Lâm Phi Ca đang chuyên chú nói chuyện với Phương Viên, đột nhiên bị Đới Húc nghe như vậy, bị dọa tới nhảy dựng lên, vội dời sự chú ý. Đới Húc vẫy tay với cô, bảo cô qua.
"Em cầm số tiền này chạy ra cửa làm việc tay chân giúp tôi." Đới Húc đưa một trăm tệ cho Lâm Phi Ca, "Gần đây chúng ta tra án vất vả, ra khỏi Cục Công An, đi qua bên trái, băng qua hai con phố, sau đó quẹo phải, đi tiếp, em nhìn bên phải sẽ có cửa hàng bánh, đồ ở đó do nhà làm, bánh kem đồ uống đều có đủ, em mua một ít trở về, muốn mua gì thì em quyết định là được, chúng ta tự khao chính mình một kèo."
"A, có chuyện tốt vậy sao? Việc này cứ để em!" Lâm Phi Ca vốn nghe nói mình phải đi chạy vặt, làm ra bộ dáng không tình nguyện, hiện tại nghe thế, cả người liền có tinh thần, kết quả Đới Húc vừa đưa tiền, cô niết chặt trong tay, "Lão Đới, anh keo kiệt quá rồi! Anh đếm xem chúng ta có bao nhiêu người, anh đưa em từng này, mua thế nào cũng không đủ, hơn nữa tới lúc chia chắc chắn không tới lượt em!"
Đới Húc lại đưa cô thêm một trăm tệ: "Bây giờ đủ chưa? Mau đi đi."
Lâm Phi Ca cầm chặt hai trăm tệ trong tay, vui vẻ hớn hở rời đi, tới cửa còn quay đầu lại, hỏi: "Lão Đới, ra cửa quẹo trái, băng qua hai con phố rồi quẹo phải đúng không?"
"Ừ, lúc mang về nhớ cẩn thận một chút, đừng làm bánh kem bị đè hỏng."
"Biết rồi, anh yêu tâm đi! Lão Đới, thì ra anh cũng là tham ăn! Tiệm bánh xa như vậy, cũng mệt anh có thể tìm đến!" Lâm Phi Ca xua tay, đóng cửa lại.
Phương Viên thở phào nhẹ nhõm, ngơ ngác ngồi yên một chỗ. Đới Húc bận rộn công việc của mình một hồi, đứng dậy đi rót hai ly nước, một ly cho mình, một ly đưa cho Phương Viên, cười nói: "Lâm Phi Ca chắc hơn nửa tiếng sau mới về, lúc về lại lo ăn uống, tám mươi phần trăm không rảnh lo việc khác."
Phương Viên kinh ngạc nhận ly nước anh đưa, tính cả ly nước, anh còn nhét một mấu giấy nhỏ vào tay cô. Sau khi đưa cho cô, anh liền làm như không có việc gì mà rời khỏi, trở về bàn làm việc tiếp tục việc còn chưa xong. Trong văn phòng, ngoại trừ họ vẫn còn những người khác, Phương Viên nhận ra Đới Húc có chuyện muốn nói với mình, nhưng lại không tiện để những người khác nghe thấy. Cô tò mò buông ly nước xuống, lặng lẽ mở tờ giấy kia ra. Bên trên không viết nhiều, chỉ có dòng chữ: Đừng ôm trách nhiệm của người khác vào người mình.
Phương Viên sững sờ, trong nháy mắt đó, cảm xúc tận đáy lòng bị dòng chữ kia động chạm đến, hốc mắt đỏ lên, nếu không phải trong văn phòng còn nhiều người khác, có lẽ nước mắt sớm đã tràn mi. Trong mấy tháng thực tập này, buổi sáng mệt nhọc vất vả, đối mặt với quá nhiều hiện trường đáng sợ, ban đêm còn phải ngủ lại phòng trực, cô chỉ có thể ép bản thân không được hoài niệm gia đình hoàn chỉnh kia. Lâu như vậy, cô một mình chịu đựng, không thể tâm sự với người khác, cũng không muốn mọi người biết tình hình của cô, chỉ trừ Hạ Ninh, người bạn để cô trút bầu tâm sự. Kiên trì lâu như vậy, cô cho rằng mình vốn đã quên đi, mọi thứ sẽ bị thời gian vùi lấp, thật sự không để bụng.
Nhưng vừa rồi bị Lâm Phi ca đột nhiên hỏi đến, cô lập tức luống cuống, sự bất lực trong nháy mắt chiếm hết đầu óc cô. Phương Viên biết, bố mẹ ly dị không phải lỗi của mình, bọn họ sau khi ly dị ai cũng có cuộc sống riêng, không rảnh lo cho cô, đây cũng không phải lỗi của cô, nhưng dù thế thì sao? Đối mặt với hoàn cảnh này có bao nhiêu người có thể thấu hiểu?
May là thời điểm bản thân không biết làm gì nhất, Đới Húc đã đứng ra giải vây, vốn cô còn tưởng việc Đới Húc nhờ Lâm Phi Ca đi mua bánh chỉ là trùng hợp, nhưng đọc tờ giấy này, anh rõ ràng cố ý, anh nhìn ra được cô khi đó quẫn bánh, vì thế mới tìm cớ đuổi Lâm Phi Ca đi, còn chọn cửa hàng bánh xa như vậy để Lâm Phi Ca quên đi đề tài vừa rồi, không cho cô ấy có cơ hội thứ hai hỏi mình.
