Vì nơi này không phải khu vực quá phồn hoa náo nhiệt, cho nên tuyến đường giao thông cũng không quá phức tạp. Đới Húc chở Phương Viên, thu thập dữ liệu từ camera giao thông, tuy rằng nếu hung thủ thật sự lái xe đi về hướng này, lộ trình có khả năng rất nhiều, vì thế Đới Húc và Phương Viên cố ý đánh dấu những ngã giao nhau quan trọng, dù đi thế nào cũng cần đi qua nơi đây, trở về điều tra, hẳn có thể xác định được những chiếc xe đáng nghi.
Thi thể hai vụ án đều bị bỏ ở bãi đất hoang hẻo lánh, có điều lần này, vì mấy ngày trước trời có đổ mưa, vì thế nên đất tương đối ẩm, cũng đã trở nên mềm xốp, nhân kỹ thuật thành công lấy được dấu chân khả nghi, về sau có thể dùng cho việc phán đoán chiều cao cân nặng của hung thủ, việc này cũng có thể trợ giúp cho quá trình điều tra người điều khiển xe của họ, giúp thu hẹp phạm vi, tiết kiệm thời gian.
Vì tình hình giao thông nơi Đới Húc và Phương Viên phụ trách tương đối đơn giản, cho nên không tốt quá nhiều thời gian đã xác nhận cơ bản mọi việc, lộ trình Đới Húc chọn là phồn hoa trước hẻo lánh sau, sau khi xem xét tất cả thì có thể trực tiếp về Cục Công An. Xung quanh nơi này thật sự rất vắng vẻ, bảy giờ tối, nếu bên trung tâm thành phố vẫn là ngựa xe như nước, cảnh tượng náo nhiệt, thì bên này đã vô cùng im ắng. Từ đây về Cục Công An cần đi đoạn đường này, nó được sửa chữa hơn một năm trước, hiện tại thỉnh thoảng mới có xe qua lại.
Đới Húc lái xe, chạy trên đường hoàn toàn trống trải. Tới một giao lộ, anh bỗng nhiên không đi theo đường về Cục Công A, mà chuyển hướng vào ngã rẽ khác, Phương Viên tưởng anh còn công việc khác phải làm, cho nên không tiện dò hỏi, mãi đến khi Đới Húc cho xe chạy đến cầu vượt gần đó đã bị đình công mới dừng lại.
Phương Viên từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời tối đen như mực, ngay cả đèn đường cũng ở rất xa, nhìn thế nào cũng không phát hiện có điểm đáng chú ý. Lúc này, cô mới nhịn không được mà hỏi: "Chúng ta đến đây có việc gì sao?"
"Xem cho có đi." Đới Húc gật đầu, "Tôi cảm thấy em có lẽ cần chút thời gian an tĩnh để điều chỉnh cảm xúc, cho nên mới tìm một nơi an tĩnh như thế này. Máy móc còn cần nghỉ ngơi, con người không thể cái gì cũng đè nén trong lòng. Tôi nói như vậy không có ý gì khác, chỉ là nghĩ đến em cả ngày chạy khắp nơi phá án, xung quanh nhiều người, buổi tối ở lại đơn vị cũng không tiện, cho nên hi vọng em có thể nhân lúc này điều chỉnh bản thân một chút thôi."
Phương Viên hiểu ý anh, buổi chiều Lâm Phi Ca đột nhiên hỏi cô về gia đình, trong lòng cô vẫn chưa thể bình tĩnh, trước sau vẫn thất thần, nếu không phải buổi tối đột nhiên có người báo án nói lại phát hiện một thi thể, bọn họ không ngừng làm việc, có khả năng cô vẫn chưa thể điều chỉnh trạng thái mạnh mẽ của mình trở về, hiện tại dù đã vực dậy tinh thần, lòng cô vẫn nặng trĩu, hơn nữa Đới Húc nói đúng, ban ngày bên cạnh nhiều người, tới tối cô vẫn phải ở lại phòng trực ban của Cục Công An, cho dù mọi người đã tan tầm về nhà, dù đây rõ ràng là quê hương cô nhưng cô lại không thể về vì hoàn cảnh không cho phép, tâm trạng này chỉ có thể giấu kín trong lòng.
Mệt mỏi quá, cô quả thật cần một chỗ để trút hết ra ngoài. Phương Viên từng tuổi này mới biết một chuyện, kỳ thật kiên cường là công việc thể lực, quá nhiều uất ức trong lòng, tâm tình sẽ nặng trĩu.
Cô gật đầu với Đới Húc, cho dù rất cảm ơn anh buổi chiều đuổi Lâm Phi Ca đi giải vây giúp cô, nhưng ở trước mặt anh bộc lộ cảm xúc thật, Phương Viên vẫn không làm được, cô mở cửa xuống xe, đi về nơi xa.
"Phương Viên." Mới đi được vài bước, Đới Húc hạ cửa sổ xuống, gọi cô lại, "Đừng đi xa quá, chú ý an toàn."
Phương Viên đáp vâng. Đi khoảng mười mét, cô đứng ven đường, mắt nhìn về nơi xa, thật ra xung quanh rất tối, cái gì cũng không nhìn thấy, có điều điều này không quan trọng, bởi vì nước mắt đã bao trùm đôi mắt cô. Phương Viên cũng không nói rõ bản thân rốt cuộc đã khổ sở vì cái gì, theo lý thuyết, từng tuổi này đã không cần cuộn tròn dưới cánh chim che mưa che gió của bố mẹ, cô đã có thể tự do, nhưng tứ cố vô thân, đó lại là vấn đề khác.
