Truy Kích Hung Án

Quyển 4 - Chương 34: Xin lỗi




"Thái độ rất tệ à?" Thấy cuộc đối thoại hình như không thuận lợi, Phương Viên vội hỏi.

Đới Húc gật đầu, thuật lại nội dung nói chuyện và thái độ của ba Đoạn Phi Vũ cho Phương Viên nghe. Phương Viên kinh ngạc, cô cảm thấy ba của Đoạn Phi Vũ không đơn giản là không chịu phối hợp, trong đó còn có mâu thuẫn, nhưng tại sao lại mâu thuẫn? Nếu con cái chỉ đi nơi khác giao lưu học tập, đó vốn là chuyện hết sức bình thường, nhưng ba của Đoạn Phi Vũ lại không có cách nào bình tĩnh giải thích, mà vừa nhắc tới đã tỏ vẻ bài xích, tại sao ông ta lại như vậy?

"Thế chúng ta làm gì đây? Còn hỏi thăm chuyện nhà họ không?" Phương Viên lưỡng lự.

Đới Húc gật đầu: "Có, đương nhiên có. Có học sinh thấy Đoạn Phi Vũ cũng cầm người gỗ, dù người gỗ của cậu bé có giống với cái tìm được trong phòng ngủ của Kha Tiểu Văn hay không thì vấn đề này đối với chúng ta rất quan trọng. Người gỗ lần nữa xuất hiện, chứng tỏ đây là thứ có liên quan, rất có khả năng là manh mối vô cùng quan trọng. Không có lửa thì sao có khói, tuy lời đồn giữa học sinh không đáng tin lắm nhưng chắc chắn có nguyên do."

"Nhưng bọn họ đã tỏ thái độ như vậy..."

"Cho nên không gọi điện được, ngày mai chúng ta đến nhà hoặc công ty của phụ huynh của Đoạn Phi Vũ hỏi thăm, nói chuyện mặt đối mặt có đôi khi dễ hơn qua điện thoại." Đới Húc đưa ra quyết định.

Phương Viên cũng biết người gỗ không phải chỉ là trùng hợp, dù sự thật thế nào, giữa người gỗ và cái chết của Kha Tiểu Văn có liên quan hay không, bọn họ đều phải điều tra trước.

Có điều thời gian này nên kết thúc công việc của hôm nay rồi. Hai người cầm áo khoác, tắt đèn, khóa cửa văn phòng, định xuống lầu lái xe về nhà. Sắp xuống tầng trệt, còn ở trên cầu thang, Phương Viên bỗng dừng lại. Đới Húc cảm giác cô khác thường, liền nhìn theo ánh mắt của cô, không biết mẹ Phương đã tới từ khi nào, hiện tại đang đứng ở cổng lớn buồn chán nhìn đông nhìn tây.

Thời điểm dừng lại, thật ra trong lòng Phương Viên đang do dự, không biết nên nhân lúc mẹ Phương chưa nhìn thấy mình mà nhanh chóng xuống lầu, vòng sang hành lang bên cạnh trốn về bằng cổng sau hay dứt khoát lên lầu, trốn trong văn phòng thêm lúc, hoặc là dũng cảm gặp mặt.

Nghĩ đến cuộc gọi không vui của hai người hôm trước, Phương Viên hơi khó xử, lúc này gặp mẹ Phương, cô cứ có cảm giác hai người chưa chắc đã có thể vui vẻ nói chuyện.

"Đi thôi." Thấy cô dừng lại, Đới Húc cũng dừng chân, nhẹ nhàng nói với Phương Viên, "Trốn được hôm nay cũng không trốn được cả đời, huống chi em chẳng làm sai gì cả, tại sao phải né tránh?"

Phương Viên cũng thấy đúng, nếu đã muốn kiên trì lập trường của mình, hơn nữa lập trường của mình không hề sai, cô tại sao phải trốn. Duỗi đầu là một đao, rụt đầu là một đao, vậy thà giải quyết mau lẹ.

Nghĩ thông suốt, cô gật đầu với Đới Húc, tiếp tục đi về phía trước. Không biết mẹ Phương đã đợi bao lâu, hình như bắt đầu thấy buồn chán, cứ ngó nghiêng xung quanh. Phương Viên và Đới Húc sóng vai đi đến bên cạnh mẹ Phương, cô hắng giọng, chào hỏi mẹ Phương trước: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Mẹ Phương không biết Phương Viên đã xuống lầu, đột nhiên nghe tiếng của cô thì không khỏi giật mình, vội xoay người, tươi cười nói chuyện với cô: "Con gái, con tan làm rồi à? Mẹ tới một lúc rồi, khi nãy lên văn phòng của con thì thấy mọi người đang bận rộn, mẹ sợ làm phiền con, sợ con thấy mẹ sẽ phân tâm, ảnh hưởng tới công việc nên không vào, ở đây chờ con."

"Mẹ tìm con có chuyện gì không?" Ngoài miệng thì hỏi như vậy nhưng thật ra trong lòng Phương Viên sớm đã có đáp án. Mẹ Phương đột nhiên tới, lý do chắc hẳn liên quan tới sự việc trong cú điện thoại hôm trước.

