Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 50: Chim chết




"Tìm chim gì chứ?" Mã Khải buồn bực, "Chẳng phải chúng ta đã tới chỗ bán chim tìm sao?"

"Đó là tìm sống, lần này chúng ta tìm chim chết." Trả lời xong, Đới Húc nghĩ đến Phương Viên, tuy rằng cô không sợ chim như Lâm Phi Ca nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái chết, đối với động vật chết, không biết trong lòng có bài xích hay không, vì thế anh nói với cô, "Lát nữa em có thể ở lại trong xe, tôi và Mã Khải đi tìm là được."

Phương Viên lắc đầu, ý bảo mình không sao: "Người chết cũng đã thấy, chim chết chắc chắn không có vấn đề."

Nhóm Chung Hàn phát hiện không ít lông chim ở chỗ cách nhà trọ Tào Nguyệt Đình thuê khoảng hai mươi phút đi bộ, gần đó là một bãi đất trống, mấy năm trước vừa khai thác trồng trọt, hiện tại mỗi cây đều chỉ to bằng một cánh tay, không quá cao, cành cũng không nhiều, vị trí tương đối hẻo lánh, ngày thường ít người tới, xung quanh im ắng, không có vách tường, cho nên nhìn qua liền cảm thấy hoang vắng, lông chim được phát hiện ngay trên mặt đất, trước đó mấy ngày trời đổ mưa, không ít lông chim đều ướt nhẹp, dính bùn, lông chim màu xám xịt hỗn tạp bụi bặm càng khó có thể tìm thấy. Ban đầu Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm chỉ phát hiện vài sợi lông, sau cẩn thận tìm kiếm, phát hiện nơi này có rất nhiều lông chim, từ số lượng, chắc chắn không phải chim nhỏ thay lông để lại, bọn họ hoài nghi có người đặc biệt chạy tới nơi này rút lông giết chim.

Đới Húc dẫn theo Mã Khải và Phương Viên tới hỗ trợ, mọi người chia nhau tìm kiếm, thứ cần tìm đương nhiên là xác chim, xem có cần hoàn chỉnh hay không. Có thể đã hư thối, cũng có khả năng đã bị mèo hoang ăn hết, căn bản không tìm thấy, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.

Mọi người bắt đầu công việc, Cố Tiểu Phàm và Phương Viên là con gái, vốn lo hai cô sẽ bài xích xác động vật hư thối. Đới Húc lần nữa nói các cô có thể ở cạnh chờ là được, dù sao diện tích nơi này không phải quá lớn, ba người đàn ông bọn họ có thể gánh vác. Nhưng Cố Tiểu Phàm và Phương Viên đều không đồng ý, hai người vui vẻ lập một tổ, ba người kia tự mình hành động, phân công công việc tìm kiếm trong rừng nhỏ.

Giống như phát hiện ban đầu của Chung Hàn, màu lông chim tương đối gần màu đất, muốn tìm cần mở to hai mắt, cẩn thận quan sát, nếu không rất có thể sẽ bỏ qua.

Tìm kiếm hơn nửa ngày, eo Phương Viên bắt đầu đau, cổ cũng vậy. Nhưng cuối cùng cũng có chút phát hiện, cô và Cố Tiểu Phàm tìm thấy một cái hố nhỏ, xung quanh có vết đào bới của chó mèo, phải biết rằng động vật sống bên ngoài đều có khứu giác nhạy bén và năng lực tìm kiếm thức ăn, không thể vô duyên vô cớ đào một cái hố dưới đất như vậy. Nguyên nhân động vật đào hố có hai loại, một là ăn không hết mà giấu đi, hai là dưới đất có thứ gì đó có thể ăn, vì thế phải đào tìm kiếm.

Phương Viên thuận tiện bẻ một cành cây, bới đất, dưới đất dường như lộ ra gì đó, cô và Cố Tiểu Phàm còn chưa ngửi được mùi lạ gì, đã có ruồi bọ mẫn cảm bay tới, vòng qua vòng lại trên hố đất.

"Là chim chết! Em thấy có thứ gì đó giống mỏ chim!" Phương Viên ngồi xổm xuống để nhìn, mũi đã ngửi tới mùi thối, cũng đã nhìn rõ thứ đồ dính đầy bùn đất kia rốt cuộc là gì.

Cố Tiểu Phàm vội kêu nhóm Chung Hàn và Đới Húc tới, chờ bọn họ tới, Phương Viên đã đào ra rất nhiều thứ.

Quả thật là chim chết, không chỉ một con, nghiêm khắc mà nói, hẳn xem như là một chuỗi.

Sau khi Cố Tiểu Phàm gọi người tới, quay đầu nhìn chim chết bên trong, sắc mặt liền thay đổi, không biết là vì đối diện với thi thể và mùi lạ chim chết, hay vì quá nhiều xác chim khiến người ta không thoải mái. Phương Viên cũng cảm thấy cả người nổi da gà.

