Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 820 - Lòng Mang Cố Kỵ!




Hư ảnh cự viên lại lần nữa trảo nhiếp, tróc tinh nã nguyệt.

Mà lần này, không gian đều đọng lại, lực lượng thật lớn đè ép tới, khiến cho bộ ma khu cao tới ba trượng mang theo Thiên Ma chi uy của Bàng Thắng Vũ kia, cũng khựng lại một chút. Gã cảm nhận được hai bàn tay vô hình vừa tóm lấy mình, hung hăng nắm chặt, rồi cố định tại chỗ.

"Trảm!"

Trong lúc bàn tay Tô Trường Không nắm lấy hư không, Viêm Ngục đao cũng bay ra từ bên trong Thư Hương đại bên hông, xuất hiện trên tay hắn.

Tô Trường Không dùng hai tay nắm đao, một đao chém ngang tới!

Đao cương ngưng tụ, đao ý ngập tràn!

Một đao này, chẳng những ngưng tụ đầy đủ đao ý, đao thế, ở phía trên lưỡi đao, còn có đao cương rung động. Hắn trực tiếp thi triển sát chiêu 'Bạch Hổ Khiếu Sát', khiến cho tầng tầng sóng âm chấn động phân giải, tập trung lên lưỡi đao mỏng manh.

Trong nháy mắt, chiến đao phá không, cắt hư không trước mặt thành một đường nứt thật dài.

"Xuy!"

Một đao dốc hết toàn lực của Tô Trường Không, đã cứng rắn xé rách lá chắn yêu lực bảo hộ phần eo của Bàng Thắng Vũ, chém ra một dấu vết rõ ràng.

Nhưng máu tươi bên trong không hề chảy ra, thậm chí miệng vết thương còn nhanh chóng khép lại.

Hiển nhiên, Bàng Thắng Vũ đã đạt tới cấp bậc ý cảnh, lại bởi vì thời gian tu hành quá mức lâu dài, khiến cho 'Chân ý' của đối phương đã trở nên hùng mạnh hơn đao ý của Tô Trường Không nhiều lắm.

Và đương nhiên, gã hoàn toàn có thể ngăn cản đao ý của Tô Trường Không chấn thương thức hải của mình!

"Ca ca ca!"

Tiếng nổ tung truyền ra, trong lúc song chưởng tráng kiện của Bàng Thắng Vũ vung tới, ma uy cái thế phát ra, gã trực tiếp phá tan Ma Viên Nhiếp Không giam cầm. Ngay sau đó, hai đấm giơ lên cao, hung hăng đấm thẳng về phía Tô Trường Không trước mặt, hai tròng mắt càng thêm huyết hồng, tựa như muốn nhỏ máu.

Tô Trường Không còn mạnh mẽ, còn khó giải quyết hơn những gì gã tưởng tượng.

Ngũ Cầm Hí. Bạo Hùng Hám Địa!

Nhưng hư ảnh cự viên phía sau Tô Trường Không đã nhanh chóng chuyển biến, hóa thành một con cự hùng màu nâu, đứng thẳng lên như người. Cự hùng nọ dùng tốc độ còn nhanh hơn Bàng Thắng Vũ, để điên cuồng vỗ một đôi hùng chưởng mang theo lượng lớn thiên địa linh khí tràn ngập, xuống đất!

"Ầm vang long!"

Ngay trong khoảnh khắc đôi bàn tay của hư ảnh cự hùng hung hăng vỗ xuống, phạm vi mười dặm xung quanh đều có thể cảm nhận được một luồng chấn động thật lớn, có một loại cảm giác núi rung đất chuyển.

Lấy vị trí song chưởng của cự hùng vỗ xuống làm trung tâm, một làn sóng xung kích mang theo uy thế tựa như núi rống biển gầm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía. Mặt đất lõm xuống, tạo thành một hố đất khổng lồ với đường kính trăm trượng.

"Lui!"

Kể cả Hạ Ngọc Thần, Quát Bạt Minh vốn đang muốn ỷ vào thân thể yêu ma, chuẩn bị tùy thời đến gần đánh lén Tô Trường Không, cũng bị làn sóng chấn động vừa sinh ra này ảnh hưởng, bị nó ném bay ra ngoài. Đi cùng với hai người bọn họ là từng gốc cây cối bị nhổ tận gốc. Dưới mặt đất xuất hiện những đường nứt thật lớn, mau chóng lan tràn ra bốn phía, tựa như cả tòa Phục Tượng sơn sắp sụp đổ!

Hai chân Bàng Thắng Vũ lún sâu xuống mặt đất, yêu khí toàn thân bay múa tán loạn.

"Phó hội chủ của Diệt Sinh hội kia còn quái vật hơn cả quái vật... Loại công kích trình độ này cũng không tạo thành thương tổn quá lớn cho hắn?"

Đám người Liêm Thiên Lộ vừa ổn định lại thân thể vốn đang chao đảo không ngừng, sau đó lại âm thầm rung động về sự đáng sợ của Bàng Thắng Vũ.

Quả thực ma khu kia mạnh tới không thể phá vỡ.

Mỗi một đòn công kích của Tô Trường Không đều mang theo thiên địa linh khí hung hăng sôi trào, nhưng hết thảy chỉ có thể tạo thành tổn thương rất nhỏ cho Bàng Thắng Vũ kia thôi.

