"Có nhiều kẻ điên rồ, và rất nhiều việc điên rồ do họ thực hiện, em hỏi giả thuyết này có khả năng không, đáp án của tôi là có, nhưng nếu em hỏi tôi khả năng nào dễ xảy ra hơn, tôi nghiêng về giả thuyết hung thủ đưa thi thể tới đây vào buổi tối." Đới Húc vừa trả lời, vừa ra hiệu bảo cô cùng mình trở về. Hiện tại trời đã tối, tầm nhìn đã bị ảnh hưởng, hai người đi rất chậm, Đới Húc tiếp tục, "Em có thể tự hỏi chính mình một chút, nếu em lái xe đi ngang, về nhà hoặc đi làm, thấy trên bãi đất hoang có thứ như Tiểu Mạnh vừa mô tả, khả năng em làm ngơ đi qua, hoặc dừng lại xem, khả năng nào lớn hơn?"
"Cái thứ nhất." Phương Viên suy nghĩ, trả lời, "Có điều thi thể đã cứng, em có lẽ sẽ nghĩ có người vứt ma nơ canh ở đây, nên quá chú ý."
"Em nói đúng, nhưng tình hình hiện tại chúng tại chúng ta gặp giống hết vụ án của Trương Ức Dao, đều đã qua giai đoạn thi thể co cứng, cả hai đều có dấu hiệu mềm đi, bằng không hung thủ đã không thể bắt chước hiện trường Thược dược đen, cố tình thiết kế như vậy, em nói xem có phải không?"
Phương Viên nghe Đới Húc nói, mới phát hiện bản thân đã xem nhẹ cách hung thủ bày biện thi thể, vì thế càng cảm thấy lời Đới Húc nói có lý.Nếu không phải trước đó đã xem tin tức trên mạng tương tự như vậy, Tiểu Mạnh đã không dừng xe, đến bãi đất hoang xem rốt cuộc nó là gì. Nói như thế, khi nào thi thể sẽ được phát hiện rất khó nói. Vấn đề này không liên quan đến chuyện tình người, chủ yếu vì tốc độ của cuộc sống ngày càng nhanh, người đi đường cũng theo đó mà ngày càng vội vàng, rất nhiều thời điểm không rảnh bận tâm đến xung quanh, hơn nữa người càng bận rộn, lòng hiếu kỳ càng ít, bởi vì họ không có thời gian chú ý đến những thứ không liên quan tới mình.
Bên chỗ pháp y Lưu đã kiểm tra xong bước đầu tiên.
"Pháp y Lưu, sao rồi? Tình hình giống Trương Ức Dao không?" Đới Húc hỏi.
Pháp y Lưu gật đầu: "Tôi cảm thấy khá giống. Vết thương ở lớp biểu bì trên người nạn nhân từ vị trí đến cách hình thành tương tự Trương Ức Dao. Có cảm giác như cả hai đang tham chiếu cùng một khuôn mẫu, hơn nữa dù muốn làm giống như đúc, chi tiết ở mỗi người vẫn có khác biệt. Ví dụ như vân tay, thoạt nhìn khá giống nhau, nhưng sự chênh lệch thì lại rất lớn. Cá nhân tôi cho rằng, từ kết quả giám định sơ bộ, hai vụ án này tương đồng đến khó tin, có lẽ cần trở về tiến hành thêm bước kiểm tra tiếp theo, tôi mới có thể khẳng định phán đoán của mình."
"Vậy trên thi thể nạn nhân lần này có điểm nào đáng chú ý không?"
Pháp y Lưu suy nghĩ một lúc, nói: "Có, trên người nạn nhân có vài vết thương, thời gian hình thành không phải một hai ngày gần đây, mà ít nhất phải từ ba đến bốn ngày trước để lại, nói cách khác, nạn nhân có lẽ đã bị hung thủ giam cầm một khoảng thời gian. Gần thời điểm Trương Ức Dao bị hại, nạn nhân cũng đã bị hung thủ khống chế, trên người cô ấy có rất nhiều vết thương, chắc là có trước khi Trương Ức Dao chết. Phát hiện này vượt qua dự kiến của tôi, vốn tôi đã không ngờ hai vụ án cách nhau khoảng thời gian ngắn như vậy, bây giờ nghĩ lại, hung thủ có lẽ to gan hơn chúng ta tưởng tượng, hắn hành hạ Trương Ức Dao đến chết và giam giữ bất hợp pháp nạn nhân này cùng một lúc. Tôi không phải người trong ngành, mười năm nữa sẽ về hưu, không dám nói nhiều, nhưng kẻ táo bạo như vậy cũng là lần đầu tôi gặp."
"Pháp y Lưu lần đầu gặp chuyện này, tôi đây càng không đáng nhắc đến." Đới Húc thở dài. Mặc dù với cảnh sát mà nói, càng gặp vụ án khó càng giúp bọn họ mở rộng tầm nhìn, kinh nghiệm phong phú, nhưng con đường phát triển này khó mà khiến người ta cảm thấy hứng thú.
Pháp y Lưu bất lực lắc đầu, bắt đầu cũng những người khác chia thi thể làm hai bỏ vào túi đựng xác, chuẩn bị đưa về Cục Công An. Đới Húc không giúp được gì, nên gọi cho Chung Hàn, phân chia công việc với anh. Con đường này chia làm hai nhánh khác nhau, họ phân công đến các nút giao thông lấy camera giám sát, chờ đến lúc cần điều tra biển số xe sẽ đỡ tốn thời gian.
