Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 57: Bà chủ




Tình hình nạn nhân thứ hai, nếu so với Trương Ức Dao thì không sai biệt mấy, có thể nói là tương tự như từ một dây chuyền sản xuất mà ra, ngay cả nội tạng mất đi trong cơ thể cũng giống, chẳng qua như nhận định của họ khi ở hiện trường, lần này thủ đoạn của hung thủ tinh tế hơn trước, đối chiếu với Trương Ức Dao, có rất nhiều chi tiết đã được hoàn thiện. Đương nhiên, với cảnh sát mà nói thì đây không phải tin tức tốt gì.

Đương nhiên, không phải chi tiết nào cũng giống nhau như đúc, lần này thi thể bọn họ phát hiện không giống như Trương Ức Dao sau khi bị bạo hành sẽ được bảo quản trong tủ lạnh. Vì sao lại có sự khác biệt như vậy, đáp án không phải dựa vào manh mối trước mắt mà có thể xác định. Căn cứ vào chi tiết hung thủ đang nỗ lực bắt chước vụ án kinh điển, thi thể hẳn phải được bảo quản bằng cách đông lạnh, vì sao lần này hung thủ không làm như vậy? Theo lý mà nói, muốn bắt chước vụ án kinh điển, đây là chi tiết không thể xem nhẹ, bởi vì từ điểm này Chung Hàn và Đới Húc phát hiện, nguyên nhân chắc chắn do bên ngoài tác động, khiến hung thủ không thể tiến hành ướp lạnh thi thể người chết.

Suy xét đến chi tiết Trương Ức Dao cũng bị hại vào mùa xuân, nhiệt độ bên ngoài sớm đã lên cao, bởi vậy không tồn tại khả năng hung thủ thông qua nhiệt độ không khí bên ngoài tiến hành ướp lạnh thi thể, mà cơ thể người, dù bị chia làm hai, thể tích vẫn rất lớn, để ướp lạnh thi thể, cần một thiết bị có không gian khá lớn, ví dụ như tủ lạnh khổng lồ, hoặc tủ đông, nhưng như vậy cũng không đủ để thực hiện việc ướp lạnh, nguyên nhân cơ bản có hai loại. Thứ nhất, tủ lạnh hoặc tủ đông có thể trục trặc bất cứ lúc nào, cần phải đi sửa chữa; thứ hai, hung thủ đã không có cơ hội lần nữa dùng tủ lạnh hoặc tủ đông như thời điểm áp dụng lên thi thể Trương Ức Dao trước đó, cho nên chỉ có thể từ bỏ bước này, trong khoảng thời gian ngắn cần chọn địa điểm lý tưởng để bỏ thi thể đi.

Phỏng đoán này tạm thời được ghi lại, nói không chừng sau này sẽ cung cấp ít trợ giúp. Nhưng trước mắt mà nói, phỏng đoán này không có quá nhiều ý nghĩa, dù sao thứ đồ như tủ lạnh không lồ hay tủ đông được sử dụng rộng rãi trong mức sống hiện đại, nếu muốn tìm manh mối thông qua việc điều tra những cửa hàng bán thiết bị làm lạnh hay nơi sửa chữa, quả thật như mò kim đáy biển, rất khó thực hiện.

Trong báo cáo giám định của pháp y Lưu có một điểm đáng phải chú ý, đó chính là trước khi nạn nhân bị giết hại, tuy cũng chịu ngược đãi, nhưng khác với tình hình chưa xác định Trương Ức Dao trước khi chết có chống cự hay không, người bị hại lần này hoàn toàn không có dấu hiệu phản khác, hơn nữa cùng là gãy xương sọ, nhưng không hề nghiêm trọng như Trương Ức Dao, chỉ là một đường rất nhỏ, nguyên nhân thật sự dẫn đến tử vong là vì mất máu quá nhiều.

"Lão Đới, về vấn đề không ướp lạnh thi thể, có thể vì tủ lạnh đã bị hoặc, hoặc vì nguyên nhân nào khác, không có cơ hội, nên đành bỏ qua, nhưng vì sao nguyên nhân chết của hai người bị hại lại khác nhau?" Mã Khải cảm thấy hơi khó hiểu, "Nếu thật sự là cùng hung thủ, theo phán đoán của anh, hắn không phải cố gắng bắt chước Thược dược đen để gây án sao? Nhiều chi tiết đều chú ý, nhưng tới mấu chốt là nguyên nhân tử vong, sao hung thủ lại phạm sai lầm rõ ràng như vậy?"

"Đây không tính là phạm sai lầm, tôi hỏi cậu, cậu có cẩn thận xem từng chi tiết trong vụ án Thược dược đen không?" Đới Húc hỏi.

Mã Khải chột dạ rụt cổ, cười hề hề: "Sau khi nghe anh nói em cảm thấy mình đại khái đã biết chuyện là thế nào, cho nên em không tò mò, không cố ý đi điều tra."

"Nạn nhân của vụ án đó, nguyên nhân tử vong rốt cuộc có phải gã xương sọ hay không vẫn chưa chắc chắn." Thấy cậu thành khẩn thừa nhận như vậy, Đới Húc lúc này mới trả lời, "Cho nên tội đoán hung thủ lần này chúng ta gặp vẫn chưa chắc chắn nguyên nhân tử vong trong vụ án Thược dược đen, vì thế không hoàn toàn tuân thủ một cách giết người, tạo nên nguyên nhân tử vong của Trương Ức Dao và nạn nhân lần này không giống nhau."

