Truy Kích Hung Án

Quyển 4 - Chương 33: Lo chuyện bao đồng




"Vậy em nói xem Kha Tiểu Văn rốt cuộc đã chết hay chưa?" Đới Húc hứng thú hỏi.

Nhiêu Hải bĩu môi: "Việc này sao em biết, em đâu phải Conan. Nếu em biết em đã không chạy tới hỏi anh chị."

Đới Húc cười cười, lại hỏi những người khác: "Đoạn Phi Vũ mà nãy giờ các em nhắc tới có thân với Kha Tiểu Văn không? Quan hệ giữa họ thiên về hướng nào? Khá thân hay quan hệ không tốt lắm."

"Đều không phải." Trương Siêu lắc đầu, "Hình như bình thường bọn họ không nói chuyện với nhau đúng không?"

Câu đầu thằng bé trả lời còn rất chắc chắn, nhưng đến vế sau lại có vẻ không tự tin, câu trần thuật dứt khoát biến thành nghi vấn, từ bản thân trả lời vấn đề của Đới Húc biến thành thay Đới Húc hỏi những người còn lại.

Phương Viên kinh ngạc, không khỏi xen mồm hỏi: "Không phải tính cách Kha Tiểu Văn không tệ, các mối quan hệ khá ổn à?"

"Các mối quan hệ của Kha Tiểu Văn đúng là khá ổn, tính cách cũng không tệ, nhưng Đoạn Phi Vũ đâu giống cậu ấy." Nhắc tới Đoạn Phi Vũ, cách nói chuyện của Triệu Tử Nam có hơi kỳ lạ, "Nói chung là em cảm thấy Đoạn Phi Vũ rất đáng sợ, bình thường em cũng không nói chuyện với cậu ấy, ánh mắt cậu ấy nhìn mọi người rất kỳ quái."

"Kỳ quái? Đoạn Phi Vũ đâu phải quỷ hút máu, cũng không phải người sói, cậu ấy định ăn thịt cậu à?" Nghe Triệu Tử Nam nhận xét, Nhiêu Hải bật cười thành tiếng, "Nếu thế sao tớ dám nói chuyện với cậu ấy?"

"Cậu bớt nói nhảm đi!" Triệu Tử Nam trừng mắt, "Ai chả biết với ai cậu chả thân, ai cũng nói chuyện được!"

Nhiêu Hải hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường, nhưng không nói gì thêm.

"Mấy em đều cảm thấy Đoạn Phi Vũ kia hơi đáng sợ à?" Phương Viên hỏi những người khác.

Hai nữ sinh còn lại cũng gật đầu, hai nam sinh thì chần chờ một chút, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Thật ra em cho rằng chủ yếu là do Đoạn Phi Vũ hơi ngạo mạn thôi." Khổng Thắng Thụy gãi ót, cuối cùng cũng tìm được cách giải thích hợp lý nhất, "Ai cậu ấy cũng thấy chướng mắt, nên bình thường không thèm quan tâm tới ai. Còn người nói nhiều với cậu ấy, cậu ấy lại thấy phiền nên ánh mắt không có thiện ý lắm, hơn nữa tính cách cậu ấy quả thật chẳng ra gì. Có một lần, chính là kỳ thi giữa học kỳ lớp mười một, cậu ấy đi thi toán cấp tỉnh, có một đề không giải được, thi xong quay về, tự mình suy nghĩ, bỗng tìm được cách giải thế nào, kết quả cậu ấy giận tới mức đập nát ghế ngồi của mình. Khi ấy rất nhiều bạn lớp em đều khiếp sợ, cứ tưởng cậu ấy điên rồi. Nhưng đập đồ trút giận xong, cậu ấy lại coi như chẳng có việc gì, cuối cùng là giáo viên nói chuyện với ba mẹ cậu ấy, ba mẹ cậu ấy đền tiền, mọi việc liền kết thúc."

"Tính cách thế này đúng là hơi bạo." Đới Húc cảm thán một câu, sau đó hỏi, "Cậu bé kia không làm được đề liền đi đập ghế, giáo viên gọi cho phụ huynh, phụ huynh có giận không?"