Sau khi bàn bạc, bọn họ liền hành động. Cố Tiểu Phàm và Chung Hàn một xe, Đới Húc một xe, Phương Viên đương nhiên đi theo Đới Húc, Mã Khải cũng giống lần trước, đang định đi cùng Đới Húc thì bị Chung Hàn kéo lại.
"Không cần đi theo, lên xe tôi." Chung Hàn chỉ vào xe mình, ra hiệu cho Mã Khải đi theo.
Mã Khải hơi không tình nguyện, Chung Hàn không dễ nói chuyện như Đới Húc, cho nên ít nhiều cậu vẫn sợ vị tiền bối này, vì thế muốn tìm lý do: "Anh Chung Hàn, việc này hình như không thích hợp đúng không? Lúc phân công thực tập em không phải do anh hướng dẫn, em cũng thường gây phiền phức cho anh, nên hiện tại em vẫn hơi băn khoăn, anh nói xem có phải không?"
"Không phải." Chung Hàn trả lời dứt khoát, "Nếu tôi nhớ không lầm, ban đầu cậu được sắp xếp đi theo Thang Lực thực tập, Đới Húc kia không phải hướng dẫn của cậu, cậu cả ngày đi theo cậu ta, có thích hợp không?"
Mã Khải vò đầu bứt tai, đồng tình hay phản bác dường như đều bất lợi với cậu, nói đúng tương đương phản bác câu "Không thích hợp" của Chung Hàn, nếu nói sai lại mâu thuẫn với những gì mình vừa nói, trái phải đều không đúng, Mã Khải thật hận cái miệng ngu ngốc của mình, nói chuyện thế mà có trăm ngàn chỗ hở, nhanh chóng bị Chung Hàn bắt được, bây giờ hay rồi, nếu không muốn đắc tội Chung Hàn, cậu chỉ có thể chịu khổ!
"Anh Chung Hàn, em sai còn không được sao, thật ra là vì em không muốn đi theo anh!" Mã Khải cuối cùng quyết định kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt, vì thế cười hề hề với Chung Hàn, chủ động lên xe.
Đới Húc ở cạnh nhịn không được mà cười, Chung Hàn thì không, anh nhìn thoáng qua Đới Húc: "Cậu xem mà học cách làm hướng dẫn của người ta thế nào." . Đam Mỹ Hay
Đới Húc cười cười: "Tôi không cần học, cậu tài giỏi như vậy, sau này để Mã Khải theo cậu!"
"Nếu cậu lấy oán trả ơn, hiện tại tôi lập tức tống cổ thằng nhóc kia về, thời gian dài như vậy cậu chắc không phải không nhìn ra đúng không? Sự mê hoặc của cậu đối với cậu ta nhiều hơn tôi."
Đới Húc vừa nghe lời này, không nói hai lời, quay đầu liền đi, để lại Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm dở khóc dở cười.
Phương Viên không biết cuộc đối thoại của họ, cô lên xe trước, đợi cả nửa ngày vẫn không thấy Mã Khải và Đới Húc tới, còn đang buồn bực, Đới Húc vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi lên xe thì lập tức xuất phát. Từ lúc bắt đầu thực tập đến giờ, Phương Viên chưa từng thấy Đới Húc gấp gáp như vậy, đa số thời điểm anh đều có dáng vẻ không nhanh không chậm lười biếng.
"Lại có tình huống khẩn cấp sao?" Phương Viên lo lắng hỏi, hôm nay lại có thêm một người bị hại, hơn nữa vừa rồi nghe pháp y nói hai nạn nhân bị khống chế trong cùng khoảng thời gian, hung thủ làm loạn như thế đã vượt xa tưởng tượng của họ, cho nên hiện tại với Phương Viên mà nói, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể có phát hiện mới, cô cũng sẽ không kinh ngạc.
"Không có gì, không có gì." Đới Húc bị dáng vẻ căng thẳng của cô làm cho sửng sốt một chút, rất nhanh liền bình tĩnh lại, sờ đầu, "Sợ Chung Hàn thật sự nhét Mã Khải về chỗ tôi, cho nên phải chạy thật nhanh!"
Phương Viên cảm thấy câu này không đầu không đuôi, cũng không biết tiếp lời thế nào, chỉ khẽ cười. Hai người bắt đầu chú ý ven đường xem có camera giao thông hay trang thiết bị cửa hàng tự trang bị hay không. Đới Húc giao nhiệm vụ tìm kiếm bên đoạn đường phồn hoa cho Chung Hàn, bản thân chở Phương Viên đi theo hướng nơi Tiểu Mạnh ở, con đường nhỏ cạnh hiện trường tuy vừa dài vừa hẻo lánh, hơn nữa theo Tiểu Mạnh nói, có những đoạn đèn đường còn hỏng, cho nên ánh sáng không tốt, may là dọc đường không có xe cộ, Đới Húc không cần lo sẽ gây trở ngại cho người khác, có thể lái xe thật chậm, để Phương Viên cẩn thận nhìn rõ.
Mãi đến cuối đường vẫn không thấy nơi nào có thiết bị theo dõi, bọn họ đành tìm kiếm camera giao thông gần đó.
Cuối đường là một ngã ba, hướng bên trái là con đường thông đến khu dân cư lớn, gần đó còn có trường học, tuy không thể so với nội thành nhưng so với xung quanh vẫn tương đối phồn hoa náo nhiệt, mà con đường con lại hướng về một khu chung cư đã bị bỏ hoang, tương tối quạnh quẽ.
Đới Húc dừng xe suy xét, sau đó hướng xe vào đoạn đường phồn hoa.