Đến doanh trại (2)
Những ngày sau ở doanh trại, đối với Trương Diệp cũng không quá yên bình. Bộ ba kia liên tục tới g·ạ g·ẫm cậu tỉ thí, lần nào họ cũng thua nhưng trận gần nhất đã có thể làm khó cậu. Chuyện cậu b·ị đ·ánh bại cũng một sớm một chiều mà thôi.
Muốn nhanh chóng leo lên vị trí cao hơn, gia tăng sức mạnh là điều tất yếu. Trương Diệp nhẹ nhàng lấy trong túi ao ra một viên đá có hình thoi, khá mỏng, mặt trên có khắc kí hiệu của Đế Quốc Chính Nghĩa.
Đây chính là một tạo vật giả kim thuật kì diệu, công dụng của nó là để xem bảng trạng thái của người sử dụng. Sự thật đằng sau cách tạo ra nó vẫn là một ẩn số, chỉ biết là do một vị giả kim thuật sư tạo ra hơn một nghìn năm trước.
Cách dùng cũng vô cùng đơn giản, chỉ việc nhỏ một giọt máu lên mặt trên là xong. Trương Diệp lại thò tay vào túi lấy ra một cái kim, châm nhẹ vào đầu ngón tay sau đó nhỏ máu vào viên đá. Hoàn thành, cậu lấy giấy thấm đầu ngón tay và ngồi quan sát bảng trạng thái vừa hiện ra.
•Tên: Trương Diệp
•Chủng Tộc: Nhân Tộc
•Chức Nghiệp: Cường Hoá Sư
•Đặc tính: Ích Kỷ, Đại Cường Hoá
•Chỉ Số:
Sinh Lực: 1340/1340
Ma năng: 240/240
Sức mạnh: 110
Phòng ngự: 100
Tốc độ: 100
Trí lực: 150
•Ma Pháp:
-{Tam Đẳng Ma Pháp}-
Bá Lực, Gia Tốc, Thiết Thể, Bức Tường Tâm Linh, Mang Quyền, Kích Như Rìu Bổ
-{Nhị Đẳng Ma Pháp}-
Hồi Phục, Siêu Thị Giác
Mấy ngày qua đánh nhau liên tuc, chỉ số của cậu tăng không ít. Cách theo dõi chỉ số này có phần tốn kém và mất thời gian. Thực tình cậu cũng không muốn dùng nhưng giá mà cậu có tam đẳng ma pháp Giám Định thì tốt rồi.
Trong suốt 12 năm qua, cậu đã nâng những ma pháp nhị đẳng ban đầu chả mình lên tam đăng, giờ đây chúng sẽ tăng gấp đôi chỉ số của cậu. Kết hợp với đặc tính và buff nghề nghiệp là sẽ được tăng gấp tám chỉ số.
Đồng thời học thêm các ma pháp t·ấn c·ông và phòng thủ khác nhằm đa dạng hoá chiến thuật
Tuy vậy cách chiến đấu của cậu cũng chỉ có đấm rồi đá, không lại thì dựng tường phòng thủ, sau đó dùng các ma pháp bổ trợ gia tăng chỉ số.
Cứ như vậy dần dần đối thủ bắt bài, sẽ dễ dàng bị lật kèo. Ví dụ nhân lúc cậu dựng tường phòng thủ, dùng ma pháp có khả năng đâm xuyên bức tường. Vừa phá được phòng thủ, nếu còn thừa lực sẽ đoạt mạng cậu luôn.
Ngoài ra cậu cũng chẳng có đòn t·ấn c·ông tầm xa nào. Nếu có lỡ để cậu buff chỉ số thành công, thì cũng có cách để chơi lại cậu.
Chỉ đơn giản như giữ khoảng cách thì quá dễ, Trương Diệp hoàn toàn có thể gia tăng tốc độ bằng ma pháp rồi rút ngắn khoảng cách.
Nhưng ngộ nhỡ đối thủ có phép loại bỏ hoàn toàn buff của cậu thì sao? Hoặc nếu hắn có một khả năng phòng thủ tuyệt đối, câu giờ đến khi cậu hết mana cũng không ổn.
Những trường hợp như vậy không khó để xảy ra, những chiến binh mạnh mẽ ngoài kia nhiều vô kể. Đơn cử như lão già trong khảo hạch tốt nghiệp của cậu. Lão dễ dàng đấm thủng lớp phòng ngự được buff lên đến 800 điểm.
Những kẻ có sức mạnh biến thái như vậy ngập tràn ngoài kia. Nếu có sức mạnh nghịch thiên thì cậu sớm muộn cũng ngang với họ, nhưng nghề nghiệp này không phải mình cậu có, đặc tính của cậu cũng vậy.
