Mẹ Phương chần chờ một giây, cười nói: "Con nít con nôi, đừng có học người ta nói chuyện rõ ràng như thế, rất nhiều chuyện đều phải thuận theo tự nhiên. Mẹ con chúng ta là mẹ con chúng ta, việc khác là việc khác, chuyện nào ra chuyện đó, con đừng có nói chung với nhau. Mẹ thật lòng muốn bù đắp cho con, nãy giờ mẹ nói nhiều như vậy sao con vẫn không thể hiểu nỗi khổ của mẹ chứ?"
Phương Viên cười cười, có điều trong nụ cười của cô không hề có chút vui sướng: "Con chỉ nói nếu thôi, mẹ đừng sợ hãi như vậy."
Mẹ Phương sửng sốt, chợt nhận ra bản thân hình như đã vô tình tiết lộ cảm xúc gì đó, không khỏi hụt hẫng, muốn tiếp tục biện minh cho mình lại không tìm thấy từ ngữ thích hợp.
Phương Viên cũng không muốn nghe bà nói nữa, cô thở dài: "Con đoán mẹ cứ đến chỗ làm của con liên tục khẳng định là vì đã hứa hẹn với người, nếu con không lộ mặt, mẹ cũng không thể giải thích. Một khi đã vậy, con không cần những món quà mẹ tặng nữa, con có thể đồng ý với mẹ đi gặp người ta một lần, nhưng con nói trước con chỉ gặp một lần thôi, xem như cho người ta mặt mũi, chuyện sau đó mẹ đừng có khuyên hay ép con, con chắc chắn sẽ không qua lại với người đó. Làm người không nên quá tham, mẹ thấy đúng không? Huống hồ con xin lặp lại lần nữa, con rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, bao gồm cả trạng thái của con, con không cảm thấy bản thân mình thừa hay thiếu mấy ký thịt sẽ tạo ra trở ngại gì cả, cho nên con sẽ không theo yêu cầu của mẹ mà đón ý hùa theo thẩm mỹ của ai."
"Không phải đâu, Viên Viên, con đồng ý đi gặp người ta, mẹ rất vui, chủ yếu là mẹ muốn con có thể tìm được người đàn ông xuất sắc nhất thế giới này thôi. Mẹ bảo con giảm cân, con đừng có buồn, đây cũng là vì giúp con có thêm cơ hội canh tranh. Con nghe thì nghe, nếu không nghe thì mẹ cũng không miễn cưỡng con, dù sao sức khỏe mới là điều quan trọng nhất. À, sau khi nghe ba con nói con đang sống chung với một người khác, mẹ cũng muốn nhắc nhở con một chút, mẹ biết con là cô gái đơn thuần, ba con sau khi tái hôn thì chỉ biết nghĩ tới gia đình mới của mình, còn mẹ thì cũng bất lực, cho nên con muốn tạm thời ở đó mẹ cũng không có ý kiến, nhưng có câu này mẹ không biết có nên nói không, nói ra sợ con lại không vui."
"Vậy thì đừng nói nữa, duy trì cảm xúc tốt đâu phải chuyện dễ gì."
Mẹ Phương không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, lập tức nghẹn họng, có điều dù sao bà cũng sống lâu hơn Phương Viên hai mươi ba năm, dù là kinh nghiệm cuộc đời hay tâm lý đều vững vàng hơn cô, do vậy dù việc mình trải chăn bị Phương Viên cắt ngang, bà cũng coi như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục.
"Con là đứa trẻ đơn thuần, việc này mẹ biết." Bà nói, "Nhưng điều đó không có nghĩa mọi người bên cạnh đều đơn thuần như con, có lẽ đối với con ở ké nhà người ta chỉ để giải quyết vấn đề nhà ở, tiết kiệm chi tiêu, nhưng đối với người đàn ông cho con thuê nhà thì sao? Cậu ta nghĩ gì con biết không? Lỡ người ta muốn gần quan được ban lộc thì sao? Mẹ biết mẹ hiện giờ không có điều kiện để giải quyết khó khăn giúp con, cho nên hoàn toàn không có tư cách xen vào việc này, mẹ chỉ muốn đứng từng góc độ của mình nhắc nhở con một chút. Hôn nhân của phụ nữ là đầu thai lần hai, nếu không suy nghĩ kỹ, không tìm được người phù hợp, cả đời sẽ phải sống trong đau khổ, tình yêu là một chuyện nhưng mấu chốt vẫn là vật chất bảo đảm cho cuộc sống, con nói đúng không? Một đứa con gái như con, mẹ không muốn con làm cảnh sát cả đời, cho nên mẹ vẫn mong con tìm được người chồng có kinh tế. Bởi vậy dù thế nào mẹ cũng sẽ không đồng ý cho con quen cảnh sát, vừa bận vừa mệt vừa nguy hiểm, tiền kiếm được còn không nhiều thì sao mà sống!"
