc này tôi từng thấy rồi. Thuộc về một triều đại cách đây ngàn năm."
Chủ yếu là những khảo cổ học, sử học gia bàn luận với nhau. Ngồi nghe một lúc cũng không phải không chịu được, nhưng có người sốt ruột rồi.
Thu biểu cảm của người ấy vào trong tầm mắt, Rinas suy đoán điều gì đó. Thế rồi cậu lên tiếng.
"Các tiền bối, tôi biết các vị đây đều đang hăng say bàn luận về di tích này. Dù sao đó là nhiệm vụ chính
Nhưng tôi đã phát hiện ra một thứ quan trọng hơn, đó là có một hầm ngục ở đây!"
Nghe vậy, có người đều không nhìn được hét lên.
"Thật sao!? Haha, tìm được mỏ vàng rồi!"
Cũng có người thì thầm to nhỏ.
"Ài, lại để tên nhóc tân binh có vinh dự tìm ra..."
Nhìn một lượt biểu cảm mọi người trong nhóm, Trương Diệp bắt đầu nói thêm.
"Tuy nhiên, thân là một tân binh, tôi nhận danh hiệu người đầu tiên bước vào có phần không phù hợp.
Nên tôi cho rằng, một trong các vị bước vào vẫn hơn. Dù sao quốc gia vẫn sẽ thưởng cho cá nhân đầu tiên đặt trân vào bên trong một hầm ngục mới."
Nghe đến đó, mắt ai cũng sáng lên. Phải vậy thôi, phần thưởng cực kì hậu hĩnh nên ai mà chả thèm.
Với phần thường đó, họ có thể bỏ việc làm quân nhân rồi về nhà hưởng thụ.
"Haha, tên nhóc này hoá ra lại biết thức thời như vậy!"
"Được! Được! Coi như quà ra mắt của ngươi đi!"
"Nói chúng ta nghe, tân binh! Cậu sẽ để ai có vinh dự này đây?"
Trước những vị tiền bối đang hả hê cười, Trương Diệp đều mặc kệ họ.
Mắt cậu chỉ nhìn về hướng một người, đồng thời người đó cũng nhìn về phía cậu với vẻ mặt lo sợ.