Mẹ Phương không lập tức trả lời câu hỏi của Phương Viên mà nhìn Đới Húc đang đứng cạnh chờ cô, hỏi: "Phương Viên, cậu này là... Đồng nghiệp của con hả?"

"Dạ." Phương Viên gật đầu, không định giới thiệu nhiều. Lần trước cô và Đới Húc ở dưới khu chung cư gặp ba Phương, những lời ba Phương nói khiến cô vô cùng xấu hổ, đồng thời cũng rất áy náy với Đới Húc. Ký ức vẫn còn mới mẻ, đối với mẹ Phương, Phương Viên cũng không tin tưởng lắm, cho nên lần này cô lựa chọn không giới thiệu họ với nhau, miễn cho mẹ Phương nói gì đó xúc phạm.

"Vậy con có thể bảo đồng nghiệp của con đi trước không? Mẹ muốn nói chuyện riêng với con, có thể sẽ tốn chút thời gian với con." Mẹ Phương vừa nói vừa cười cười với Đới Húc.

Phương Viên kinh ngạc, cô cứ tưởng hôm trước mình giận đùng đùng dập máy của mẹ Phương, hôm nay cho dù mẹ Phương tới thì cũng sẽ hùng hổ hỏi tội, dù thế nào cũng không ngờ thái độ của bà lại tốt như vậy, thậm chí còn tốt hơn trước, tốt đến mức cô không quen.

Phương Viên do dự quay đầu nhìn Đới Húc, cũng không biết nên bảo Đới Húc ở lại hay đi trước. Mẹ Phương đã nói không muốn để Đới Húc nghe nội dung cuộc đối thoại của họ, có điều nếu để Đới Húc đi trước, một mình cô đối mặt với mẹ Phương, Phương Viên lại cảm thấy không được tự nhiên. Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng là mẹ con, Phương Viên lại thấy nếu không có Đới Húc ở cạnh nhắc nhở mình, một khi không cẩn thận, cô có thể bị mẹ Phương treo giá bán ra ngoài.

Đới Húc nhìn mẹ Phương, sau đó gật đầu với Phương Viên, cười nói: "Vậy đi, tôi về trước. Nếu lát nữa em thấy muộn thì cứ gọi cho tôi, tôi quay lại đón em."

"Vâng." Thấy Đới Húc đã nói như vậy, Phương Viên chỉ đành gật đầu. Mẹ Phương có việc muốn nói, lại lảng tránh Đới Húc, cô cũng không tiện giữ anh ở lại.

Sau khi hai người nhất trí, Đới Húc lịch sự gật đầu với mẹ Phương, sau đó một mình đi về hướng bãi đỗ xe. Mẹ Phương không vội mở lời, cứ nhìn theo Đới Húc đến bên cạnh xe, lên xe, lái xe, xe rời khỏi cổng Cục Công An hòa vào dòng đường, lúc này với nói với Phương Viên: "Đi thôi, hai chúng ta tìm một nơi an tĩnh gần đây nói mấy câu đi."

Phương Viên gật đầu, theo mẹ Phương cùng xuống bậc thang, rời khỏi Cục Công An, đi bộ tới quán cà phê gần đó. Nơi này bình thường ít khách, rất hợp để nói chuyện riêng, do vậy cô dẫn mẹ Phương tới.

Trên đường, mẹ Phương bỗng hỏi: "Thằng nhóc khi nãy, con ở cùng cậu ta à?"

"Anh ấy có thể xem là chủ nhà của con, con ở nhờ nhà anh ấy." Trả lời xong, Phương Viên bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, chuyện này hình như cô không hề kể với mẹ Phương, "Sao mẹ biết?"

"Ba con có gọi cho mẹ, nói con ở cùng một người đàn ông, bảo người làm mẹ này phải quản lý con thật tốt. Mẹ thấy hai đứa đi cùng nhau, cậu ta lại nói tới đón con, nên đoán thế."

"Vậy mẹ thì sao? Hôm nay mẹ tới để khuyên con chuyển nhà à?" Phương Viên nhíu mày, "Nếu là thế thì mẹ về đi, bây giờ con không có tiền để ra ngoài thuê nhà, nếu ép con dọn ra, vậy mẹ với ba thương lượng đi, xem ai tạm thời thu nhận con."

"Đương nhiên không phải." Mẹ Phương cười mỉa, "Mẹ biết con hiện giờ có chỗ khó xử của con, mẹ cũng biết thời đại này đã khác xưa, vả lại con gái mẹ mẹ hiểu, con không phải cô bé không biết suy nghĩ, thích gì làm nấy. Mẹ chỉ muốn nhắc con đừng nói chuyện này với người ngoài, lỡ gặp kẻ xấu, rõ ràng là chuyện bình thường lại bị thêm mắm thêm muối, không tốt cho danh dự của con đâu."

Phương Viên im lặng, cô thật sự không muốn thảo luận đề tài này với mẹ Phương.

