Tập luyện
Trước đến giờ không nghĩ ra phương pháp này, chỉ trách Trương Diệp không đủ thông minh. Đường đường là cách dễ như vậy mà lại không thấy.
Nhưng với hai hợp chiêu này, huyết tướng có thể cầm cự lâu hơn, Trương Diệp sẽ có thể kết hợp với nó.
Thế rồi, cả hai cùng lúc lao lên, tả hữu xông tới. Bạch vẫn im lặng, mặt trầm như nước tiếp hai luồng công kích.
Cách này của hắn quả thật khá hay, nhưng nếu chỉ vậy thì y chưa hài lòng. Cuối cùng, hôm nay có ra thành quả không thì vẫn phải xem biểu hiện của Trương Diệp.
Hắn tới trước, một đòn quạt ngang vào cánh phải của Bạch. Y xoay cổ tay, lưỡi kiếm y quay ngược lại, lưng kiếm áp vài cánh tay. Chỉ vậy là đủ chặn Trương Diệp.
Keng!
Nếu như mọi lần, huyết kiếm sẽ bị đứt đôi, nhưng giờ được gia cố khiến nó cứng như thép. Cuối cùng cũng cầm cự được.
Phía còn lại, huyết tướng cũng không chậm chễ, một đường mũi kiếm đâm tới. Bạch hoàn toàn không để đòn phối hợp này vào mắt, y bật lùi lại phía sau để né.
Nhưng biến số đã xuất hiện! Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng y. Bạch không phải tay mơ, liền ngay lập tức phát hiện một đầu lưỡi hái sắc bắn chặn được lui của y.
Thật không ngờ, từ lúc nào huyết kiếm của Trương Diệp đã biến thành lưỡi hái. Bạch cũng không vì thế mà bất ngờ, y đưa tay kiếm ra sau. Lưỡi kiếm v·a c·hạm với lưỡi hái bằng máu, lưng kiếm chạm lưng.
Tạm thời đã ngăn được nguy hiểm từ phía sau, nhưng giờ là lúc đối mặt với phía trước. Thế đâm của huyết tướng vẫn đang tiếp diễn, nếu không làm gì sẽ dâm xuyên bụng y.
Lúc này, Trương Diệp đã bức được Bạch sử dụng ma pháp, đó là [Tam Đẳng • Băng Chưởng]. Cả bàn tay trái củ Bạch hoá thành băng lạnh lẽo, độ cứng cáp được gia tăng.
Đây là ma pháp công thủ khá toàn diện, địch bị dính đòn sẽ nhiễm hàn khí rồi dần dần đóng băng. Còn khi phòng thủ thì có thể lấy ra làm lá chắn, mặc dù diện tích không lớn, nhưng với mũi kiếm của huyết tướng thì thừa.
Thế nhưng việc đến lại không theo ý của y, mũi kiếm của huyết tướng từ lúc nào đã hoá thành một đầu búa thật lớn. Đầu búa này hoàn toàn vượt qua phạm vi phòng hộ của [Băng Chưởng].
Lực v·a c·hạm với toàn phần thân trên của Bạch, nguyên do là từ [Bá Lực] Trương Diệp đã thành công dung nhập nó vào [Thiết Huyết Quân Đoàn] vị trí phụ trợ.
Lưỡi hái đằng sau ngăn cản y trốn thoát, nó đã kẹp y vào giữa, nếu không thoát ra sẽ thành không sớm thì muộn vong mạng.
Mơ hồ còn nhận thấy, lưỡi kiếm của y sắp bị lưỡi hái cắt đôi, nếu tiếp tục sẽ cắt y thành hai nửa.
Sự thật là, kiếm của Bạch không phải món đồ gì cao siêu, thậm chí y còn có rất nhiều thanh như vậy. Nhưng được hàn khí tăng cường, nó trở lên cứng và sắc hơn bình thường.
Tuy vậy, trải qua mấy ngày tập luyện với Trương Diệp, y vẫn dùng một cây kiếm, lần này nó đã gần tới cực hạn chịu đựng.
