Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 821 - Sống Càng Lâu, Càng Thêm Cẩn Thận!!!




Đúng là sát ý của Tô Trường Không đối với Bàng Thắng Vũ kia cực kỳ mãnh liệt, nhưng hắn cũng không đến mức mất đi lý trí, muốn cùng liều mạng đồng quy vu tận với đối phương.

Điều hắn phải làm chính là tích tụ lực lượng, tăng cường thực lực!

Rất nhanh, ba người Bàng Thắng Vũ đã đi xa, Hạ Ngọc Thần có chút không cam lòng nói: "Phó hội chủ... sao ngài lại để mặc cho Đao Vô Phong kia sống sót? Giữ lại hắn tất sẽ là một mối họa! Hơn nữa... ngài còn chưa tinh luyện xong toàn bộ vương huyết bên dưới địa mạch Phục Tượng sơn!"

Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra Đao Vô Phong vừa nãy cực kỳ yêu nghiệt, tuyệt đối sẽ là tử địch của Diệt Sinh hội bọn họ, là đối tượng nhất định phải dùng hết thảy mọi thủ đoạn hủy diệt đi.

Bàng Thắng Vũ nghe vậy, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn gã một cái: "Bổn tọa làm việc lại cần ngươi chất vấn?"

Trong huyết mâu kia ẩn chứa một mảnh lạnh như băng khiến Hạ Ngọc Thần vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói: "Thuộc hạ không... Không dám."

Vẻ mặt Bàng Thắng Vũ dịu đi một chút: "Đao Vô Phong kia rất bất phàm, kể cả khi bổn tọa vận dụng lực lượng mới đạt được, nếu hắn một lòng muốn chạy trốn, chưa chắc ta có thể giữ được hắn, lại phải mạo hiểm thân thể này sẽ sụp đổ, rất không đáng.”

“Đúng là vương huyết trong địa mạch bên dưới Phục Tượng sơn vẫn còn lại một chút, nhưng phần lớn đều bị ta hấp thu cả rồi, chỉ cần ta luyện hóa được, có thể nhanh chóng tăng lên, vượt xa dĩ vãng... Đủ thực lực quét ngang tồn tại dưới Võ Thánh. Đến lúc ấy, ta muốn bóp chết hắn cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng, không cần thiết phải dây dưa!" Bàng Thắng Vũ thản nhiên nói.

Tính ra trong thân thể gã đang chứa đựng lượng yêu lực cực kỳ khổng lồ, chỉ cần bộ thân thể này có thể thừa nhận được, một khi tập hợp toàn bộ lực lượng còn lại trong thân thể, gã tuyệt đối có thể một bước lên trời! Vượt qua trình độ đỉnh phong trong dĩ vãng, gã tự tin bản thân có thể vô địch dưới Võ Thánh!

Dưới loại tình huống này, Bàng Thắng Vũ căn bản không muốn mạo hiểm liều mạng với Tô Trường Không.

Chung quy lại vẫn là… sống càng lâu, càng thêm cẩn thận.

"Hội chủ đã cảm nhận được, những tồn tại cổ xưa kia đang dần dần sống lại... Muốn tranh phong cùng đám người này, phải dốc sức làm chính mình mạnh mẽ!" Trong mắt Bàng Thắng Vũ tràn đầy hưng phấn, thịnh thế hiện giờ đang muốn vén lên tấm mành che, chỉ có một đường hát vang tiến mạnh, chặt nát toàn bộ trở ngại khó khăn trước mắt, mới đủ khả năng đi tới đỉnh phong!

"Tô Thái Lai? Đao Vô Phong? Lần sau... Bổn tọa sẽ cho ngươi trải nghiệm cái gì tên là tuyệt vọng!" Trong con ngươi màu đỏ tươi của Bàng Thắng Vũ đầy một mảnh lạnh như băng, gã biết được đối phương đã là tử địch của mình.

Và giữa hai người bọn họ, không phải ngươi chết chính là ta sống.

Nhưng Bàng Thắng Vũ cũng chẳng quá đặt Tô Trường Không vào trong mắt, địch nhân chân chính của gã vốn không phải một tên tiểu bối như hắn, mà là những quái vật chân chính kia!

"Đáng tiếc, trí nhớ về Đao Vô Phong trong đầu Hồng Chấn Tượng không mang lại cho ta quá nhiều tình báo, nếu không cứ dứt khoát bắt lấy thân nhân hảo hữu của hắn, càng dễ đối phó với kẻ này hơn..." Bàng Thắng Vũ đang lật xem trí nhớ trong đầu, chợt hừ lạnh một tiếng.

Nếu gã biết được chi tiết về Đao Vô Phong này có phải dễ làm hơn không?

Nhưng trên thực tế, ngay cả Hồng Chấn Tượng, cũng chỉ hiểu biết về Tô Trường Không giới hạn trong cuộc sống điệu thấp của hắn ở Đại Phong châu thành mà thôi.

...

