Phương Viên im lặng. Mẹ Phương thở dài, cúi đầu. Phương Viên cũng không biết nên nói gì với bà, chỉ cảm thấy bầu không khí có hơi khó xử, tay bóp bóp ống hút trong ly nước trái cây, quậy quậy. Khó khăn lắm cô mới chấp nhận sự thật, nhưng ngay lúc này mẹ Phương lại tới hỏi cô có oán trách bà không, câu hỏi này bảo cô trả lời sao đây? Chẳng lẽ khóc lóc thảm thiết thừa nhận bản thân rất đau khổ, đã từng tự trách, từng nghi ngờ sau khi ba mẹ ly dị, bản thân cô đã không còn là đứa con gái của một gia đình hay không.
Bây giờ cô mới thích ứng với biến cố trong nhà, hơn nữa dựa vào nỗ lực của mình mà bắt đầu cuộc sống mới, nếu hỏi điều gì cô không muốn làm nhất, đó chính là quay đầu nhìn lại quá khứ.
Bùm.
Trong lúc Phương Viên hoảng loạn đùa nghịch ống hút, một chất lỏng trong suốt rơi xuống mặt bàn pha lê, cô sửng sốt, ngước mắt nhìn mẹ Phương, phát hiện trong thời gian cô bực bội không tập trung mẹ Phương thế mà rơi lệ, bà cúi đầu, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống bàn.
Cho dù sau khi ba mẹ ly hôn, cách làm của hai người, còn cả hoàn cảnh của cô khiến cô không còn thân thiết với ba mẹ như trước, nhưng dù sao vẫn còn quan hệ máu mủ. Vừa thấy mẹ Phương khóc, Phương Viên cũng rất khó chịu, cô thở dài, cầm khăn giấy đưa cho mẹ Phương. Mẹ Phương lại không chịu nhận lấy, vẫn cúi đầu. Cô bất lực, chỉ đành đứng dậy đi qua, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà.
Chờ cô lau sạch nước mắt cho mẹ Phương xong, mẹ Phương mới duỗi tay nhận lấy khăn giấy Phương Viên đang cầm, ngẩng đầu, khịt khịt mũi: "Con trách mẹ đúng không? Cũng đúng thôi, mẹ quả thật không làm tốt nghĩa vụ của một người làm mẹ. Dù con có tin hay không, thật ra khoảng thời gian đó mẹ thật sự không có cách nào chăm sóc con. Mẹ biết con vất vả, biết con khổ, nhưng mẹ cũng vất vả, cũng khổ như con, nghĩ đến cảnh con gái mẹ không nơi nương tựa ở bên ngoài, trái tim mẹ đau như dao cắt."
Thấy mẹ Phương khóc, trong lòng Phương Viên ít nhiều cũng cảm thấy hụt hẫng, nhưng mẹ Phương đã nói như vậy, cô chỉ biết giữ im lặng. Cô vẫn còn nhớ khi đó vì học phí và phí sinh hoạt, thời điểm đến đường cùng cô phải mở lời với mẹ Phương, mẹ Phương đã trả lời cô thế nào, thái độ lạnh như băng ấy đến giờ vẫn như cây kim trong lòng Phương Viên, dù rút ra hay không đều đau như vậy.
"Không phải con họ Phương sao? Vậy con đi tìm người nhà họ Phương của con đi, đừng tìm mẹ!"
Lúc đó mẹ Phương chỉ cho Phương Viên một câu như vậy, sau đó đóng cửa lại, không thèm quan tâm.
"Bây giờ dù mẹ có nói thế nào, con cũng sẽ không tin mẹ." Mẹ Phương tiếp tục, "Khi đó mẹ thật sự quá tuyệt tình, đừng nói con oán trách mẹ, cho dù hận mẹ, mẹ cũng không thấy oan ức, nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ của con, con là con gái mẹ cực khổ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, con nói xem, mẹ có thể không có chút tình cảm với con sao? Viên Viên, dù con đối xử với mẹ thế nào, mẹ vẫn hi vọng con hiểu được nỗi khổ của mẹ, ít nhất là nghe mẹ nói một câu, sau đó con hãy quyết định tương lai có để ý tới mẹ hay không, được chứ?"