Ngoại trừ phát hiện phát hiện cô ở lại phòng trực, tình hình nhà cô anh sớm đã đoán được sao? Phương Viên lặng lẽ suy nghĩ, ngay lập tức phát câu hỏi này thật ngốc. Đi theo Đới Húc thực tập mấy tháng, tính cách của anh bộc lộ vô cùng rõ ràng, cho dù đa phần anh đều tỏ vẻ lười biếng, cẩu thả, nhưng điều đó không có nghĩa anh không âm thầm quan sát và suy luận, một thực tập sinh có nhà nhưng cả ngày đều ở lại Cục Công An, nguyên nhân quá rõ ràng, ngoại trừ căn nhà kia không thể về, còn có cách giải thích hợp lý hơn sao?
Sau đó, Phương Viên lại nhận ra rằng, bí mật bản thân muốn che giấu đã bị phát hiện, hiện tại cô thật sự biết ơn những gì Đới Húc làm cho mình, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ khi bị người ta nhìn thấu tâm sự của mình. Còn vì sao ư? Bản thân Phương Viên cũng không rõ, có lẽ vì anh không để cô nhìn thấy sự thương hại hay đồng tình của mình, anh cũng không khiến cô cảm thấy bản thân thật đáng thương, anh chỉ muốn nói với cô, đừng ôm trách nhiệm của người khác vào người mà thôi.
Chốc lát sau, Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm quay lại, vừa vào cửa liền phát hiện không thấy Mã Khải và Lâm Phi Ca đâu, một mình Phương Viên ngơ ngẩn ngồi cạnh bàn, vành mắt hồng hồng, mà Đới Húc, vừa làm công việc của mình, ánh mắt vừa lén nhìn qua bên kia. Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm nhìn nhau, quyết định hỏi Đới Húc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Sao thế? Vỗ mông ngựa trên đùi ngựa à?" Chung Hàn đi qua, hỏi nhỏ.
Đới Húc lắc đầu, tỏ vẻ bất lực, ra hiệu bảo Chung Hàn ngồi xuống, kể sơ sự việc vừa rồi: "Cậu nghĩ giúp tôi xem, tôi chắc không nói sai gì đúng không? Vốn định an ủi cô ấy, kết quả không biết thế nào, cảm giác như tôi an ủi cô ấy xong rồi, tâm trạng cô ấy ngược lại càng đi xuống."
"Cậu đương nhiên nói sai rồi, không chỉ nói sai, hành động cũng sai nữa." Chung Hàn hoàn toàn không đồng tình với Đới Húc, bỡn cợt, "Người ta vốn xây đập giữ nước, còn cậu, chạy tới mở mương xả lũ, thậm chí còn đập nát cái đập nước của người ta. Cho nên cậu xem chuyện tốt mình làm đi!"
"Lúc này anh đừng có nói thêm vào được không!" Cố Tiểu Phàm đẩy đẩy Chung Hàn, lúc trước trước khi ở bên Chung Hàn, có một lần không cẩn thận khoan lỗ sừng trâu, nhờ Đới Húc khai sáng, cô mới hiểu rõ suy nghĩ của mình, sau cùng Chung Hàn nước chảy thành sông ở bên nhau, vì thế cô trước nay luôn tin tưởng và biết ơn Đới Húc, hiện tại thấy Đới Húc vì nhầm thời điểm an ủi người khác mà ảo não, cô cũng muốn giúp đỡ, cho nên đề nghị, "Chi bằng em qua đó tâm sự với cô ấy, hoặc là kéo cô ấy ra ngoài?"
"Em đừng đi." Chung Hàn vội cản cô lại, "Chuyện này vẫn là để Đới Húc tự đi xử lý đi, anh biết em có lòng tốt, nhưng em nghĩ tới chưa, loại người lười biếng như cậu ta có bao giờ đi nghiền ngẫm tâm sự và cảm xúc của người khác không? Đổi thành anh, trong lòng đang có mê cung gì cậu ta cũng không phát hiện."
Cố Tiểu Phàm ban đầu còn mờ mịt, sau khi nghe Chung Hàn so sánh, lập tức bừng tỉnh nhìn Đới Húc, vội nói nhỏ: "Vậy lúc trước anh chạy tới thành phố C vốn không phải vì giáo sư kia, là vì Phương Viên sao?"
"Anh còn tưởng gần đèn thì sáng, kết quả tốc độ phản ứng của em vẫn chậm như vậy." Chung Hàn bất lực nhìn Cố Tiểu Phàm, duỗi tay xoa tóc cô.
Đới Húc gãi đầu: "Khi đó tôi không biết biến cố nhà cô ấy, còn nghĩ cô ấy là người thành phố A, lúc thực tập chắc chắn sẽ được sắp xếp ở đây, vốn cố gắng bảo đảm cô ấy tới chỗ chúng ta thực tập, hoàn toàn không ngờ gây nhiều phiền phức cho cô ấy như vậy... Thật là người định không bằng trời định!"
"Được rồi, những lúc thế này cậu cũng đừng tự trách, nếu chuyện đó cậu cũng dự đoán được, vậy cậu có thể từ chức, đi mở sạp xem bói được rồi!" Tuy ngày thường hay chèn ép Đới Húc, nhưng thấy anh thật sự tự trách, Chung Hàn không đùa giỡn nữa, "Lúc đó nếu cậu làm rõ những việc này, trừ khi ngay cả ngày tháng năm sinh của cô ấy cậu cũng không biết, trước muốn đào bới chuyện nhà người ta lên trời. May mà cậu không làm như vậy, bằng không tôi thật không thể làm bạn với kẻ biến thái đó."
Lời editor: Thật sự không hiểu sao chị Phương Viên có thể quên mất một anh ân cần dịu dàng như Đới Húc!