"Lần sau tất phải diệt Bàng Thắng Vũ này, giải thoát cho Hồng thống lĩnh!" Trong lòng Tô Trường Không yên lặng nói.

Hồng Chấn Tượng đã rơi xuống kết cục này, điều Tô Trường Không có thể làm chỉ là báo thù thay gã, giúp gã được giải thoát, khiến cho yêu nhân Bàng Thắng Vũ này phải trả một cái giá thê thảm nhất, đau đớn nhất, khiến cho kẻ này phải hối hận về những chuyện mình đã làm!

"Đao huynh... Hôm nay đa tạ ngươi đã ra tay tương trợ." Lúc này, giọng nói của Đoan Mộc Đào vang lên, gã vô cùng cảm kích nói tạ ơn.

Đoan Mộc Đào hiểu, nếu không phải Tô Trường Không đến đây, rất có khả năng ngày hôm nay bọn họ sẽ toàn quân bị diệt trên tay phó hội chủ Diệt Sinh hội, đồng thời trong lòng gã cũng sợ hãi than thầm, Tô Trường Không này lại mạnh tới mức, có thể bức bách nhân vật đáng sợ như Bàng Thắng Vũ phải chủ động rút đi.

Tô Trường Không lắc đầu, không có nhiều lời. Ban đầu hắn chỉ ôm ý định đối phó với nhân vật cấp trưởng lão Diệt Sinh hội, mới đi đến nơi này nhìn xem tình huống, lại ngoài ý muốn biết được tình cảnh của Hồng Chấn Tượng, khiến cho tâm trạng hắn có chút phức tạp.

Lại nói giao tình giữa Tô Trường Không và Hồng Chấn Tượng cực kỳ sâu sắc, nhưng ngày ấy Hồng Chấn Tượng gặp phải tai họa bất ngờ, chỉ có thể lựa chọn dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch mới khôi phục lại được, nhưng từ sau khoảnh khắc ấy, gã chỉ có thể đi xa tha hương, tới sau này, đều gặp phải khó khăn trắc trở…

Đoan Mộc Đào trầm ngâm nói: "Phó hội chủ Diệt Sinh hội kia đã xuất hiện tại Phục Tượng sơn này, khẳng định là trong lòng đất bên dưới Phục Tượng sơn phải có điểm đặc thù gì đó."

"Ừm, để ta xem xem." Tô Trường Không gật đầu, hắn cũng hiểu được điểm này.

Lại nói, ngay khi Tô Trường Không đi tới Phục Tượng sơn này, hắn đã nhạy bén cảm nhận được bên trong lòng đất dưới Phục Tượng sơn có một luồng lực lượng mơ hồ.

Tiếp đó, Tô Trường Không khoanh chân ngồi ngay tại chỗ, cẩn thận cảm nhận luồng lực lượng này. Đám người Đoan Mộc Đào chỉ đứng bên cạnh, không dám quấy rầy Tô Trường Không.

"Dưới nền đất này có một luồng địa mạch không ngừng lưu động, bên trong ẩn chứa một luồng năng lượng tà ác thâm thúy. Thử xem có thể dùng Đạo Dẫn Thuật rút nó ra hay không!"

Rất nhanh, Tô Trường Không đã cảm nhận được dị trạng bên dưới mặt đất. Hắn lập tức tập trung ‘Tinh khí thần’, thử hút luồng năng lượng ấy ra ngoài.

"Hô!"

Lượng lớn thiên địa linh khí hội tụ quanh người Tô Trường Không, giống như một màn sương mù nồng đậm, sau đó nhanh chóng xoay tròn, hình thành lốc xoáy, sinh ra một luồng lực hút, khiến không khí cũng sinh ra vặn vẹo.

"Phạm vi điều động thiên địa linh khí của hắn thật lớn, đây là điểm đáng sợ của Đại Tông Sư võ đạo?"

Những cao thủ Trấn Ma ti khác đều âm thầm sợ hãi thở than về thực lực sâu không lường được của Tô Trường Không. Nói không chừng, hắn còn có cơ hội thành tựu Võ Thánh!

Oanh!

Cùng lúc ấy, mặt đất trước người Tô Trường Không trực tiếp bị xé rách ra, luồng khí vụ màu đen thật lớn tựa như một con cự mãng thô to, lập tức phóng lên cao.

"Đây là yêu khí? Yêu khí thật thâm thúy, mạnh mẽ! Tuyệt đối khủng bố hơn bất cứ yêu võ giả nào ta từng gặp!" Trong lòng Đoan Mộc Đào thầm run rẩy, chẳng trách Bàng Thắng Vũ kia lại tu hành ở nơi này.

Hóa ra mục đích của gã chính là thứ lực lượng trong lòng đất bên dưới Phục Tượng sơn này!

Tô Trường Không lập tức vận dụng Đạo Dẫn Thuật điều khiển thiên địa linh khí, tụ tập luồng yêu khí kia lại, không cho chúng nó tản ra, sau đó không ngừng áp súc.

Lượng lớn yêu khí từ dưới nền đất tỏa ra, đều bị Tô Trường Không thu gom lại.