Phương Viên rất muốn nói cô không muốn nghe lời giải thích, cũng không muốn biết nguyên nhân, quá khứ đã qua thì cứ để nó qua, nói gì cũng không có tác dụng. Nhưng khi nhìn mẹ Phương khẩn thiết chờ mong, Phương Viên lại không thể từ chối, cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu, tỏ vẻ chịu nghe mẹ Phương giãi bày tình cảnh lúc đó.
Thấy cô như vậy, mẹ Phương thở phào, duỗi tay muốn nắm tay Phương Viên. Phương Viên theo bản năng rụt lại, không cho bà chạm vào. Mẹ Phương sửng sốt, nhưng cũng không rối rắm nhiều, bà lặng lẽ rút tay về, nói: "Viên Viên, chuyện này mẹ cũng không biết có nên nói với con hay không, dù sao con cũng lớn rồi, theo mẹ biết thì con vẫn chưa yêu đương, cho nên mẹ không chắc con có thể hiểu cho tình cảnh và cảm nhận của mẹ không nữa. Có điều dù sao con cũng là phụ nữ, điểm này chúng ta giống nhau, có người phụ nữ nào không hi vọng có được một tình cảm chân thành chứ, con nói xem đúng không? Trong tình yêu nếu có một người phản bội, người còn lại sẽ bị tổn thương rất nhiều, huống chi là cặp vợ chồng lâu năm? Con có thể tưởng tượng được khi mẹ biết ba con có tiểu tam bên ngoài, mẹ có tâm trạng gì không?"
Phương Viên không trả lời, chỉ thở dài. Cô là con gái, cách đối mặt với biến cố không giống mẹ Phương, nhưng trong cuộc sống hôn nhân một khi có người phản bội, cô cũng là một trong những người đau khổ, một người đàn ông đã kết hôn ngoại tình, không chỉ phá hỏng mối quan hệ vợ chồng, mà đó còn là sự phản bội với gia đình, con cái là một phần tử trong gia đình, sao có thể không đau khổ? Nhưng lời này Phương Viên không nói ra, cô đã từng tâm sự với mẹ Phương, nhưng phản ứng của mẹ Phương chỉ là cười lạnh, khinh thường nói: "Tương lai con sẽ có bạn trai, sẽ kết hôn, chưa chắc chồng con đã tìm phụ nữ bên ngoài, làm sao con hiểu tâm trạng của mẹ được!"
Cho nên lúc này, cô lựa chọn im lặng, không muốn biểu đạt suy nghĩ của mình.
"Mẹ cũng là người mạnh mẽ hiếu thắng, nếu ba con đã có tình nhân bên ngoài, mẹ sẽ không lì lợm la liếm giữ lại, bởi vậy mẹ đồng ý ly hôn. Nhưng ly hôn không có nghĩa là mẹ không đau khổ, không có nghĩa mẹ không buồn. Con nghĩ xem, mẹ và ba con sống với nhau bao nhiêu năm, trả giá nhiều như vậy, cuối cùng lại đổi thành kết cục không ai mong muốn. Mẹ uất ức, mẹ hận, mẹ hận ba con, hận người nhà họ Phương. Khi đó mẹ cảm thấy tất cả người họ Phương đều sẽ phản bội mẹ, cho nên... Lúc gặp con mẹ liền nhớ tới ba con, lúc ấy mẹ thật sự không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình, không biết phải đối mặt với con thế nào. Bây giờ mẹ hối hận rồi. Một người phụ nữ như mẹ ở độ tuổi này đã quá cô đơn, cũng quá vất vả, mẹ cần có người chăm sóc mẹ, do đó mẹ tìm đến ba kế của con. Người ba kế này tuy không có sự nghiệp lớn như ba con, nhưng tính ra cũng không kém, ngoại trừ điểm này, ưu điểm lớn nhất của ông ấy chính là đạo đức tốt, mẹ đi theo ông ấy thì không cần lo phải chịu thêm cảnh lần nữa bị phản bội, đây là nguyên nhân mẹ tái hôn. Viên Viên, con có thể hiểu cho mẹ không?"
