Nếu có thể, hắn sẽ cố gắng hết mức để thu thập toàn bộ chúng lại, nhưng đương nhiên không tìm được những bức khác cũng chẳng sao, chỉ duy nhất bốn bức tranh vẽ tứ cầm còn lại trong Hổ Lộc Hùng Viên Điểu, là thứ hắn tuyệt đối phải có được!
Ở thời đại hiện giờ, Chân Thú là sinh vật ngàn năm khó gặp, chỉ có thông qua họa tác ẩn chứa thần vận của Chân Thú do Bạch Hành Chi kia vẽ nên, mới cho phép hắn nhìn trộm được chân thân của Chân Thú.
Đây là tình huống bắt buộc, Tô Trường Không chỉ có thể lưu tâm nhiều hơn tới chuyện này.
"Đi một chuyến tới Thương Vân các trước, ta đã nhờ Thương Văn Vũ thu mua linh dược luyện chế Thiên Linh đan, đến hôm nay, thời gian cũng xấp xỉ rồi." Tô Trường Không thu liễm tâm thần, nhanh chóng đứng dậy, thu thập một phen, đi tới Phi Vân thành trước.
Hiện giờ, ngoại trừ cảm ngộ thúc đẩy võ công tiến lên, điều hắn muốn làm còn là tăng lên tu vi nữa. Hắn mới mở được năm nhánh Thiên Mạch, đúng là cảnh giới võ đạo thua kém cảnh giới võ công rất nhiều.
Nhưng với nền tảng của Tô Trường Không, chỉ cần có đủ tài nguyên tu luyện, đột phá chính là nước chảy thành sông, không gặp phải bất cứ cửa ải gì!
Lúc trước, hắn đã đạt được đan phương Thiên Linh đan từ trong tay Thích Cương, về phần dược liệu, ngay lúc chia tay, hắn cũng ủy thác cho Thương Văn Vũ nhờ đối phương hỗ trợ thu mua rồi.
Đối với chuyện này, hiển nhiên là Thương Văn Vũ liên tục gật đầu, không có một chút ý tứ muốn từ chối nào cả.
Tô Trường Không mặc hắc y, ăn mặc theo kiểu đao khách xuất hiện bên ngoài Thương Vân các, tại Phi Vân thành.
"Đao tiền bối, mời vào bên trong, để ta đi thông báo cho Đường tổng quản."
Hắn vừa tới bên ngoài Thương Vân các, đã có đệ tử lập tức mời vào bên trong, đồng thời, cũng có người bước nhanh vào Thương Vân các, đi thông báo cho chủ quản Đường Minh.
Tô Trường Không mặc một bộ hắc y đi thẳng một đường bước vào phòng khách quý trên lầu hai Thương Vân các, và nhanh chóng gặp được chủ quản Đường Minh.
"Lúc trước ta từng ủy thác cho Thương môn chủ nhờ hắn giúp ta thu mua mấy thứ, phía các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Tô Trường Không vừa ngồi yên vị trên ghế đã hỏi một câu.
"Chuẩn bị xong rồi, tổng cộng có 100 phần dược liệu, là Thương Vân tông chúng ta dốc toàn lực mới thu thập được." Đường Minh lập tức nói.
Lúc này, ở trong phòng, đã bày sẵn rất nhiều hộp ngọc, trong đó đều chứa các loại linh dược luyện chế Thiên Linh đan.
"100 phần?” Đôi mắt Tô Trường Không sáng ngời.
Thương Văn Vũ này làm việc thật đáng tin cậy. Trong ba tháng, hắn đã vận dụng tất cả những nguồn lực có thể và phương pháp, mới sưu tập, thu mua được 100 phần Thiên Linh đan dược liệu.
Nhiều dược liệu như vậy, lấy Luyện Đan Thuật của Tô Trường Không, ít nhất cũng có thể luyện chế ra mấy trăm viên Thiên Linh đan.
Con số này cũng đủ khiến cảnh giới võ đạo của hắn đột phá rồi !
"Bao nhiêu tiền?" Tô Trường Không mang những loại dược liệu này ra kiểm tra một lần, sau khi xác nhận hết thảy đều không có lầm lẫn, Tô Trường Không mới vừa lòng nói.
"Tông chủ nói. . . Những thứ này là ngài đưa cho Đao huynh đệ." Đường Minh cung kính nói.
Đồng thời, trong lòng Đường Minh cũng giật mình, giá trị của 100 phần Thiên Linh đan dược liệu này tuyệt đối là một con số xa xỉ, nếu đổi thành Tiên Thiên chi khí, ít nhất cũng được mười luồng. Thế nhưng Thương Văn Vũ lại trực tiếp miễn phí đưa cho Tô Trường Không.
Đây chính là điểm khiến cho Đường Minh vô cùng nghi hoặc khó hiểu.
Rút cuộc là nhân tình lớn tới mức nào mới cần Thương Văn Vũ phải báo đáp như thế?