Chiều nay, khi Lâm Phi Ca hỏi vì sao thực tập lâu như vậy mà không thấy người nhà Phương Viên gọi tới, sống mũi Phương Viên đã cay cay, bố mẹ cô đều biết chuyện cô về đây thực tập, tân gia bên nhà bố, cô không muốn đi, bên phía mẹ cô cũng thử dò hỏi, nhưng vừa nói bản thân về đây thực tập, sẽ ở lại phòng trực của Cục Công An, trong điện thoại mẹ cô liền nói ở Cục Công An không tồi, vừa không tốn tiền vừa rất an toàn, cứ thế đi.
Đúng vậy, bọn họ lần lượt có gia đình mới, bắt đầu một cuộc sống mới, nửa kia đều không hi vọng bọn họ dính dáng với vợ hay chồng cũ của mình, ngay cả con riêng cũng muốn họ cắt đứt liên lạc. Phương Viên bị kẹp ở trong, trở thành sự tồn tại đáng xấu hổ. Cô không thể chỉ trích điều gì, dù sao cô đã không lo ăn không lo mặc mà lớn lên, cuộc sống hai mươi năm trước cũng coi như không lo không nghĩ, từ điểm này mà nói, bố mẹ chưa từng khắt khe với cô, cho nên cô không trách họ, chỉ là thỉnh thoảng khi nghe bạn bè đồng trang lứa được bố mẹ quan tâm, cô vẫn sẽ có chút thương cảm mà thôi.
Hạ Ninh nói bố mẹ cô thật ích kỷ, Phương Viên không biết cô ấy nói có đúng hay không, nếu nói bọn họ không ích kỷ, như vậy hiện tại cô có lẽ đã không phải sống trong hoàn cảnh thế này, nhưng nếu nói họ ích kỷ, điều đó chính là phủ nhận hai mươi năm bọn họ yêu thương chăm sóc cô. Không phải tất cả bố mẹ đều sẽ yêu thương con cái vô điều kiện, mà làm con cái, Phương Viên cũng không có quyền yêu cầu họ làm như vậy.
Lặng lẽ khóc một hồi, Phương Viên đã nhẹ nhõm rất nhiều, hít sâu một hơi, cô đưa tay lau sạch nước mắt trên má, nhanh chóng trở về, sợ Đới Húc đợi lâu, dù sao hiện tại vẫn là thời gian công tác, Đới Húc có thể thông cảm cho cô, cố ý tranh thủ thời gian để cô có thể trút hết ra ngoài, việc này Phương Viên đã rất cảm kích, cô không muốn vì cảm xúc cá nhân của mình mà ảnh hưởng đến Đới Húc.
Vốn tưởng Đới Húc sẽ ngồi trong xe chờ mình, không ngờ mới quay đầu đi được vài bước, liền thấy Đới Húc đứng ở ven đường, anh dừng xe cách đó 7 - 8 mét, khoảng cách đến Phương Viên chỉ có 4 - 5 mét, nhìn Phương Viên đi tới, anh không nói gì, cũng không hỏi một câu, thật giống như dù phát hiện được bí mật của cô, anh cũng không tò mò hỏi. Đới Húc quay đầu cùng cô đi về xe, hành động như vậy làm Phương Viên thả lỏng, nếu anh vì quan tâm mà hỏi đông hỏi tây, ngược lại bản thân cô sẽ rất xấu hổ. Hai người xuất phát, lần này Đới Húc không đi đường vòng, trực tiếp về Cục Công An.
Vì chỗ Chung Hàn phụ trách phồn hoa náo nhiệt hơn Đới Húc và Phương Viên bên này, ngã rẽ lại càng nhiều, tốn khá nhiều thời gian, nên lúc Đới Húc và Phương Viên về Cục Công An, bọn họ vẫ chưa về, Phương Viên không khỏi hoài nghi, Đới Húc kéo mình phụ trách khu vực hẻo lánh, có phải vì muốn tìm cơ hội để cô có không gian trút hết cảm xúc ra ngoài hay không.
Nhưng, cô như vậy có phải quá tự luyến rồi không? Cô không phải nhân vật quan trọng gì, người ta vì sao phải vì cô mà thay đổi kế hoạch làm việc! Phương Viên vừa có suy nghĩ như vậy, liền nhịn không được mà cười nhạo, ngay sau đó lập tức dẹp bỏ nó sang một bên.
Không bao lâu, nhóm người Chung Hàn cũng về, hai tổ chia sẻ tin tức, sau đó theo lệ thường mà đăng báo điều tra người mất tích, hi vọng có thể tìm được cô gái mất tích tương đồng với nạn nhân.
Người chết lần này không trẻ tuổi, cũng không xinh đẹp như Trương Ức Dao, Mã Khải vốn cho rằng mục tiêu gây án của hung thủ là những cô gái trẻ đẹp, nhưng phỏng đoán này sau khi đến hiện trường vụ án thứ hai liền không thể thành lập. Thời điểm phát hiện, nạn nhân đang trong tình trạng lõa thể, không thể dựa vào cách ăn mặc để phán đoán giai cấp xã hội và nghề nghiệp, có điều nạn nhân nhuộm tóc màu nâu, còn uốn, tuy rằng lúc phát hiện đầu tóc đã dơ bẩn, nhưng có thể thấy đây là người phụ nữ yêu cái đẹp, điều kiện kinh tế phỏng chừng không quá giàu có nhưng ít nhất cũng không đến mức túng quẫn.
Vì cả hai nạn nhân đều bị giam cầm và ngược đãi trong cùng thời gian, cho nên bọn họ cần kiểm tra lại những cô gái mất tích trước khi Trương Ức Dao gặp chuyện một lần, sau vài lần cẩn thận so sánh, thật đúng là phát hiện một người tương tự nạn nhân thứ hai.
Sáng sớm hôm sau, báo cáo nghiệm thi của pháp y cũng có.