Căn cứ báo cáo giám định pháp y Lưu cung cấp, nạn nhân khoảng 28 - 35 tuổi, điều này phụ hợp với người phụ nữ mất tích tương tự bọn họ xác định tối trước đó. Người phù hợp tên là Hoàng Tiểu Hồng, người báo án cho biết mình là bạn bè cũng như đối tác làm ăn của nạn nhân, thời gian báo án khoảng một tuần trước. Đới Húc dựa theo cách liên lạc trên văn bản báo án liên lạc với người kia, đối phương xác nhận chuyện báo án này, vì thế hẹn gặp mặt.

Địa điểm là một câu lạc bộ sức khỏe, đây là nơi người báo án và người báo án Hoàng Tiểu Hồng hợp tác tổ chức, vị trí không tính là gần trung tâm thành phố, nhưng đoạn đường này không quá tệ, xung quanh rất náo nhiệt. Đới Húc lái xe chở Phương Viên và Mã Khải tới. Hôm nay Lâm Phi Ca không đi làm, sáng sớm cô gọi điện báo nói tối qua bản thân đau bụng, phải ở trong WC đến nửa đêm, cho nên hôm nay cả người không còn sức, đành xin nghỉ. Đới Húc không quá để ý chuyện này, dù sao Lâm Phi Ca với anh mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.

Lái xe từ Cục Công An đến câu lạc bộ sức khỏe cần hơn hai mươi phút, đến bên kia, câu lạc bộ hình như mới mở cửa, thời gian buổi sáng này, người trẻ đều đi làm, người lớn tuổi có lẽ tập thể dục mới về nhà không lâu, cho nên ngoài cửa quạnh quẽ, không có ai, cũng không có xe, bên trong truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng, nghe qua rất giống tiếng nhạc cụ dân tộc.

Cách thiết kế câu lạc bộ sức khỏe cổ kính giống như tiếng nhạc bên trong, dưới đất lát đá xanh đất gạch, vách tường cũng ốp gỗ, một bên cửa còn treo lồng chim, bên trong có mấy con nhảy nhót, vô cùng sinh động, phía sau là hòn non bộ, trông vô cùng lịch sự tao nhã, dễ làm người ta thả lỏng tâm trạng.

Có lẽ nghe có người tới, một thanh niên ăn mặc như phục vụ vội vàng chạy ra, thấy nhóm người Đới Húc, liền nhiệt tình chào hỏi: "Anh chị tới đây để làm vật lý trị liệu hay nhờ tư vấn? Nếu tới để tư vấn, mời anh chị vào trong, tôi tìm người đến giới thiệu cho anh chị. Nếu trước đó từng làm vật lý trị liệu ở đây, vậy chúng ta chờ một chút, bên trong vẫn chưa dọn dẹp, khoảng mười phút nữa sẽ xong."

"Bà chủ của cậu ở đây đúng không?" Đới Húc xua tay với cậu ta, không định lãng phí thời gian đón khách của cậu ta trên người mình, "Chúng tôi tới tìm chị ấy có chút việc."

"Anh chị là... Người của Cục Công Thương?" Nhìn liền biết tiếp tân này là người khéo léo, vừa nghe liền biết đây không phải khách hàng, lập tức nghĩ đến khả năng khác, không nhanh chóng đi gọi người mà tìm hiểu trước.

"Không phải, bà chủ cậu họ Vương đúng không? Chúng tôi đã hẹn trước với chị ấy, hơn nữa là mới gọi nửa tiếng trước, cậu cứ đi báo với chị ấy, chị ấy sẽ biết."

Tiếp tân vẫn rất biết quy tắc, cậu ta biết việc này bản thân không thể hỏi nhiều, vội vàng gật đầu, ra sau tìm người. Nhóm Đới Húc đứng đợi ngoài sảnh, mơ hồ nghe tiếng tiếp tân kia gõ cửa, qua một lát, một người phụ nữ đi ra, hơn ba mươi tuổi, ra ngoài nhìn nhìn Đới Húc, cẩn thận hỏi: "Anh là người vừa gọi điện cho tôi?"

"Đúng vậy." Đới Húc lấy ra giấy tờ chứng minh, thấy thái độ người báo án dường như rất cẩn thận, liền đề nghị, "Chúng ta tìm nơi khác rồi nói."

Người báo án vội vàng gật đầu: "Được, tôi tên Vương Lị, là bà chủ nơi này, vậy chúng ta tới văn phòng của tôi rồi nói, đứng ở cửa đều không tiện cho mọi người."

Văn phòng của Vương Lị ở trong cùng câu lạc bộ sức khỏe, trên đường đi, Đới Húc nhìn đông nhìn tây, phát hiện quy mô nơi này không hề nhỏ, có rất nhiều khu công năng khác nhau, có nơi xoa bóp trung giác đơn thuần, cũng có nơi vật lý trị liệu theo Tây y, thiết bị vô cùng đầy đủ, dọc đường gặp được khoảng mười tiếp tân, đương nhiên đó không phải toàn bộ nhân viên ở nơi này.

Tuy rằng không biết tỷ lệ phân chia cổ phần câu lạc bộ sức khỏe giữa Vương Lị và người mất tích Hoàng Tiểu Hồng như thế nào, nhưng ít nhất có thể khẳng định, được xưng là đối tác, số tiền Hoàng Tiểu Hồng bỏ vào chắc chắn không ít.

Cân nhắc như vậy, nạn nhân lần này rất có khả năng là một người khá giả.