Tại sao y lại rơi vào cảnh này? Vì Trương Diệp trong phút chốc mạnh lên? Không phải. Sức mạnh của hắn vẫn thế, chỉ là trước đây hắn không phát huy được hết, cùng lắm ba, bốn phần.
Nhưng giờ đây đã nâng lên được bảy, tám phần. Bất quá vậy là không đủ để dồn Bạch vào cảnh này.
Chủ yếu là ở chỗ, v·ũ k·hí của Trương Diệp biến đổi quá nhanh, quá đa dạng, khiến Bạch trở tay không kịp.
Đa dạng thì còn hiểu, Trương Diệp đơn giản là có trí tưởng tượng tốt thôi, nếu không cũng không nghĩ ra chiến thuật này.
Nhưng chuyển đổi nhanh như vậy?
Bỗng, một luồng linh quang sinh ra trong đầu của Bạch. Y đã hiểu, nếu y nhớ không nhầm thì đối phương có một ma pháp gia tăng tốc độ.
Từ điểm này, có thể thấy hắn đã dung nhập ma pháp đó vào làm phụ trợ cho hợp chiêu. Quả thật ngoài dự đoán của Bạch.
"Thôi thì cũng miễn cưỡng chấp nhận kết quả này". Nghĩ đến đây, y thả lỏng cơ thể, một luồng hàn khí đột ngột phát ra mãnh liệt.
Đùng!
[Tam Đẳng • Băng Bạo] chính là tên ma pháp vừa được thi triển. Nó sử dụng hàn khí tích trữ trong người, một lần bộc phát toàn bộ ra ngoài, đóng băng tất cả trong phạm vi xung quanh. Độ rộng lớn phụ thuộc vào mong muốn của chủ sở hữu, giới hạn chính là lượng hàn khí tích trữ.
Sau khi băng vụ tan đi, để lại một vùng trong căn phòng một màu trắng tinh khôi. Một bạch y nhân, tóc đen dài đến ngang hông đứng giữa.
Sau lưng y, một hình vòng cung bằng máu bị đóng băng, đó là lưỡi hái máu của Trương Diệp. Trước mặt là một cây búa to lớn cũng bị hàn khí hoá thành băng, huyết tướng cầm nó cũng không ngoại lệ.
Ngoài y vẫn chưa hoá băng còn người nữa, tuy nhiên trạng thái vạn lần không bằng. Đó là bản thân Trương Diệp, hắn đã kịp phát hiện ra và lui về nhưng không kịp.
Nửa thân dưới đã thành một cỗ băng phách thể, hoàn toàn không thể cử động. Thân trên cũng có rất nhiều v·ết t·hương, từ miệng chúng bắn ra một chút máu, đều bị đóng băng, nối liền với v·ết t·hương.
Hắn hoàn toàn b·ị đ·ánh bại trong một ma pháp duy nhất, không hề có khả năng ương ngạnh đối chọi lại nó.
Khuôn mặt Trương Diệp giờ đang rất cau có, hắn không hề tức giận, mà là đang chịu đau đơn. Cơn hàn khi bộc phát từ Bạch đã khiến hắn bỏng lạnh nặng.
Đồng thời vô số v·ết t·hương nhỏ đang bòn sức chịu đau của hắn, nhưng cả cơ thể lại không thể di chuyển. Dù chỉ phần dưới bị đóng băng thì cả người hắn vẫn đã nhiễm hàn khí, đơ cứng hoàn toàn.
May mắn đến trung hợp là Xích trùng hợp quay lại Ám Hội thành. Y là khống hoả sư, thủ đoạn điều khiển lửa của y đều toàn diện, công có, thủ có, phi hành có, trị liệu có.
Nếu không phải y không yên tâm mà quay về kiểm tra thì có lẽ Trương Diệp đã bỏ mạng rồi. Sức mạnh của Bạch là không thể đùa được, chỉ là ma pháp tam đăng đã thế, nếu y xuất ra thực lực chân chính của tứ đẳng ma pháp sư thì sẽ ra sao?
Đến cả Xích còn có phần e ngại đối đầu.
