Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 51: Bắt gặp




"Thật tàn nhẫn, nếu theo thời gian chỗ bán chim cung cấp, chưa tới một tuần đã giết chết ba mươi con chim, thù hận trong lòng lớn thế nào chứ! Thật đáng sợ!" Mã Khải cảm thán.

Đới Húc lắc đầu: "Đây không phải điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ thật sự là gì cậu biết không? Tào Nguyệt Đình đã từng hỏi người bán chim giá cả chó mèo, hơn nữa còn ngại mắc."

"Có nghĩa là những con chim này sinh mệnh quá nhỏ bé, không đủ để cô ta trút giận không? Nếu không phải vì chó mèo tương đối mắc, vượt qua khả năng chi tiêu của cô ta, vậy chẳng phải..." Phương Viên thử nghĩ, nếu không phải hôm nay phát hiện xác chim, mà là chó mèo bị hành hạ tới chết, nhịn không được mà rùng mình. Loài chim tuy nói cũng là một sinh mệnh, nhìn cảnh bị hành hạ tàn nhẫn đến chết cũng cảm thấy thương hại, nhưng nếu đổi thành chó mèo, sức sát thương có khi sẽ lớn hơn nữa.

"Cho nên mới nói, đổi góc độ suy nghĩ, nếu cô ta vì nguyên nhân chia tay bạn trai, dùng cách tiêu tiền để hả giận thì như thế nào? Nếu cô ta không định tiêu phí của cải, vậy khó mà nói rõ." Đới Húc gãi đầu, đối với việc này anh cũng hơi lo lắng.

"Chắc chắn vẫn phải theo dõi Tào Nguyệt Đình, nếu không được thì tìm đại lý do kêu ra nói chuyện." Chung Hàn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian bên chỗ Tào Nguyệt Đình, "Ít nhất phải xác định xem năm năm trước cô ta rốt cuộc có quan hệ gì với Vạn Huệ Tiệp không."

Bọn họ đang thảo luận hướng điều tra tiếp theo, chuông điện thoại Đới Húc vang lên, anh đứng dậy qua một góc bắt máy, sau khi trở về, thái độ có vẻ căng thẳng: "Lư Khai Tế rời khỏi thành phố A."

"Chuyện khi nào? Đi đâu?" Chung Hàn vội hỏi.

Đới Húc nói ra cái tên cách thành phố A khá xa: "Vừa mới xảy ra, lúc dùng chứng minh nhân dân mua vé bị phát hiện, hình như đi rất gấp, thời điểm là chuyến tàu gần nhất, vì đã muộn, không có chỗ ngồi, chỉ còn vé đứng, từ chỗ chúng ta muốn tới nơi hắn định đến cần ba mươi mấy tiếng đồng hồ."

"Vậy phải nhanh chóng làm rõ nguyên nhân hắn đột nhiên bỏ đi." Chung Hàn nói.

Mã Khải cũng lập tức ngồi thẳng người: "Không phải chứ? Có phải hắn vì chúng ta tìm tới cửa mà chột dạ, định bỏ chạy hay không? Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Nếu để hắn chạy, vụ án không phải trở nên khó khăn hơn sau?" Lâm Phi Ca sau một hồi im lặng, nghe được tin tức như vậy, cũng nhịn không được mà lên tiếng, "Vượt tỉnh gì đó. Hơn nữa chúng ta còn chưa xác định hắn có phải hung thủ hay không!"

"Mọi người trước đừng căng thẳng." Tuy rằng Đới Húc cũng vì chuyện Lư Khai Tế đột nhiên rời khỏi thành phố A mà nhíu mày, nhưng đương nhiên anh không lo lắng như những người khác, "Trước đó tôi đã điều tra tình hình Lư Khai Tế khá rõ. Hiện tại mỗi tháng hắn phải trả khoản vay mua nhà. Thời hạn trả là mười năm, ngày vay vào khoảng nửa năm sau khi chia tay Trương Ức Dao, khoản vay này yêu cầu trả trước một số tiền, số tiền đó bố mẹ hắn phải đi mượn từ bạn bè người thân mới gom đủ. Hiện tại căn nhà kia chưa chính thức được bàn giao, tôi đã hỏi thăm, chìa khóa dự định hè năm nay mới giao, vẫn còn vài tháng nữa.

Chung Hàn chuyên chú nghe tin tức Đới Húc cung cấp, cung mày vốn nhíu chặt đã từ từ giãn ra. Anh gật đầu, không hỏi thêm nữa, đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi làm việc khác.

Mã Khải, bất luận là đầu óc hay trình độ đều không theo kịp Chung Hàn, hơn nữa cậu không có sự ăn ý giữa những người bạn lâu năm Chung Hàn và Đới Húc, cho nên không thể nhanh chóng hiểu được ý của Đới Húc, nghe xong vẫn còn lọt trong sương mù, nhưng lần này cậu rất thông minh, không tỏ vẻ hoang mang, mở miệng liền hỏi như lúc trước, miễn cho bản thân trở thành kẻ ngốc nhất. Cậu nhỏ tiếng hỏi Phương Viên và Lâm Phi Ca bên cạnh: "Các cậu nghe hiểu chuyện gì đang xảy ra không? Việc đó thì có liên quan gì?"