"Dạ không, ba mẹ cậu ấy không dám quản lý cậu ấy." Nhiêu Hải xen mồm trả lời.

"Tại sao chứ?" Phương Viên hơi kinh ngạc. Cô chỉ mới tốt nghiệp đại học được nửa năm, trong mắt cô, chỉ có phụ huynh không quản lý được, hoặc là vô trách nhiệm nên không muốn quản lý con trẻ, không dám quản lý là gì? Chẳng lẽ con nhà mình là hồng thủy mãnh thú à?

Nghe Phương Viên hỏi, Nhiêu Hải không dám trả lời, cuối cùng là một nam sinh giữ im lặng nãy giờ thay cậu nói ra đáp án: "Trước kia Đoạn Phi Vũ cũng từng tự làm hại mình, nghe nói thời cấp hai thành tích học tập giảm sút, cậu ấy tức giận cầm dao cắt cánh tay mình, ban đầu còn nhẹ, chỉ trầy da, vết thương nhỏ thôi, đến khi ba mẹ cậu ấy biết, bọn họ lập tức siết chặt quản lý cậu ấy, cậu ấy không thích bị quản lý, cho nên những lần sau vết thương ngày càng nặng, ba mẹ cậu ấy bị hù chết, không dám nói gì nữa, chỉ cần cậu ấy vui là được. Em từng thấy vết sẹo trên tay cậu ấy, rất đáng sợ."

"Thế trước khi đột nhiên xin nghỉ dài hạn, thành tích học tập của Đoạn Phi Vũ có dấu hiệu tụt dốc không?" Phương Viên suy đoán hỏi.

Mấy học sinh đều lắc đầu, nói khoảng thời gian đó thành tích của Đoạn Phi Vũ khá ổn định, trong buổi họp lớp cô Đặng còn khen cậu ta, bảo cậu ta đừng kiêu ngạo, cứ tiếp tục duy trì trạng thái này.

"Vậy có chuyện gì khiến cậu bé chịu áp lực lớn không?" Sau khi hỏi, Phương Viên lại cảm thấy câu hỏi này không chính xác lắm, dù sao bọn trẻ này đều là học sinh lớp chuyên, xét về áp lực, không ai chịu nhiều bằng chúng, vì thế cô bổ sung một câu, "Ý chị là ví dụ như kỳ thi toán mấy em vừa nói."

Trương Siêu bỗng nghĩ tới một chuyện, cậu bé trả lời Phương Viên: "Có một chuyện, nhưng em không biết có thể tính hay không. Tuy thành tích của cậu ấy không ổn định nhưng chắc chắn xếp trên rất nhiều bạn trong lớp bọn em, cho nên trước khi xin nghỉ dài hạn, em nghe nói cậu ấy có tư cách cạnh tranh vị trí tuyển thẳng vào đại học X, cuộc thi kia phải đến học kỳ sau mới diễn ra, nếu cậu ấy về kịp, thành tích vẫn như bây giờ thì chắc chắn có cơ hội."

"Có bao nhiêu vị trí tuyển thẳng vào đại học X? Trường các em bao nhiêu người tham gia?" Đới Húc khá có hứng thú với vấn đề này, lập tức hỏi thăm Trương Siêu.

"Số lượng đại học X chiêu sinh vốn không nhiều, cho nên vị trí tuyển thẳng càng ít, cả thành phố chỉ có hai suất, nghe nói trường em nhất quyết phải tranh được một suất, mà suất đó tám chín phần sẽ thuộc về lớp bọn em. Thành tích của em vốn không tốt đến mức thi đậu nhưng Đoạn Phi Vũ chắc chắn là một trong những học sinh có khả năng, người còn lại... A..."

Cậu bé bỗng sửng sốt, câu chuyện đến đây cũng dừng, dường như nghĩ tới chuyện gì đó khiến cậu hoảng sợ, không dám nói tiếp.