Hai người lặng lẽ đi một đoạn, cuối cùng cũng tới quán cà phê. Hai mẹ con đi vào, mẹ Phương chủ động trả tiền mua hai ly nước trái cây, sau đó đến một góc, cùng Phương Viên ngồi xuống.

"Viên Viên, thật ra... Hôm nay mẹ tới để xin lỗi con." Sau khi ngồi xuống, mẹ Phương đột nhiên nói.

Phương Viên sửng sốt một hồi, trong đầu cô đã xuất hiện rất nhiều giả thiết, nhưng hoàn toàn không ngờ mẹ Phương lại tới xin lỗi mình. Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là sau khi ba mẹ ly dị, cho dù là trước đây khi gia đình vẫn êm ấm, dù cô có chịu uất ức hay không, mẹ Phương đều không bao giờ nói lời xin lỗi. Mẹ Phương từng nói người làm cha làm mẹ phải có uy quyền, nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ mà xin lỗi con trẻ, vậy sẽ càng dung túng con trẻ làm bậy.

Hiện tại mẹ Phương đột nhiên xin lỗi, Phương Viên không nhịn được mà muốn ngoáy tai, xem đây có phải ảo giác hay không.

"Mẹ biết hôm qua chắc chắn con rất giận mẹ, mẹ cũng biết con là người có chính kiến, không thích ai chỉ huy con." Mẹ Phương thở dài, "Nhưng mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, hơn nữa bản thân mẹ cũng có nỗi khổ. Trước đây mẹ thấy con còn nhỏ, không thể thông cảm, cho nên chuyện gì mẹ cũng ôm lấy một mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra con cũng lớn rồi, có một số việc mẹ nghĩ con sẽ hiểu, dù sao con cũng là phụ nữ đúng không?"

Phương Viên không trả lời. Cô không phủ nhận bản thân quả thật vì cú điện thoại hôm qua của mẹ Phương mà không vui, thậm chí có thể nói là phẫn nộ, hôm nay mẹ Phương lại nói chuyện mềm mỏng như vậy không khỏi khiến cô cảm thấy đây là cái bẫy đang chờ mình.

Mẹ Phương cũng không mong Phương Viên hồi đáp lại, tiếp tục: "Mẹ biết con oán trách mẹ, bởi vì sau khi mẹ ly hôn với ba con liền vội tái hôn, không cho con được cái gì, cũng không quan tâm chăm sóc con. Thật ra lòng mẹ cũng rất khó chịu, thật đó, con cho rằng mỗi ngày mẹ lo cho con nhà người khác, còn con ruột của mình ăn có no hay không, mặc có ấm hay không mẹ hoàn toàn không biết, cảm giác đó dễ chịu lắm sao? Có lẽ bây giờ con chưa hiểu, nhưng chờ đến khi con làm mẹ rồi con sẽ hiểu. Nhưng mẹ cũng hết cách rồi, khi mẹ và ba con ly hôn, con còn đang đi học, không ở nhà, cho nên rất nhiều chuyện mẹ không thể nói rõ với con, ví dụ như ba con và người phụ nữ kia qua lại từ khi nào, việc này con biết không? Mẹ nói con nghe, bọn họ đã qua lại trước khi ba mẹ ly hôn rồi."

Phương Viên cắn môi. Cô đã cố tình lảng tránh đề tài ba mẹ ly hôn này lâu rồi, bây giờ chẳng những bị nhắc tới, hơn nữa còn là mẹ Phương chủ động, điều này khiến tâm trạng vốn như hồ nước phẳng lặng lập tức nổi gợn sóng.

"Mẹ từng nghĩ mẹ có nên vì con, vì cho con một gia đình hoàn chỉnh mà mắt nhắm mắt mở với chuyện của ba con không, như vậy bây giờ có lẽ đối với con sẽ tốt hơn, nhưng con người mẹ vốn không chấp nhận được hạt cát trong mắt, cho nên sau khi biết được sự thật, mẹ đã cãi nhau với ba rất nhiều, không chờ con nghỉ lễ về nhà đã đòi ly hôn. Liệu con có vì việc này mà trách mẹ không?" Mẹ Phương tỏ vẻ đáng thương mà nhìn Phương Viên, giọng cũng hơi run run.

"Con không trách ba mẹ việc đó." Nghe vậy, Phương Viên vội nói, "Con cũng không muốn mẹ phải cố gắng chịu đựng. Hôn nhân của ba mẹ xảy ra vấn đề, dù ba mẹ giải quyết bằng cách nào, đây đều là quyền của ba mẹ, con không có quyền can thiệp, cũng sẽ không có ý kiến, mẹ đừng nghĩ theo hướng đó."

"Vậy... Bây giờ con không thân với mẹ có phải vì mẹ tái hôn nhanh quá, hơn nữa sau khi tái hôn không hề quan tâm con đúng không?" Mẹ Phương lại hỏi.

Phương Viên không trả lời, bởi vì vấn đề này cô không muốn thừa nhận, lại không có cách nào phủ nhận.

Editor: Cố thêm vài chương thôi là đến đoạn anh nhà mở lời với chị. Hu hu, sang tận quyển 4 rồi, lâu quá à:'(:'(