Nghe đến đây, phương Viên đứng dậy: "Vấn đề này không cần mẹ nhọc lòng, cho dù tương lai con lấy ăn xin ngoài đường cũng không sẽ không đi xin mẹ tiếp tế đâu, cho nên mẹ không cần lo việc bạn trai tương lai của con khiến mẹ mất mặt."
Hết câu, cô định bỏ đi, lại bị mẹ Phương giữ chặt cổ tay.
"Viên Viên, con làm gì thế?" Mẹ Phương cau mày, trách cứ Phương Viên, "Con ngồi xuống đi, mẹ còn chưa nói hết! Hôm nay mẹ tìm con vốn dĩ đã nói mọi người đừng giữ khúc mắc hay hiểu lầm trong này, sau này mẹ sẽ đền bù cho con, nhưng con xem, chỉ mới nói mấy câu, con có thái độ như vậy thì bảo mẹ nên làm gì đây?"
"Dễ thôi." Phương Viên rút tay ra, "Chuyện mẹ muốn con đã đồng ý với mẹ. Mẹ nói nhà họ Phương nợ mẹ, vậy coi như một phần tử nhà họ Phương như con dùng cách này thay ba bồi thường cho mẹ đi. Còn về chuyện bù đắp tình cảm gì đó, con không cần. Khó khăn lắm con mới chấp nhận sự thật, hơn nữa con không phải con nít, con cũng biết giấc mơ dù đẹp thế nào cũng sẽ có lúc tỉnh lại. Cho nên cứ để con đối mặt với hiện thực, đừng dụ mồi con, đây đã là sự bù đắp lớn nhất rồi."
Nói xong, Phương Viên mặc kệ mẹ Phương, bỏ ra ngoài. Tuy bề ngoài cô rất bình tĩnh nhưng tâm trạng sớm đã loạn như nồi cháo, rất nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau khiến chính cô cũng không thể nói rõ bản thân đang nghĩ gì, rốt cuộc là buồn hay phẫn nộ, mọi thứ đã không thể tách biệt rõ ràng.
Vừa ra khỏi quán cà phê, Phương Viên liền thấy có chiếc xe mình ngồi hằng ngày đậu bên đường. Vì thế cô lập tức chạy tới, mở cửa ngồi vào ghế phụ, nói với Đới Húc đang nhắm mắt nghỉ ngơi ngồi bên cạnh: "Em ra rồi, chúng ta đi thôi."
Đới Húc mở mắt nhìn cô, thấy ngoài mặt cô vẫn còn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại hơi lảng tránh, liền gật đầu, không hỏi gì thêm, vừa khởi động xe vừa cười hỏi: "Em không kinh ngạc khi thấy tôi ở đây à?"
"Có hơi kinh ngạc, nhưng hình như vẫn nằm trong dự kiến." Phương Viên trả lời đúng sự thật.
Đới Húc nhìn cô, nhướng mày, đang định lái xe đi thì thấy mẹ Phương đi ra, vì thế nghiêng đầu nhìn Phương Viên. Phương Viên cũng nhìn thấy, cô lập tức rời mắt đi, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, đã trễ thế này còn chưa ăn gì, em đói đến đau bụng rồi này."
Lần này Đới Húc không hề do dự, trực tiếp lái xe đi, mặc kệ mẹ Phương có nhận ra xe của anh không, có biết Phương Viên ngồi bên trong hay không.
"Trước mặt có tiệm thuốc, lát nữa tôi dừng xe bên đường, em chờ tôi một lát." Đới Húc lái xe khoảng năm phút, duỗi tay chỉ cái biển màu xanh lục gần đó.
Phương Viên hiểu ý anh, vội xua tay: "Em không sao, không đến mức đau bụng đâu, khi nãy... Em chỉ muốn anh lái xe đi nhanh chút thôi."