"Người cạnh tranh còn lại là Kha Tiểu Văn sao?" Tuy Trương Siêu không nói thẳng, nhưng Đới Húc mơ hồ cũng đoán được, vì thế dứt khoát thay Trương Siêu nói ra đáp án trong lòng cậu.

Mặt Trương Siêu lập tức trắng bệch, theo bản năng nuốt nước miếng, gật đầu.

Triệu Tử Nam cũng sợ hãi: "Đúng vậy, sao tớ lại quên Kha Tiểu Văn chứ? Việc này rốt cuộc là lời nguyền người gỗ hay lời nguyền đại học X đây? Sao lại trùng hợp như vậy? Hai người được nhận người gỗ cố tình đều là học sinh lớp chúng ta, còn đều muốn tranh suất tuyển thẳng vào đại học X."

Khổng Thắng Thụy không tán đồng cách nói của Triệu Tử Nam, thậm chí là phản cảm. Cậu bé nhíu mày: "Cậu bớt nhắc tới mấy chuyện tâm linh đi."

"Cậu sợ cái gì? Với thành tích của cậu, kỳ thi tiếp theo không bị đào thải ra ngoài đã là may rồi. Cậu tưởng mình có tư cách tranh vị trí tuyển thẳng kia à? Cho nên cậu không cần phải sợ, cậu rất an toàn." Triệu Tử Nam dẫm chân Khổng Thắng Thụy một cái, coi như trả thù.

Khổng Thắng Thụy bị chèn ép đến nói không ra lời, mặt lúc xanh lúc đỏ.

"Thế giữa Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, phần thắng của ai lớn hơn?" Đới Húc hỏi, "Các em cứ nói quan điểm của mình là được."

"Em cảm thấy là Đoạn Phi Vũ." Trương Siêu trả lời.

Nhưng Khổng Thắng Thụy lại nói: "Em cảm thấy là Kha Tiểu Văn, tuy nhiều lần thành tích của Đoạn Phi Vũ xếp trên Kha Tiểu Văn, nhưng tâm lý cậu ấy không ổn, lúc thì làm bài tốt, lúc thì phát huy thất thường, cho nên so với Kha Tiểu Văn làm đâu chắc đấy thì phần thắng của cậu ấy lớn hơn một chút."

Đừng nhìn vừa rồi hai người cãi nhau, trong chuyện này, Triệu Tử Nam đồng ý với quan điểm của Khổng Thắng Thụy.

Từng người tỏ thái độ, chỉ còn Nhiêu Hải không hé răng. Đới Húc nhìn cậu bé, cậu bé bĩu môi, nói: "Chuyện này không phải chúng ta thấy thế nào thì là thế đó, chủ yếu phải xem Đoạn Phi Vũ không phải sao? Nè, mấy người các cậu còn chuyện gì nghiêm túc không? Nếu không thì mau về đi? Cảnh sát không cần tan làm à? Hơn nữa mấy đứa trong phòng còn chờ tớ về chơi game đấy!"

"Ngày mai thì rồi, tối nay cậu còn chơi game hả?" Trương Siêu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

"Nếu không thì sao? Lâm trận mới mài gươm còn kịp à? Cho nên mới có câu phải thả lỏng trước khi thi, nói không chừng đầu óc ngày mai sẽ thoải mái hơn!"

"Tùy cậu! Nếu thành tích không tốt bị cô Đặng đuổi ra khỏi lớp, để tớ xem ai khóc nhè." Quan hệ giữa Trương Siêu Và Nhiêu Hải hình như không tệ lắm, cho nên không nhịn được mà nói cậu hai câu.

Nhiêu Hải choàng lấy cổ Trương Siêu: "Tớ khóc nhè, tớ khóc tiễn cậu đi đấy!"

Hai cậu học sinh tuy vui đùa nhưng nhắc tới kỳ thi ngày mai, mọi người đều trở nên căng thẳng, tâm tình tán gẫu cũng lập tức biến mất, có ý định rời đi.

Trước khi đi, Triệu Tử Nam vẫn chưa từ bỏ ý định, cô bé hỏi Đới Húc và Phương Viên: "Em thấy anh chị không có thành ý lắm, hỏi bọn em nhiều như vậy, đến giờ thắc mắc duy nhất của bọn em anh chị vẫn chưa cho câu trả lời chính xác. Kha Tiểu Văn rốt cuộc chỉ mất tích hay chết rồi?"