Lời này khiến Tô Trường Không có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng hiểu đây là Thương Văn Vũ đang báo đáp ân tình.
Nếu không có Tô Trường Không, khả năng cao là đám người Thương Văn Vũ sẽ chết trong sơn cốc kia.
Mà lúc ấy, Tô Trường Không đã để lộ chiến lực kinh người đến đỉnh điểm, dù hắn không có ý định thi ân cầu báo, nhưng Thương Văn Vũ lại chẳng thể hoàn toàn yên tâm thoải mái, mặt dày không biết xấu hổ mà nhận không ân tình này.
Dù sao chính gã là người đã kéo Tô Trường Không đến nơi đó, nếu không phải thực lực bản thân Tô Trường Không đủ mạnh, nói không chừng ngay cả hắn cũng chết rồi.
Vì thế, ngay khi Thương Văn Vũ nghe Tô Trường Không nói muốn nhờ mình hỗ trợ thu mua linh dược luyện chế Thiên Linh đan, gã mới chịu mất bỏ ra giá lớn thu mua nhiều phần dược liệu như vậy, rồi miễn phí đưa cho Tô Trường Không.
"Vậy nhờ ngươi thay ta tạ ơn Thương tông chủ." Tô Trường Không cũng không từ chối, trực tiếp thu lấy toàn bộ, rồi đúng lý hợp tình, dặn dò Đường Minh một câu.
Sau đó, hắn đóng gói những loại dược liệu này lại, và cõng ở trên lưng, cũng được một bao cực kỳ lớn, mới cáo từ Đường Minh và rời đi.
Nhưng khi Tô Trường Không vừa rời khỏi Thương Vân các không bao lâu, đang từ từ đi trên đường, chuẩn bị ra khỏi thành quay về Linh Đạo tông, bỗng nhiên lại nghỉ chân.
"Đao huynh đệ, tại hạ chờ đã lâu, sao không đi lên uống vài chén rượu?"
Bởi vì ngay lúc hắn đi ngang qua một nhà tửu lâu, rõ ràng trên con đường huyên náo tấp nấp, mà bên tai hắn lại vang lên giọng nói của một nam nhân.
"Truyền âm nhập mật. . ."
Tô Trường Không khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía tửu lâu bên cạnh.
Trên con đường vẫn nườm nượp những người còn lại người đến người đi, hiển nhiên bọn họ không hề nghe được giọng nói này.
Lại nói, bởi vì tửu lầu này nằm ngay trên con đường Tô Trường Không chắc chắn phải đi qua nếu muốn rời khỏi thành, hiển nhiên có người đã lưu ý hành động của hắn, biết hắn sẽ tới Thương Vân các, cho nên ngồi chờ ở nơi này từ trước, ôm cây đợi thỏ. Và dường như đối phương đã đến nơi này khá lâu rồi, cũng chờ đợi hắn không phải ngày một ngày hai.
"Đi lên gặp mặt xem sao." Tuy trong lòng hắn cũng không biết người này là thần thánh phương nào, cũng như ôm mục đích gì, nhưng Tô Trường Không chẳng có quá nhiều do dự, đã quyết định đi gặp mặt đối phương.
Nơi này là Phi Vân thành nhiều người mắt tạp, hẳn là đối phương không có ác ý gì với hắn, bằng không sẽ chẳng chờ ở nơi này, mà trực tiếp mai phục bên ngoài thành rồi.
Tô Trường Không tiến vào tửu lâu, theo hướng âm thanh truyền đến, rồi bình tĩnh bước tới một gian phòng bao dành cho khách quý trên lầu hai.
"Mời vào." Trong cửa vang lên một âm thanh hùng hậu.
Tô Trường Không cũng không khách khí, trực tiếp đẩy cửa bước vào trong phòng, rồi buông cái bao lớn trên lưng xuống.
Tới lúc này, hắn mới hướng ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy một người nam tử mặc áo xanh đang ung dung ngồi bên cạnh một chiếc bàn.
Thoạt nhìn nam tử đã hơn ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to, có một luồng khí tức bưu hãn đặc hữu của người tập võ, tướng mạo không tới mức anh tuấn, nhưng cực kỳ có khí độ, hơn phân nửa là người có địa vị cao.
"Người này. . . Cực kỳ bất phàm! Là Ngũ Khí Tông Sư sao?"
Mà ở chỗ sâu trong đáy mắt Tô Trường Không cũng hiện lên một mảnh ngưng trọng.
Lấy cảm giác linh khí mạnh mẽ của hắn, cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nam nhân này trước khi đối phương lên tiếng, hiển nhiên quanh thân thể gã không hề có một tia khí tức tiết ra bên ngoài, hồn viên nhất thể, hơn phân nửa là Ngũ Khí Tông Sư đã hoàn toàn nhét ngũ khí vào trong thức hải!