Những con chim đó vì chôn dưới đất dính rất nhiều bùn, tuy rằng hiện trường đã thay đổi vì chó mèo hoang đào bới, nhưng vẫn có thể thấy rõ, thi thể của chúng bị xiên trên một cây tre, xiên tr này giống loại xiên thị ở quán BBQ, xiên tre xuyên qua mắt của một con chim, bởi vì dính bùn đất, hiện tại không nhìn rõ số lượng là bao nhiêu, có vài chỗ đã hư thối đến nát vunjn, tóm lại thoạt nhìn rất ghê tởm.

Nhóm Chung Hàn và Đới Húc tới, Chung Hàn định tới gần quan sát, lại bị Đới Húc ngăn cản.

"Được rồi, với tính tình của cậu, vẫn là để tôi." Anh biết Chung Hàn là người ưa sạch, cho nên không nói hai lời mà chủ động mang bao tay, ôm công việc kiểm tra những con chim chết kia vào người mình.

Đới Húc ngồi xổm xuống, thật cẩn thận lấy một xiên tre lên, chim đã hư thối, động tác thô lỗ sẽ phá vỡ nguyên trạng. Động tác của anh rất nhẹ, lấy từ trong hố ra đặt một bên, trước đếm tổng cộng có bao nhiêu con, sau mới bắt đầu kiểm tra tình hình chim chết.

Xác chim thật sự đã bị người ta rút lông, thậm chí cổ và cơ thể sắp tách rời, khoang bụng đều mở, bên trong đã không còn nội tạng, rõ ràng là đã bị người ta móc ra trước đó.

"Trời ạ!" Cố Tiểu Phàm ở cạnh nhìn, cảm thấy kẻ giết chim quá tàn nhẫn, "Đây chỉ vì hả giận sao? Thật độc ác!"

"Có tàn nhẫn hay không, phải xem nỗi hận lớn thế nào!" Chung Hàn nói.

"Đây chắc chắn là do người làm, có điều lông chim bị rút ra thành ra như vậy, lại hư thối, chúng ta cũng không nhìn ra rốt cuộc là chim gì, có cùng loại Tào Nguyệt Đình mua hay không, vẫn là mang về tìm người giúp đỡ. Mã Khải, lấy cái túi lớn nhất trên xe tôi tới đây."

Mã Khải lập tức đi lấy, rất nhanh liền cầm cái túi để vật chứng lớn nhất trở về. Đới Húc cẩn thận bỏ từng xiên vào, đóng lại cẩn thận, miễn cho mùi hôi bay ra ngoài. Mọi người tiếp tục tìm kiếm trong rừng cây, cũng tìm được mấy chỗ có lông chim, nhưng không quá nhiều, vừa rồi bọn họ chỉ tìm được tám con, nếu thật sự là Tào Nguyệt Đình làm, cô ta mua trên dưới ba mươi con, nói cách khác còn hai mươi hai con chôn ở chỗ khác, hoặc là đã bị chó mèo tha đi, không có cách nào tìm. Tới giữa trưa, Chung Hàn bảo dừng, cho rằng không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, nếu những con chim kia bị Tào Nguyệt Đình hành hạ tới chết, như vậy tám con hay ba mươi con không khác nhau, tính chất hành vi cũng đủ chứng minh vấn đề.

Đoàn người lên xe trở về thành phố, tìm một nơi ăn trưa, sau đó về Cục Công An. Đới Húc giao túi chim cho pháp y Lưu, nhờ ông ấy giúp tìm người kiểm tra, pháp y Lưu cười nói không ngờ bản thân ngoại trừ kiểm tra thi thể người chết bên ngoài, hiện tại còn mở rộng chuyên ngành đến chim thú.

Đương nhiên, để thuận tiện, Đới húc còn gửi ảnh chụp ở chỗ bán chim cho pháp y Lưu, trên ảnh là loại chim Tào Nguyệt Đình mua khi trước.

Tuy hiện tại chưa thể khẳng định trăm phần trăm những con chim đó do Tào Nguyệt Đình mua, cũng không thể chắc chắn hành động hành hạ chim tới chết do bản thân Tào Nguyệt Đình làm, nhưng với những chi tiết đang có, khả năng chuyện này liên quan tới cô ta vẫn rất lớn, từ tìm hiểu về Tào Nguyệt Đình, bao gồm câu chuyện của Lương Khang, đủ để chứng minh Tào Nguyệt Đình vốn không phải người giỏi nhẫn nhịn, ở một mức độ nào đó, còn có thể xem như tính cách khá nổi loạn, nhưng khi đối mặt với Lương Khang, cô ta lại bộc lộ tính cách khác, cho dù bị Lương Khang phản bội hay vũ nhục bằng ngôn ngữ, cô ta đều nhịn, chưa từng tỏ vẻ phẫn nộ, đây là điểm rất trái ngược.

Hơn nữa Lương Khang nói hắn ghét động vật có chim, điều này loại trừ khả năng Tào Nguyệt Đình mua chim để lấy lòng Lương Khang, hơn nữa không có ai thấy cô ta nuôi chim, lại trong khoảng thời gian ngắn mua số lượng lớn, cứ như vậy, giả thiết có khả năng lớn nhất chính là mua chim để hành hạ tới chết, thông qua con đường này nhằm phát tiết oán hận trong lòng mình.