Truyền Thuyết Quy Long Giới

Cùng song song với thiên tài




Cùng song song với thiên tài

Phía bắc Chính Nghĩa đế quốc, dinh thự Bạch gia.

Một lão cao niên, nét mặt ôn hoà, trầm tĩnh đứng ở ban công ngoài thư phòng, ánh mắt nhìn về nơi xa.

Mái tóc bạch kim của ông được vuốt gọn gàng về phía sau, râu quai nón cùng màu được cắt tỉa gọn gàng, nhìn vào có thể thấy toát lên phong độ của một lão soái. Thời còn trẻ chắc chắn đã khiến không ít cô nàng say mê đắm đuối.

Thân mặc quân phục, dựa vào một bộ hắc sắc phục này không cần đoán cũng phải nhận ra ông lại người nắm giữ chức tối quan trọng trong q·uân đ·ội đế quốc.

Chức tướng của vị lão tướng này còn muốn cao hơn đại đội trưởng đội ba là Phong Đại. Đó chính là Bạch Tiêu Quân, tân tộc trưởng Bạch gia.

Đứng sau lưng là một thân thần bí nhân, diện mạo hoàn hảo được che giấu không để lộ gì.

"Đã có tung tích gì về thằng nhóc đó chưa?"

"Thứ cho tại hạ bất tài, đến giờ vẫn không tìm được một chút đầu mối nào." Bí ẩn nhân tay đưa ra trước ngực, người hơi cúi trả lời Tiêu Quân.

Nghe được như vậy, khiến sắc mặt ông ta không khỏi tối sầm lại. Trong đầu lại nghĩ về truyện xưa.

...

Sau hai ngày hôn mê, cuối cùng Trương Diệp cũng tỉnh lại. Hắn phát hiện bản thân đã không còn bị đóng băng, các vết bỏng lạnh cũng tiêu tán đại phần.

Liếc nhìn ra góc phòng, hắn giật mình phát hiện Bạch đang ngồi đó. Hai tay y khoanh lại, trọng tâm người hơi cúi xuống, hai mắt cũng nhắm nghiền. Hiển nhiên, y đang ngủ.

Thấy người này khiến hắn không khỏi động dung. Mặc dù biết y mạnh hơn mình rất nhiều nhưng trực tiếp trải nghiệm một phần nhỏ sức mạnh mới làm hắn sợ.

Rất nhanh, Rinas đã lấy lại bình tĩnh, hắn còn mang chí lớn, mưu cầu tự do tự tại trong lòng. Không thể vì một người như Bạch mà sợ hãi, giảm đi ý chí được!

Thế nên mặc kệ y ngủ ờ góc phòng, Rinas không bỏ phí thời gian, lập lức ngồi dậy tu luyện.

Hắn đưa ý chí vào trong đan điền theo dõi, phát hiện trữ lượng ma năng từ bao giờ đã đạt tới đỉnh phong hạn mức.

Một phần là do trước đây hắn không tiếc thời gian và tinh lực ôn dưỡng bức màn đan điền. Còn nữa, trong quá trình tập luyện với Bạch cũng không ngừng sử dụng ma năng, cường độ tuyệt đối vô cùng lớn.

Bất giác đã đạt đến con số bốn trăm, con số tối đa của tam đẳng ma pháp sư. Có thể nói là sẵn sàng đột phá. Tuy nhiên hắn không vội.

Dục tốc bất đạt mà.



Hắn mới tỉnh dậy từ hôn mê, cơ thể chưa ở trạng thái tốt. Hơn nữa, dù Xích có trị thương thì cũng chỉ là qua loa, không triệt để.

[Hồi Phục] của hắn chỉ là ma pháp nhị đẳng, không đủ đẳng cấp trị liệu thương thế từ cường giả tứ đẳng này.

Nếu bây giờ đột phá, hắn chỉ nắm giữ bốn phần thành công, vậy cũng quá ít đi. Nhưng cũng không sao.

Bởi vì ở trạng thái đỉnh phong, hắn hoàn toàn tự tin để đột phá, đưa mình lên tứ đẳng ma pháp sư.

Như vậy, hắn sẽ là kỳ tài hiếm có trong nhân loại. Ở độ tuổi của hắn đa số vẫn còn là nhị đẳng, số là tam đẳng thì cũng là sơ kì, trung kì, vậy mà hắn đã đỉnh phong.

Hắn như vậy chính là tư cách ngang hàng, song song một con đường với các thiên chi kiều tử trong các đại gia tộc.

Hắn cùng với họ chính là hạc trong đàn gà, so với các ma pháp sư thông thường không cùng đẳng cấp.