Gặp một tiểu đội có một người cũng dùng phép bổ trợ như cậu, dù không được gấp tám lần hiệu quả thì chúng cũng sẽ rất đông. Nhiều người như thế, một mình cậu cũng không đánh hết được.
Bây giờ muốn mạnh mẽ hơn, cậu sẽ phải tận dụng những lúc đi làm nhiệm vụ, được ra ngoài đi đây đó.
Thế giới này, kẻ mạnh cũng không phải bất tử, sẽ có một ngày chúng c·hết. Nhưng họ sẽ cam chịu để công sức một đời theo mình mà biến mất mãi mãi ư? Chắc chắn không!
Trong suốt lịch sử của thế giới này, việc vô tình tìm ra hầm mộ của một nhân vật huyền thoại là có tiền lệ. Trong đó, thường sẽ chứa khối tài sản to lớn của họ trước khi c·hết, tuy nhiên đấy không phải trọng tâm.
Cái quan trọng nhất chính là những Pháp Thạch, một vật phẩm kết tinh của mana chỉ xuất hiện trong hài cốt của những người đ·ã c·hết.
Những kẻ mạnh là những kẻ cả đời liên tục vận dụng mana, nói cách khác là liên tục dùng những ma pháp của họ. Người như vậy khi q·ua đ·ời sẽ có tỉ lệ sinh ra Pháp Thạch từ lượng mana còn lại trong cơ thể.
Những viên ngọc này sẽ chứa một ma pháp của người đ·ã c·hết. Thường thì đó là ma pháp họ dùng nhiều nhất. Nếu có những ma pháp mà họ dùng để xưng bá một phương, chiến lực ắt sẽ gia tăng.
Tất nhiên không phải ai cũng chạy ra ngoài tìm một nơi nào đó rồi đào mộ cho chính mình. Có khi họ c·hết trong vòng tay của bạn bè, người thân. Rồi Pháp Thạch của họ được lưu truyền, sau đó bị mang đi bán.
Nhưng chúng thường có giá trên trời. Vì có được ma pháp không phải là dễ, ma pháp mạnh còn khó hơn. Do đó, dựa vào vận may tìm được một cái ngoài kia sẽ đỡ tốn kém hẳn.
Nghĩ đến đây cậu lại thở dài, nếu không đủ vận may thì đành cắn răng bỏ tiền ra mua vậy.
"Cả ngày lười biếng như vậy, nên đứng dậy tập luyện như mọi người đi! Nếu không đừng trách đàn anh ta đây ác ý."
Kẻ vừa lên tiếng là Dương Trình Tranh, tên này là đàn anh của cậu khi còn đi học. Không ít lần ra tay bắt nạt kẻ yếu, là một tên không ra gì.
Buồn cười thay, khi cố ý đụng chạm đến Trương Diệp đã bị cậu đánh cho ngất xỉu tại chỗ. Điều này làm hắn bị bẽ mặt trước cả trường, dần dần chả ai sợ hắn nữa. Thậm chí còn bị lôi ra làm đối tượng bị trêu đùa.
Bây giờ hắn cậy việc vào q·uân đ·ội sớm hơn Rinas cho rằng bản thân có nhiều kinh nghiệm, lần này chắc chắn sẽ không thua.
Lúc mới đến đây, Trương Diệp đã nhận ra hắn. Nhưng cậu lại nghĩ lần này không đụng đến hắn, dù gì gã cũng chịu đựng không ít khi bị cậu làm bẽ mặt.
Nhưng hắn lại không biết sức mình mà vẫn tỏ ý thù địch. Mấy hôm nay nhiều lần làm khó dễ cậu với thân phận tiền bối.
Đập cho hắn một trận nữa cũng không khó, nhưng như vậy là trái với quân quy, cậu sẽ bị phạt. Nghĩ vậy, cậu lại bỏ qua cho hắn.
"Được rồi, ta ra tập là được."
Vén màn ra khỏi lều, Trương Diệp nghe được không ít lời thì thầm.
"Xem kìa, tên lười biếng đó ra ngoài rồi."
"Quả là đại ca Trình Tranh!"
"Ta đã luyện tập không ít mấy ngày nay, hôm nay sẽ triệt để hạ gục hắn!"
"Ta cũng vậy! Hắn sẽ phải xấu mặt một phen."
"Ta thấy cậu ta như vậy cũng không sao."
"Ta cũng nghĩ thế, cậu ta kiêu ngạo không tập luyện với chúng ta nhưng đó là bởi vì cậu ta có thực lực!"
