Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Truyền Thuyết Quy Long Giới

Di tích bí ẩn (2)




Di tích bí ẩn (2)

Người có vẻ mặt lo sợ này chính là Dương Trình Tranh, hắn đã đoán được phần nào sắp bị Trương Diệp lôi ra làm người có được món "quà ra mắt" này.

Vậy thì có gì phải sợ đây, phần thưởng sẽ khiến cho gia tộc hắn vốn giàu có lại càng thêm giàu.

Nhưng khổ nỗi, lối vào hầm ngục đó có bẫy thật! Lại do chính hắn sai người sắp đặt chứ ai.

Ban đầu chỉ định bắt trói Trương Diệp rồi cho một trận. Nhưng hai ngày trước, thấy được sự mạnh mẽ của cậu hoàn toàn không thể đùa được.

Lần này chính thức thừa nhận cả hắn và ba tên tay sai kia cũng không đọ lại. Những hắn không cam tâm từ bỏ cơ hội này.

Tối đó, hắn bí mật gặp thuộc hạ được gia tộc bí mật phái theo hắn từ khi gia nhập q·uân đ·ội.

Lệnh cho bọn chúng bố chí một cái bẫy nguy hiểm ở trong hầm ngục, chờ đợi Trương Diệp mở cửa.

Bọn thuộc hạ gợi ý để chúng cùng đánh, lấy số đông áp chế. Chả nhẽ lại thua?

Nghe đến đây Trình Tranh thở dài hắn kể rằng thấy Trương Diệp một đấm thủng bụng một con trư quỷ.

Cả nhóm trư quỷ năm, sau con bị một mình hắn hạ trong phút chốc. Đám thuộc hạ và hắn cùng hợp lực không những không thành mà còn có t·hương v·ong.

Như vậy đủ thấy chiến lực tên tân binh kia quá mạnh, chỉ đành chơi bài bẩn với hắn.

Cái bẫy này, vậy mà lại chỉ đơn giản là một quả bom có chưa gai nhọn bên trong. Tuy nhiên sức công phá của nó không thể coi thường được.

Hắn không biết Trương Diệp có khả năng phòng thủ mạnh mẽ. Nhưng quả thực sức mạnh của trái bom này đủ khiến cậu một phen khốn đốn.



Nhưng giờ thì hay rồi, hắn sắp bị ăn quả bom do chính mình sắp đặt. Đây là gậy ông đập lưng ông!

"Tôi nghĩ rằng, người thính hợp nhất chỉ có Dươnh tiền bối đây"

Trương Duepej nói câu này với vẻ mặt vô cùng tự nhiên, như thể cậu không hề có ý đồ gì. Điều hắn lo sợ lại thực sự đang diễn ra.

Những người khác cũng thấy vô cùng hợp lý mà gật đầu. Bản thân họ cũng thèm thuồng thứ phần thưởng kia, nhưng Trình Tranh là hàng con ông cháu cha.

Nếu cơ hội này nhường cho hắn, thuận mồm thêm mấy câu tâng bốc. Tạo một mối quan hệ chính là dễ dàng như thế.

"Ý này ta thấy cũng được đó! Dương công tử lại là tiền bối của tất cả chúng ta."

"Phải! phải! người thích hợp nhất chỉ có công tử của Dương gia lừng danh là ngài đây!"

Ba tên thuộc hạ trong nhóm lại không biết về cái bẫy. Chúng cũng mở mồm tâng bốc để kiếm thêm hảo cảm từ Trình Tranh.

Những lời này ngược lại khiến cảm xúc trong mòng hắn thêm sục sôi. "Không phải tên quái vật kia ngồi đây, ta đã rút kiếm chém c·hết các ngươi rồi!" Hắn thầm chửi trong lòng.

Mặc dù cố gắng che giấu cảm xúc nhưng những biến đổi trên khuôn mặt của hắn đã bị Trương Diệp nhìn thấy. Cậu giờ đã có thể chắc chắn kẻ gài bẫy là ai.

...

Trước cánh cổng dẫn vào hầm ngục, Trình Tranh đang mang bộ mặt mất hồn đứng đực ra đó. Mồ hôi hột đồ trên trán hắn từng giọt.

Đám người đằng sau lại không ngừng tung hô, càng làm hắn thêm bối rối. Khẽ đưa mắt liếc nhìn một người.