Và với kẻ này, những tổn thương ấy còn chưa được tính là đứt một sợi tóc!

Nhưng đương nhiên Bàng Thắng Vũ cũng cực kỳ nghẹn khuất. Gã có một loại cảm giác bản thân dư lực mà không thể nào sử dụng được.

Rõ ràng là gã chỉ cần đánh ra một quyền chính diện, trúng thẳng vào Tô Trường Không kia thôi, cũng có thể đánh nát đối phương thành từng mảnh, nhưng vũ kỹ, thân pháp của Tô Trường Không đều đạt tới cấp bậc ngụy thần thông, lại thêm thủ đoạn điều động thiên địa linh khí siêu phạm vi kia nữa, khiến cho gã khó có thể chạm tới thân thể hắn.

Tới cuối cùng, cả hai người ai cũng không làm gì được ai!

"Cần phải vận dụng lực lượng của yêu ma vương huyết sao?" Bàng Thắng Vũ có chút do dự khi cảm nhận được luồng lực lượng đang dần dần sôi trào bạo động trong cơ thể.

Đúng là gã còn chưa vận dụng 'Vương huyết', loại bảo bối vừa được hấp thu ngay dưới lòng đất Phục Tượng sơn, nhưng gã lại chưa hoàn toàn luyện hóa, nắm giữ được nó, nếu mạnh mẽ vận dụng, làm không tốt sẽ khiến bộ thân thể mới sụp đổ, tan rã.

"Ngừng lại!" Bàng Thắng Vũ do dự một phen, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, lùi lại nửa bước về phía sau, rời khỏi vòng chiến.

Tới cuối cùng, trong đầu gã cũng không có ý niệm liều mạng với Tô Trường Không.

Lại nói, chỉ cần gã có thể luyện hóa được phần thu hoạch trong ngày hôm nay, sẽ khiến thân thể này mạnh mẽ đến trình độ làm kẻ khác phải xuýt xoa tặc lưỡi. Nó cũng có thể thừa nhận toàn bộ lực lượng mà gã đã tích lũy được từ những bộ thân thể khác, nhiều người cộng dồn vào như vậy, tới khi đó, gã sẽ mạnh mẽ đến mức tiến thẳng một đường tới trình độ Võ Thánh, Yêu Ma Vương Giả, không cần thiết phải mạo hiểm làm thân thể sụp đổ chỉ để liều mạng cùng tiểu tử Nhân tộc trước mắt này!

"Ngươi không tệ... Thắng bại hôm nay tạm gác lại lần sau đi!" Bàng Thắng Vũ đứng từ rất xa nhìn chăm chú vào Tô Trường Không, cất giọng hùng hậu, nặng nề.

"Đi!" Lời nói vừa rơi xuống, gã nhìn thoáng qua Tô Trường Không một cái thật sâu, sau đó nhanh chóng chạy đi thật xa.

Hạ Ngọc Thần, Quát Bạt Minh liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng vô cùng kiêng kị với Tô Trường Không, người có thể đánh ngang tay cùng Bàng Thắng Vũ.

Hiện giờ, Bàng Thắng Vũ cũng không nguyện ý tiếp tục đánh, đương nhiên bọn họ sẽ không liều mạng cùng Tô Trường Không, đều theo sát đằng sau.

Tô Trường Không vẫn đứng tại chỗ, không có ý định truy kích. Trên mặt hắn cũng hiện lên một tia ngưng trọng: "Trong cơ thể Bàng Thắng Vũ kia có một luồng lực lượng bàng bạc, thâm thúy, tà ác, một khi gã vận dụng tới, tuyệt đối sẽ khủng bố tới tột cùng!"

Ở trong quá trình giao chiến, Tô Trường Không cũng có thể cảm nhận được Bàng Thắng Vũ bên kia cực kỳ bó tay bó chân, có lực mà không thể phát.

Xảy ra tình huống này cũng bởi luồng lực lượng trong cơ thể đối phương quá mức khổng lồ, một khi bùng nổ, chắc chắn sẽ rơi vào tình huống ‘đả thương địch thủ, tự đánh thương mình’.

Cũng vì trong lòng Bàng Thắng Vũ có cố kỵ, mới không lựa chọn liều mạng cùng hắn.

Nhưng đương nhiên Tô Trường Không cũng hiểu được, bản thân hắn cũng khó mà tạo thành vết thương trí mệnh cho Bàng Thắng Vũ, thời gian kéo dài càng lâu, càng bất lợi cho hắn.

Đúng là điều động thiên địa linh khí khổng lồ như thế, sẽ mang lại uy lực cực kỳ lớn, nhưng song song với đó, ‘Tinh khí thần’ của hắn cũng hao tổn rất nhiều.

Tuy Tô Trường Không còn chưa vận dụng con bài chưa lật, một khi dùng tới linh mạch trong Phong Linh phù, hắn cũng có thể điều động linh khí trong linh mạch như Tà Khôi lần trước, để bùng nổ siêu cực hạn, nhưng ngay cả khi hắn ở vào trạng thái bùng nổ siêu cực hạn này, cũng không nhất định có thể đánh chết Bàng Thắng Vũ, ngược lại còn có thể là cá chết lưới rách.