"Hứ, thực lực cái rắm!"
Tất cả những lời đàm tiếu này vốn đã được cậu dự tính trước. Hôm đó hạ gục cùng lúc bộ ba kia, không ít người thấy tôn trọng cậu, cũng có kẻ đố kị, cũng có kẻ thấy cậu gai mắt,...
Nhưng chủ yếu vẫn là tên Trình Tranh kia, ngày hôm đó hắn đã tỏ rõ địch ý. Ba người kia nhìn qua thì chỉ đơn thuần là muốn bắt nạt ma mới. Nhưng thực ra lại do hắn sai khiến.
Điểm này cậu vốn đã nhìn ra. Trước khi tiểu đội trưởng đến, ba tên đó đã tung không ít đòn hiểm. Có lẽ không phải để g·iết cậu mà đánh tàn phế thì đúng hơn.
Mấy ngay nay chúng cũng bớt lại, có lẽ sau trận thua đó, chúng muốn từ từ tìm hiểu điểm yếu của cậu.
Nhưng người nhìn ra những điểm này không chỉ có mình cậu. Là một tiểu đội trưởng, Lôi Điêu hoàn toàn có thể đọc vị đội viên của mình.
Thế nhưng anh ta quyết định mắt nhắm mắt mở, vì anh cho rằng họ không thể tổn thương Trương Diệp quá nặng. Bên cạnh đó, Dương Trình Tranh cũng là một con sâu mà anh không ưa.
Thực lực không có nhưng gia thế lại khủng, cha hắn lại quen biết cha anh. Dưới sự nhờ vả của người bạn, cha Trương Diệp đã ép anh nhận hắn vào đội.
Nếu hai người này có mâu thuẫn, anh chỉ việc mặc kệ rồi một ngày nào đó hai bên xô xát thì Trình Tranh chắc chắn thua. Nhờ đó để hắn nhận ra mình yếu kém đến mức nào mà rời đội, hoặc nhỡ có tàn phế cũng tốt.
Còn về phần Trương Diệp, đắc tội với gia tộc của tên kia cũng hơi khoai. Nhưng anh sẽ ra mặt giúp đỡ cậu coi như cám ơn đã loại một tên không ra gì hộ anh.
Một tháng sau, tiểu đội 16 có nhiệm vụ điều tra một di tích bí ẩn ở phía nam Chính Nghĩa đế quốc. Lần này đi có tám người, trong đó có Dương Trình Tranh và ba tên thuộc hạ của hắn cùng Trương Diệp.
Lý do Lôi Điêu cho Trương Diệp tham gia vụ này là vì: thứ nhất, cậu có phép gia tăng tốc độ, điều này sẽ giúp đẩy nhanh tiến độ.
Thứ hai, để Trình Tranh và Trương Diệp giải quyết mâu thuẫn. Cậu cho Trương Diệp làm người dẫn đầu lần nãy cũng là để thúc đẩy Trình Tranh không nhịn được mà ra tay.
Giải quyết con sâu đó càng nhanh càng tốt, q·uân đ·ội Quỷ Tộc dường như có động tĩnh gì rồi. Tên đó vì thù cá nhân mà làm khó dễ đồng đội, không nên giữ.
Trong thân tâm của Lôi Điêu, không gì quan trọng bằng sự tồn vong của Đế Quốc. Một biến số nho nhỏ có thể ảnh hương tới đại cục, dù tỉ lệ cực thấp cũng phải tiêu diệt.
Nói anh ta nhẫn tâm cũng được, việc táng tận lương tâm như diệt cả một gia tộc từ già tới trẻ anh cũng đã từng làm.
Trong lần này dù tên công tử bột đó có c·hết cũng càng tốt. Tuy sẽ khó mà che đậy cho Rinas nhưng còn đỡ hơn để tên kia nuôi chí trả thù.
Về phía Trình Tranh, không ngoài dự đoán của Lôi Điêu, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch ám hại Trương Diệp với ba tên thuộc hạ.
Hắn đã âm thầm cho người điều tra trước xung quanh khu di tích này. Không những không có ai sống lân cận, còn có ma thú lởn vởn.
Bốn người bọn hắn sẽ ra tay đánh cho Trương Diệp thừa sống thiếu c·hết, nếu có lỡ tay thì đổ tại ma thú cũng chả ai có thể truy cứu.
Mấy kẻ thừa thãi kia nếu có phát hiện, hắn cũng tự tin có thể xử lý họ với món trang bị mà cha hắn bỏ biết bao nhiêu tiền mua cho.
"Không tin lần này không trị được tên khốn đó!" Hắn thầm nghĩ trong lòng.