Bạch đứng nhìn cảnh Xích cứu Trương Diệp bỗng thở dài, y lại quá tay mất rồi. Đây không phải lần đầu hội có thành viên mới, chẳng qua là đa số họ đều c·hết...dưới tay Bạch.
Chính vì thế Xích mới về kiểm tra, y sợ lại như những lần trước mà để thành viên mới vong mạng. Thật may là lần này y về kịp thời.
Bạch luôn là người được sắp xếp làm huấn luyện viên, dù đã hại c·hết bao người. Nguyên do là vì thân phận của y không phù hợp để đi lại ngoài kia.
Chính là phản tặc của Bạch gia! Một nô bộc trong nhà nhưng lại c·ướp lấy bí thư kiếm pháp của gia tộc, đồng thời đột nhập vào kho, c·ướp hết Pháp Thạch quý giá được lưu trữ trong đó.
Mặc dù câu truyện có ít nhiều điểm phi lý, nhưng không ai dám lên tiếng ho he gì. Vì nếu có gan mở mồm thì họ sẽ đối địch với Bạch gia.
Đại gia tộc nhất lưu của Chính Nghĩa đế quốc, sánh ngang với Dương gia. Thứ nhất là vì lịch sử lâu đời của họ, thứ hai là vì chiến lực kinh người.
Trong lịch sử Bạch gia, chục người thì chín người chức cao vọng trọng trong q·uân đ·ội. Mà hoàn toàn không phải hư danh!
Họ cũng có không ít đời tộc trưởng là thành viên của Ngũ Đại Thần Tướng, tộc trưởng đời trước chính là một trong số đó. Đáng tiếc ông đã q·ua đ·ời cách đây mười năm.
Hơn nữa, người ta đồn đại rằng những thái thượng trưởng lão Bạch gia là những đại năng lục đẳng. Tuy chỉ là lời đồn những cũng khiến người khác run sợ mà cúi đầu.
Cũng chỉ có Dương gia, thực lực tương tự mới dám đối địch. Họ thực sự như lửa và băng, âm và dương, đối nghịch nhau tự cổ chí kim.
...
Dinh thự Dương gia.
Văn phòng riêng của tộc trưởng.
"Tử Đăng trưởng lão lại đi du ngoạn rồi à?"
Tộc trưởng Cao Lãng đang ngồi trên bàn làm việc, một tay xoa xoa thái dương, một tay cầm tờ giấy báo cáo quá trình truy nã.
"Dạ, ngài ấy đã đi từ tờ mờ sáng ạ."
Người đang khom mình cúi đầu, trả lời câu hỏi của Cao Lãng chính là một trưởng lão của Dương gia, ma pháp sư tứ đẳng.
Tên của y là Dương Cảnh Nghi, em trai ruột của tộc trưởng đương đại Dương gia. Nổi tiếng là Chính Dương.
Trên chiến trường nổi danh với ma pháp [Tứ Đẳng • Dương Nhật Chi Quang] mượn lực mặt trời thiêu đốt vạn quân địch, đối địch với y trừ khi là hơn hoặc cùng trình độ. Nếu không thì đến cả tro tàn cũng không còn.
Một người đại danh đỉnh đỉnh như vậy, cư nhiên cúi đầu trước Cao Lãng đủ thấy ông ta bá đạo như nào.
Nhưng bá đạo thì bá đạo, ông ta cũng không toàn trí, nửa tháng nay vẫn chưa biết được Trương Diệp ở đâu.
Nào mà ngờ được rằng hắn đang gia tăng sức mạnh tại một nơi nào đó? Khiến ông trăm phương nghìn kế thu thập thông tin cũng không mò ra.
Đã lâu như vậy, chuyện về hắn và con trai út của ông đã truyền đi khắp nơi, không người không biết.
Vậy mà một con kiến cỏn con như Trương Diệp, Dương gia vang danh thiên hạ vẫn chưa bắt được. Chả phải là cơ hội cho đám người Bạch gia châm chọc sao?
Tức mình ông ta bóp nát tờ giấy, nhiệt đốt cháy nó thành tro tàn, sau lại đem tro tàn đó biến thành hư vô.