Nguyên nhân của chuyện này là có hai cái. Thứ nhất, Trương Diệp là người chuyển sinh, xuất thân Trái Đất với tên gọi Nguyễn Mạnh Hùng. Thân xác trẻ tuổi, nhưng bên trong đã là trung niên, cư nhiên có nhận thức hơn những người cùng lứa tuổi.

Thứ hai đó chính là hắn được trợ giúp bởi một con rồng mang tên Thái Bạch Chân Long - Nhất Vị, nó đã cho Trương Diệp một đầu kiến thức căn bản của Quy Long Giới. Từ khi đến với thế giới này đã có am hiểu lớn với ma pháp.

Tất cả tổng hợp lại, hắn bắt đầu tu luyện sớm hơn đại đa số người cùng lứa tuổi, hơn nữa còn đủ nhận thức để biết nên bỏ thời gian vào cái gì, không vào cái gì.

Hắn chính là dựa vào từng ấy trợ giúp mới ngang hàng so sánh với thiên tài chân chính trong các đại gia tộc.

...

Sân tập Dương gia.

Một thiên niên dáng người cao ráo, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, toát lên một sự sáng trói, cộng thêm mái tóc đỏ lại càng thêm tuyệt vời.

Cậu chính là đệ nhất thiên tài Nhật Dực thành, đồng thời là con trai cả của thành chủ Dương Cão Lãng, tộc trưởng Dương gia.

Như mọi ngày, nay cậu đang độc chiếm sân tập, không ngừng thôi diễn ma pháp, tập luyện nâng cao trình độ thuần thục.

Thanh kiếm trong tay bỗng rực cháy ánh lửa màu cam, được chém mạnh sang ngang.

Hai chân người thiếu niên chụm lại hình chữ "v". Cánh tay cầm kiếm dần dần đưa lên, cuối cùng cùng với thanh kiếm thẳng đứng chĩa lên trời cao. Tay trái đặt trước ngực, kết ấn, hai mắt nhắm nghiền

Sau một hơi thở, hai mắt cậu mở to ra, mơ hồ bắn ra tia lửa. Ngay tiếp sau, thanh kiếm rực cháy cũng cùng lúc bổ xuổng thật nhanh, tạo ra trước mặt một tia lửa sắc bén bắn mạnh đi.



Sau đó không hề chậm chễ, chàng thanh niên chém thêm vài đường kiếm, mỗi đường đều phát ra kiếm khí chứa hoả diễm.

Đây chính là ma pháp y tập luyện mấy ngày này [Tam Đẳng • Hoả Kiếm Khí] đến nay đã phát ra tám chín phần uy lực chân chính.

Bộp! Bộp! Bộp!

"Rất tốt, Tử Sâm thiếu chủ. Ngài đã có thể thi triển được tám lần hoả kiếm khí liên tiếp"

Người vừa nói là Cảnh Nghi, y chính là người được sắp xếp huấn luyện cho đại thiếu chủ Dương gia.

Trong một tháng qua đã huấn luyện cậu sử dụng ma pháp độc quyền gia tộc [Hoả Kiếm Khí].

Lại nói, đây là ma pháp vô cùng đặc biệt của gia tộc, có thể phát triển tới lục đẳng. Một bộ bao gồm [Hoả Kiếm Khí] tam đẳng, trên một bậc là [Bách Hoả Kiếm Khí] sau là Có [Thiên Hoả Kiếm Khí] tối cao nhất là [Vạn Hoả Kiếm Khí].

Về phiên bản tam đẳng, có thể phát ra một luồng kiếm khí hoả diễm, tứ đẳng phát ra trăm luồng, ngũ đẳng là nghìn luồng, cuối cùng lục đẳng là vạn luồng.

Điểm đặc biệt của bộ ma pháp này, chính là khi bắt đầu cần tụ lực một thời gian, nhưng sau đó có thể liên tục thi triển lại không cần tụ lực tuỳ vào sức lực của người thi triển.

Ban nãy chính là Tử Sâm vào thế tụ lực phát ra kiếm khí lần đầu tiên rồi liên tiếp chém thêm bảy nhát.

Điều này khiến Cảnh Nghi nhớ về thời niên thiếu, anh trai Cao Lãng lúc cùng tuổi với Tử Sâm chỉ được liên tiếp năm nhát, còn ông ta thì kém hơn một nhát.

Quả là hậu sinh khả uý.

...

Trên núi Chống Thiên, ngọn núi được mệnh danh là nóc nhà của cõi nhân.

Một căn nhà tranh ở lưng chừng núi.

Tuy toạ lạc tại nơi giữa núi nhưng đã là cao hơn đại đa số những ngọn núi khác. Điều đó khiến nơi này quanh năm tuyết phủ, lạnh lẽo không ngừng.