Nghe cô bé hỏi, những người còn lại vốn định ra về đều dừng lại.

"Trước khi tìm được thi thể của Kha Tiểu Văn, chúng ta tạm thời coi vụ án này là mất tích." Đới Húc bình tĩnh trả lời, "Đây là đáp án duy nhất anh có thể cho các em."

"Thôi được rồi, sống không thấy người, chết không thấy xác, vậy chẳng khác nào không có đáp án." Triệu Tử Nam thở dài, tuy không hài lòng với đáp án này nhưng cũng hết cách, chỉ đành từ bỏ việc dò hỏi.

Tiễn bảy học sinh đi, Phương Viên lập tức điều tra thông tin cá nhân của Đoạn Phi Vũ, không bao lâu đã tìm được điện thoại liên lạc với gia đình, cô sao ra một bản đưa cho Đới Húc.

Đới Húc nhìn đồng hồ, đối với các đơn vị khác đây đã là thời gian an tầm, có lẽ ba mẹ Đoạn Phi Vũ cũng đã tan làm về nhà, vì thế anh thử gọi một cú điện thoại.

Điện thoại được chuyển, Đới Húc tự giới thiệu: "Xin chào, xin hỏi đây là nhà của Đoạn Phi Vũ đúng không? Tôi gọi từ Cục Công An thành phố A, tôi muốn tìm ba mẹ của Đoạn Phi Vũ."

Bắt máy là một người đàn ông trung niên, giọng khá trầm thấp, vừa nghe Đới Húc giới thiệu, ông ta có vẻ căng thẳng, vội đáp: "Tôi đây, tôi là ba của Đoạn Phi Vũ, anh có chuyện gì không?"

"À, là thế này, chúng tôi nghe nói Đoạn Phi Vũ đột nhiên xin nghỉ dài hạn trên trường, hơn nữa đã lâu rồi không lên lớp, cho nên muốn hỏi thăm ông bà tình hình cụ thể."

Nghe được câu trả lời như vậy, người ở đầu điện thoại bên kia dường như thở phào: "À, cảm ơn anh chị đã quan tâm, con trai tôi rất khỏe, nó không sao, đơn xin nghỉ học do tôi và mẹ nó viết, việc này thầy cô và nhà trường đều biết, không phải không có lý do."

Đới Húc không định bỏ qua như thế, tiếp tục hỏi thăm: "Thế ông có thể nói sơ lược tại sao Đoạn Phi Vũ lại xin nghỉ dài hạn không? Hoặc là có thể cho tôi nói chuyện với Đoạn Phi Vũ một câu không?"

"Con người anh có ý gì thế hả? Bậc làm cha làm mẹ như chúng tôi có thể làm gì con mình?" Ba của Đoạn Phi Vũ không vui, "Trước khi xin nghỉ cho con mình, chúng tôi đương nhiên đã suy xét tới việc học hành của nó, hiện giờ nó không có ở nhà, cũng không ở trong thành phó, chúng tôi đưa nó đến nhà người thân, chất lượng dạy học bên đó khá tốt, khi nào thi nó sẽ trở về, mỗi ngày con trai chúng tôi đều gọi điện báo bình an, căn bản không có vấn đề gì, anh chị có thể đừng nghe tin vỉa hè mà phán đoán bậy bạ không hả? Gần đây ngày nào trên báo cũng có đủ chuyện, cảnh sát như anh chị nên đi quan tâm những việc đó, bắt kẻ phá hoại xã hội, đừng có đi xen vào chuyện nhà của chúng tôi!"

Nói xong, căn bản không cho Đới Húc cơ hội nói chuyện, ông ta quyết đoán dập máy.

Đới Húc bất lực lắc đầu, buông điện thoại xuống, nói với Phương Viên: "Tính cách không tốt của Đoạn Phi Vũ có lẽ di truyền từ ba cậu bé."