Phương Viên muốn miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng cô làm không được, vì thế chỉ gật đầu, nói: "Mẹ có quyền quyết định cuộc sống của mẹ, dù thế nào, chỉ cần đối tượng mẹ thấy phù hợp, vây là đủ rồi."
Vừa nghe vậy, mặc kệ Phương Viên theo bản năng xa cách, mẹ Phương duỗi tay nắm tay cô: "Con gái mẹ có thể hiểu cho mẹ, mẹ rất vui. Viên Viên, mẹ thật sự muốn bù đắp cho con, thật đó. Mẹ thừa nhận mình bình thường, cho nên chi tiêu trong cuộc sống đều phải dựa vào ba kế của con, trên mặt kinh tế mẹ không giúp cho con được gì, nhưng những mặt khác, mẹ sẽ cố gắng bồi thường cho con, quan tâm con, chăm sóc con. Trước kia con nghĩ gì về mẹ, mẹ đều hiểu, tại mẹ không tốt, không nên vì vấn đề với ba con mà giận chó đánh mèo với con. Mẹ chỉ mong con thấu hiểu, à không đúng, phải nói là thông cảm, cho mẹ một cơ hội, để mẹ bồi thường cho con, như thế mẹ đã thấy đủ rồi."
Nói tới đây, mẹ Phương lại cầm khăn giấy lau khóe mắt.
"Viên Viên, mẹ nói nhiều như vậy, con nói gì đi." Mẹ Phương đợi một lúc không thấy Phương Viên trả lời, không khỏi thúc giục.
Phương Viên gật đầu: "Những gì mẹ muốn nói con đều nghe rồi, ý mẹ muốn nói con cũng hiểu, hiểu rất rõ ràng."
Mẹ Phương vui mừng, lập tức điều chỉnh dáng ngồi, định nói tiếp, nhưng không cho bà cơ hội, Phương Viên lại tiếp tục.
"Con hiểu khoảng thời gian mẹ và ba ly hôn mẹ đã đau khổ thế nào, con cũng hiểu chỗ khó xử của mẹ sau khi ly hôn. Mẹ nói đúng, mẹ là mẹ của con, mẹ mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra con, cho con ăn cho con mặc, nuôi con khôn lớn, không để con bị lạnh, không để con bị đói, tuy con chưa chắc đã hiểu tất cả những gì mẹ vừa nói nhưng con có thể nói với mẹ là con không hận mẹ, cũng không trách mẹ." Thái độ của Phương Viên rất bình đạm, không hề biểu đạt cảm xúc dư thừa nào.
Mới nghe câu đầu, mẹ Phương vốn rất vui, nhưng càng về sau, bà phát hiện lời Phương Viên nói lại có ý khác, mà thái độ lạnh nhạt của cô cũng khiến bà giật mình.
"Viên Viên, con đừng nói như vậy." Mẹ Phương chột dạ, "Hôm qua mẹ gọi điện cho con chỉ là nhất thời xúc động, không hề có ý gì cả. Mỗi lần giận mẹ hay nói không lựa lời, việc này con cũng biết, con đừng chấp nhận với mẹ, cũng đừng để trong lòng, mẹ chỉ muốn bù đắp thua thiệt con phải chịu mà thôi."
"Nhưng nếu con vẫn không chịu đi xem mắt con trai của ông chủ kia thì sao?" Chờ mẹ Phương nói hết, Phương Viên mới hỏi.
Mẹ Phương sửng sốt, bà hoàn toàn không ngờ mình than thở khóc lóc nhiều như vậy Phương Viên lại có thái độ này, điều này khiến bà không có cách nào bình tĩnh lại, vất vả lắm mới chải chuốt cảm xúc, bà cười hỏi Phương Viên: "Viên Viên, con xem, con vẫn còn giận mẹ đúng không? Hai mẹ con chúng ta đang nói chuyện tình cảm, con nhắc tới chuyện xem mắt kia làm gì? Chuyện đó sau này rồi nói, chúng ta nói chuyện trước mắt đi."
"Không cần." Phương Viên cười chua xót, "Nếu con nói con sẽ không đi xem mắt, mẹ còn muốn bù đắp tình cảm mẹ con cho con không?"