Lâm Phi Ca cúi đầu, đùa nghịch nút thắt trên áo mình, làm như không nghe thấy Mã Khải đang hỏi. Phương Viên hiểu được một chút, cô theo suy nghĩ của mình mà trả lời Mã Khải: "Lúc trước không phải chúng ta từng phân tích sao, vụ án của Trương Ức Dao, hung thủ chắc chắn phải lên kế hoạch cụ thể, nhiều chi tiết như vậy, chắc chắn không phải kẻ nhất thời không kiềm chế cảm xúc có thể làm ra được, nếu cậu là hung thủ, định làm ra chuyện như vậy, cậu nhất định không muốn có thứ gì đó trói buộc mình, còn phải chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể cao bay xa chạy. Nếu Lư Khai Tế là hung thủ, trong tình huống như vậy, với điều kiện kinh tế của hắn, hắn hẳn không nên để người nhà khổ cực giúp mình trả nợ mới đúng. Hơn nữa, hiện tại Lư Khai Tế đang liều mạng kiếm tiền, tớ cảm thấy đây không giống vì chia tay Trương Ức Dao mà chịu đả kích, ép buộc bản thân thay đổi, tớ nghĩ với cách sống này của hắn, cùng hung thủ sớm có dự định giết người hoàn toàn không tương xứng."

"Đúng vậy, Phương Viên nghĩ giống hệt tớ, chuyện rõ ràng như vậy, chỉ có kẻ không có đầu óc như cậu mới không thể nghĩ tới." Phương Viên vừa nói xong, Lâm Phi Ca liền gấp gáp tiếp lời.

Chung Hàn đã không còn ở đây, chỉ có một mình Đới Húc, Mã Khải và Lâm Phi Ca đều thả lỏng rất nhiều, cho nên vừa nghe Lâm Phi Ca nói, Mã Khải lập tức nhịn không được mà phản bác: "Cậu thông minh hiểu chuyện như vậy, lần tới đừng chờ Phương Viên trả lời xong rồi xen vào. Cậu chỉ có chờ người ta nói một nửa rồi hùa theo, nói đến cùng cậu chỉ là muốn người ta không nghĩ mình ngốc thôi."

"Vậy cũng tốt hơn cậu, người như cậu, đợi đến tám mươi tuổi để người ta mở sọ ra, nói không chừng não của cậu vẫn còn mới tới tám phần!" Lâm Phi Ca không cam lòng yếu thế, lập tức phản kích.

Mã Khải còn muốn nói gì đó, có lẽ Đới Húc không muốn bọn họ cãi nhau ồn ào, nhân cơ hội nhờ cậu giúp mình kiểm tra vài thứ. Chờ Mã Khải tránh đi, Lâm Phi Ca bĩu môi, thì thầm với Phương Viên: "Ngốc là ngốc, còn không chịu thừa nhận, hiện tại ra oai trước mặt tớ có ích lợi gì chứ, dù sao sau khi tốt nghiệp tớ xem như cũng có nơi thu nhận, đến lúc đó chờ cậu ta thất nghiệp, tớ thật muốn xem cậu ta khóc lóc thế nào! Nhìn xem ai là người cười tới cuối cùng!"

Phương Viên không biết nên trả lời thế nào, liền quyết định làm bộ không nghe thấy, nhưng Lâm Phi Ca không định kết thúc đề tài này như vậy, cô kéo ống tay áo của Phương Viên, muốn thu hút sự chú ý: "A đúng rồi, Phương Viên, sau khi tốt nghiệp cậu có ý định gì chưa? Lúc đó cậu định về đâu làm việc?"

"Tớ cũng không biết." Phương Viên lắc đầu, "Việc này tớ còn chưa nghĩ kỹ."

"Cậu chưa nghĩ kỹ à? Không lẽ việc này người nhà cũng để cậu quyết định? Tớ còn tưởng nhà cậu giống nhà tớ, giao cho bố mẹ xử lý là được, ta không cần hỏi gì cả, chỉ cần chờ sẵn! À đúng rồi, nhắc tới, bố mẹ cậu cũng thật thoải mái, còn bố mẹ tớ một ngày gọi tới mấy cuộc, làm tớ phiền muốn chết, nhà cậu sao lại im lặng như vậy? Hình như tớ chưa từng thấy cậu nhận điện thoại của bố mẹ mình đúng không?"

"Tớ không thích để gia đình can thiệp vào việc của mình, cũng không muốn họ hỏi quá nhiều, chuyện của mình tự mình giải quyết sẽ tự do hơn." Phương Viên miễn cưỡng cười, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.

Lâm Phi Ca nhìn Phương Viên, dường như muốn nói lại thôi. Cô nhìn xung quanh, sau đó lại gần một chút, hiện tại tuy không nói lớn nhưng cũng không tính là nhỏ: "Có chuyện này, tớ cũng không biết có nên nói với cậu không, thật ra tớ đã rối rắm mấy ngày rồi. Tuần trước tớ và mẹ cùng bạn của bà ấy ra ngoài đi ăn, vô tình gặp ba cậu, nếu không phải lúc trước ông ấy từng tới trường đón cậu một lần, tớ thật nhận không ra."

Phương Viên cứng đờ, không biết nên có phản ứng gì, cả người khó chịu, nhịp tim cũng theo đề tài Lâm Phi Ca khơi mào mà nhanh hơn.

"Tớ vốn cho rằng cả nhà cậu cùng đến quán ăn, còn muốn qua chào hỏi cậu, kết quả đi nửa đường phải dừng lại." Lâm Phi Ca quan sát biểu cảm của cô, "Bởi vì tớ thấy bố cậu không đến một mình, bên cạnh không phải cậu, là một người phụ nữ khác, nhìn qua chưa tới bốn mươi, ngoại trừ bà ấy còn có một cô gái trông nhỏ hơn chúng ta vài tuổi, ba người bọn họ cùng dùng bữa, không có ai khác. Hai người kia là ai vậy? Họ hàng nhà cậu sao?"

Phương Viên như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cô không biết nên trả lời Lâm Phi Ca thế nào, thậm chí cô còn không thể xác định Lâm Phi Ca có biết sự thật hay không.

"Lâm Phi Ca." Ngay lúc này, Đới Húc lên tiếng gọi.