Thế nhưng tại căn nhà này bán kính trăm mét xung quanh bao bọc một hình bán cầu màu cam nhạt.

Từ đó toả ra nhiệt lượng, nhưng chỉ hướng nhiệt vào bên trong, khiến bên trong hình bán cầu không bị tuyết phủ, ngược lại ấm áp.

Một thiếu niên cả người săn chắc, múi nào ra múi đấy, cơ bắp phải nói là cuồn cuộn. Hắn đang tập chống đầy ở sân trước nhà.



Đây không phải chống đẩy bình thường, mà là đem một tảng đá cực khổng lồ đặt trên lưng. Ở Trái Đất thì một tảng này đủ đè c·hết con voi Châu Phi thành thịt bã.

Một người phải có sức lực kinh người như nào mới làm được như thế? Đây còn chỉ là một tam đẳng cao kỳ!

Đứng ngoài cửa nhà tranh, là một vị lão giả mặc võ phục, thân hình to lớn đã muốn cao hơn căn nhà, to gấp ba bốn lần chàng thanh niên kia.

"Thằng nhóc Hùng Tiêu Chiến này, vậy mà có thể chịu được hai lần [Thập Bản Lực].

Như vậy, nhóc con đã vượt qua vi sư thời trai trẻ! Gahahaha! Được lắm, không hổ là học trò của ta!"

Trước lời khen của sư phụ, y vẫn tiếp tục chống đẩy, miệng cố hết sức hét lớn.

"Sư phụ quá khen! Đồ nhi! Là! May mắn! Đạt! Thành quả! Này!"

Lão giả nghe vậy mà cười phá lên.

"Gahahahaha đứa nhóc này! Không cần khiêm tốn!"

Lại nói về ma pháp, [Thập Bản Lực] là lấy sức lực của bản thân, hay nói cách khác là điểm sức mạnh gia tăng lên mười lần! Tiêu Chiến thi triển hai lần chính là tăng sức mạnh lên hai mươi lần.

Ma pháp này do chính tay vị lão ma pháp sư đô con kia sáng tạo, tuy nhiên ông ta bất quá cũng chỉ là ngũ đẳng. Ma pháp này tăng lên trên cũng chỉ có [Tứ Đẳng • Bách Bản Lực] tăng một trăm lần sức lực. Cao hơn là [Ngũ Đẳng • Thiên Bản Lực] cư nhiên chính là nghìn lần.

Tuy nhiên điểm trừ của ma pháp này chính là quá cường đại, tự nhiên có thể mang tam đẳng ma pháp sư sở hữu man lực tăng mười lần, chả phải muốn nói, thấp nhất một trăm điểm mà tâng lên một nghìn?

Này là so sánh với tứ đẳng rồi!

Mỗi lần đột phá, các chỉ số của ma pháp sư sẽ gia tăng mãnh liệt. Nhất đẳng chỉ là một con số, nhị đẳng sẽ có hai con số, tam đẳng thì tuỳ mỗi người, ít nhất có một chỉ số hơn trăm.

Còn với tứ đẳng mà nói, ít nhất có một chỉ số hơn nghìn, những cái khác cũng gần đến khoảng đó.

Người như Trương Diệp có chức nghiệp, đặc tính, ma pháp như vẽ cũng chỉ nâng tới hơn tám trăm các loại phòng thủ, t·ấn c·ông, tốc độ. Còn thiếu mấy bước mới ngang tứ đẳng.

Nhưng chính vì nó quá cường đại, nên áp lực lên cơ thể quá lớn. Lão giả kia cũng chỉ có phương pháp tăng công lực mà không tăng phòng lực phù hợp. Bất quả chỉ miễn cưỡng chịu được.

Chẳng trách ông nhìn học trò mình phát ra được hai lần lại vui thế, nguyên văn thời trung niên ông sáng tạo ra ma pháp này là lúc làm tam đẳng ma pháp sư, chật vật lắm mới chịu được một lần.

Sau vì nó cường đại mà không khỏi khiến ít người nể phục, tình nguyện kết giao. Dưới sự hỗ trợ nhiệt tình, công thêm cơ duyên xảo hợp nay thành công thành tựu ngũ đẳng, lại đem ma pháp tự chế tăng lên cùng đẳng cấp.

Thanh niên này chính là cháu trai ân nhân từng giúp ông. Năm xưa nhận ơn, hứa truyền thụ ma pháp độc quyền cho hậu duệ người đó. Chiếu cố loại này, ban đầu ông không vui nhưng thấy thằng nhóc thực sự có thiên phú mà chấp nhận mang nó về.

Chỉ nghĩ nó sẽ như mình nhưng bắt đầu sớm hơn, ai ngờ lại bị nó vượt qua! Như vậy khiến lão ta vui mừng khôn xiết