Đó là một chàng thanh niên khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc giáp nhẹ có quốc huy của Đế Quốc Chính Nghĩa. Mái tóc đen vốn dài đến vai được cậu búi lại.



Phần tóc phía trước sẽ được tém hết về phía sau và cột thành một búi, phần tóc nửa đầu phía sau lại được thả tự nhiên để tạo cảm giác hoang dại.

Người thanh niên đó mang một nụ cười nhẹ, cùng với đôi mắt sắc bén đang nhìn ngược lại hắn.

Đó không ai khác ngoài Trương Diệp!

Tuy giờ cậu đã ép được kẻ hại người khác tự hại chính mình, nhưng đề phòng vẫn không thể hạ xuống.

Âm thầm kích hoạt Thiết Thể, đồng thời cũng chuẩn bị tinh thần sử dụng Bức Tường Tâm Linh. Vạn nhất là cạm bẫy diện rộng, cậu còn có thể bảo vệ các thành viên khác.

Cánh cửa khống quá nặng nhưng với Damian, như thể hắn đang cố xê dịch một quả núi vậy.

Đếm qua hắn lại lần nữa gặp các thuộc hạ. Nếu tình thế không thể thay đổi, họ sẽ nhanh chóng giải cứu cậu trong khoảng thời gian chậm trễ trước khi bom nổ.

Nhớ lại điều này, hắn hít một hơi rồi dùng hết sức bình sinh kéo thứ tưởng như Thái Sơn.

Vào giây phút cánh cổng mở to, một tiếng "cạch!" Vang lên! Trong tích tắc hai bóng đen từ đâu xuất hiện.

Đó là thuộc hạ của Dương Trình Tranh. Chúng chính là thực hiện theo kế hoạch, giải cứu công tử.

Kẻ thì dựng ra một bức màn chắn, cốt là để phòng hờ có gì bất chắc. Người còn lại thì giữ lấy Trình Tranh, toan kéo hắn chạy đi.

Mục tiêu cần giải cứu đã vào tay, cả hai cùng giữ lấy, chúng muốn cùng rút lui. Thế nhưng khi chúng sắp biến đi, một cánh tay vô cùng mạnh mẽ xuất hiện.



Đó là Trương Diệp, cậu đã phản ứng cực nhanh và tóm lấy một trong hai tên vừa tới. Cậu trừng mắt nhìn vào hắn.

Cảm thấy không ổn hắn buông Trình Tranh, để tên còn lại lôi cậu đi. Tất cả mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian cực ngắn, chưa đến một giây!

Khi những người còn lại nhận ra vị công tử kia đã biến mất, thay vào đó là một kẻ bận đồ đen đang bị Rinas giữ lại.

Một trong số họ vừa mở mồm.

"Ê cái-"

Đoàng!

Một ánh sáng loé lên bên trong hàm ngục, theo sau đó là t·iếng n·ổ điếc tai và hàng trăm những chấm đen xuất hiện.

Nhưng chấm đen đó chính là đầu những mũi nhọn trong quả bom được đặt bởi đám người Trình Tranh.

Âm thanh chấn động đến ù cả tai, khói bụi mịt mù, kim nhọn toả ra từ cửa hầm ngục dày đặc, không một kẽ hở.

Dương Trình Tranh đã được tên thuộc hạ mang đi đến gần rìa di tích. Hai người dừng lại quan sát tình hình, dù đứng xa như vậy nhưng hắn vẫn cảm nhận đưng rung chấn từ quả bom.

Phựt!

Bất thình mình, một mũi nhọn bay đến cắm xuống ngay trước mũi chân hắn. Rồi kế đến, hai, ba mũi khác cũng bay tới.

Hắn còn chưa kịp định thần thì đã được tên thuộc hạ kéo lại về sau, né được nguy hiểm.

"Th-thật kinh khủng, đây là thủ đoạn phụ thân dùng để g·iết hàng ngàn kẻ thù sao..."

Vài giây trôi qua rồi những mà hắn vẫn chưa hết bàng hoàng. Hai mắt chăm chú nhìn về phía hầm ngục.

Dần dần, khói bụi bay hết. Khung cảnh dần dần hiện ra rõ hơn. Thế nhưng những gì hắn nhìn thấy hoàn toàn ngoài dự đoán!

Vẫn có hai bóng người đang đứng trong đám khói đó!