Đới Húc sửng sốt, có điều anh vẫn không yên tâm, muốn xác nhận lần nữa, thấy Phương Viên khẳng định mình không đau dạ dày anh mới từ bỏ ý định đi mua thuốc mà ghé vào một quán cơm, mua hai hộp cơm rồi lái xe về nhà.
"Tôi cảm thấy với trạng thái hiện giờ em sẽ không thích ngồi ngoài quán ồn ào, mà giờ mới về nấu cơm thì lại sợ em đau dạ dày thật, cho nên mua hai hộp cơm." Đới Húc đưa túi hộp cơm còn nóng cho Phương Viên ôm, còn mình vừa tiếp tục lái xe vừa nói.
Phương Viên gật đầu, đầu óc vẫn rất loạn, rất nhiều chuyện cô cứ tưởng mình đã quên rồi lại bị mẹ Phương lần nữa đào lên, đặc biệt là trước khi cô đi mẹ Phương nhắc tới vấn đề cô ở nhờ nhà Đới Húc.
Rõ ràng cô đã bảo anh về trước, nhưng anh không đi, còn theo họ đến quán cà phê, lặng lẽ chờ bên ngoài. Cô chỉ thuận miệng nói đau dạ dày, anh liền định nửa đường dừng xe đi mua thuốc. Vì nhìn ra tâm trạng cô không tốt, lại lo cô bị đói, anh chủ động mua cơm mang về nhà. Còn cả rất nhiều chi tiết nhỏ trong quá khứ... Cô bỗng phát hiện không biết từ khi nào sự quan tâm mà Đới Húc dành cho cô cô đã coi nó là thói quen, không hề cảm thấy khác thường, nhưng sau buổi nói chuyện với mẹ Phương, hơn nữa còn có phản ứng vô cùng tự nhiên của Đới Húc khiến cô nhận ra rằng mình đã được Đới Húc quan tâm nhiều thế nào.
Nghĩ đến đây, cô bật thốt lên nói: "Em đồng ý với mẹ em rồi."
Đới Húc không trả lời, im lặng vài giây, ngay lúc Phương Viên sắp hoài nghi có phải anh không hiểu ý mình không, anh mới lên tiếng: "Vậy sao? Em nghĩ kỹ rồi? Không phải em từng nói mình không thể chấp nhận sự sắp xếp như vậy sao? Sao nhanh như vậy đã thay đổi suy nghĩ rồi?"
Cách nói chuyện của anh từ đầu đến cuối vẫn rất ôn hòa, cứ như chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Phương Viên phát hiện tay anh nắm tay lái nắm chặt hơn trước.
"Mẹ em tới tìm em, bà ấy khóc lóc, nói mình không nên vì hận ba em mà giận chó đánh mèo lên người em, mấy năm nay bà ấy cũng không hạnh phúc gì. Bà ấy cảm thấy có lỗi với em, muốn bù đắp cho em."
Đới Húc gật đầu: "Em cảm động rồi đúng không?"
Phương Viên cười cười: "Đúng vậy, đột nhiên thay đổi chiến thuật, em không ngờ mẹ em lại là người co được dãn được, xét từ phương diện này đúng là em rất cảm động."
Đới Húc nghe vậy, không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn Phương Viên, lộ sự kinh ngạc.
Phương Viên bị dáng vẻ của anh chọc cười: "Anh nhìn em như vậy làm gì? Kinh ngạc lắm à? Vì chuyện em bị viên đạn bọc đường của mẹ em đánh sập hay vì chuyện không?"
"Không hẳn là kinh ngạc, chỉ là có chút tò mò." Đới Húc quay đầu nhìn về phía trước, "Nếu em đã nghĩ kỹ, tại sao còn đồng ý yêu cầu này của bà ấy? Em có thể, cũng có quyền từ chối."
"Nhưng em không muốn từ chối." Phương Viên thở dài, "Cho dù em từ chối, mẹ em cũng sẽ không bỏ qua, chuyện này bà ấy đã đồng ý với người ta rồi, nếu em còn không đồng ý, bà ấy sẽ tiếp tục dây dưa. Khó khăn lắm em mới chấp nhận hiện thực không còn ba mẹ làm chỗ dựa, em không muốn dây dưa với bà ấy nữa, vậy thì cứ đối mặt thôi."
Dường như Đới Húc còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn lại, chỉ gật đầu, nói: "Sắp về đến nhà rồi, chúng ta cơm nước xong rồi tiếp tục đề tài này đi."