Ngũ Cầm Hí là môn võ công đầu tiên mà Tô Trường Không tu luyện, cũng là môn võ công đã được hắn tu luyện lâu nhất và đạt tới thập cảnh sớm nhất.
Nhưng từ sau khi Ngũ Cầm Hí đạt tới thập cảnh, dẫu mấy năm nay, Tô Trường Không vẫn một mực chăm chỉ, không chút buông lỏng luyện rèn, thì tiến bộ của nó cũng cực kỳ thong thả.
Hắn cũng biết, trên phương diện tạo nghệ, hắn đã luyện Ngũ Cầm Hí đến trình độ cực cao, thậm chí còn vượt qua người trực tiếp sáng tạo nên môn võ công Ngũ Cầm Hí này rồi. Và muốn tiếp tục đột phá dựa trên cơ sở vốn có, tuyệt đối là đã khó lại còn khó hơn, cần phải sửa cũ thành mới, hoá không thể thành có thể.
Mà hiện giờ chỉ thông qua một lần cẩn thận quan sát tấm Ma Viên Trích Tinh đồ, lại khiến Tô Trường Không có chút lĩnh ngộ!
Lại nói, bản thân Ngũ Cầm Hí chính là môn quyền pháp dưỡng sinh được sáng tạo dựa trên quá trình quan sát hành vi của năm loài động vật. Và quan sát 'Chân Thú', cũng là một phương thức thúc đẩy môn quyền pháp này đạt đến cảnh giới cao hơn!
Đương nhiên, Chân Thú đã sớm chết sạch, chúng nó là thứ sinh vật ngàn năm khó gặp trên khắp lãnh thổ Đại Viêm hoàng triều này.
Nhưng thông qua quan sát họa tác tuyệt thế do chính tay Họa Thánh vẽ nên lại khiến Tô Trường Không may mắn nhìn trộm được chân dung của Chân Thú.
"Nếu Ngũ Cầm Hí của ta đạt tới thập nhất cảnh, chẳng những tuổi thọ có thể lại lần nữa tăng lên, mà độ huyền ảo, sự mạnh mẽ chắc chắn cũng hơn xa hiện tại!" Tô Trường Không có động lực mười phần, lại vùi đầu chăm chú tu luyện Ngũ Cầm Hí.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Trường Không lĩnh ngộ được càng ngày càng nhiều.
Hai ba tháng thời gian chỉ nhoáng lên một cái đã qua.
Vào ban đêm, trăng tròn treo cao trên bầu trời, Tô Trường Không đang yên tĩnh ngồi xếp bằng tại hậu sơn với đầy rẫy những quái thạch chập chùng, lởm chởm trong Linh Đạo tông, mà trong không khí phía sau hắn, hư ảnh cự viên đang vươn cánh tay dài ra!
"Ca sát!"
Cánh tay phải của hư ảnh cự viên lăng không đánh ra một trảo, tựa như một khối cự thạch có đường kính mấy mét, ở cách nơi này hơn mười trượng, bị lực lượng lớn đè ép, phát ra âm thanh ca sát, rồi vỡ tung ra, đá vụn văng tung tóe.
"Xuy lạp!
Cánh tay trái của hư ảnh cự viên nhổ lên một cái, tựa như một gốc đại thụ thân to một người ôm trọn nằm ngoài ngoài hai mươi trượng kia, bỗng bị cứng rắn nhổ khỏi mặt đất, bay lên không trung tựa như một cây cải củ, từng sợi rễ chẳng chịt kéo theo thật nhiều đất đai.
Tô Trường Không ngầm có cảm giác, dường như hắn đã biến thành Chân Thú ma vượn kia rồi, sau đó hai tay không tự chủ khẽ khép lại, sờ sờ năm ngón tay một phen. Hư ảnh cự viên phía sau hắn làm ra động tác tương tự.
"Oanh!"
Không khí phía trước tuôn ra âm vang thanh trầm đục, một mảnh không gian lại như mặt hồ sinh ra tầng tầng gợn sóng, lõm xuống bên dưới.
Tựa như một mảnh không gian này đã bị Tô Trường Không nắm vào trong tay, một chút không khí cũng không thể chạy trốn!
"Lợi hại. . . Một chiêu này có thần vận của Chân Thú ma vượn kia, hai tay nhiếp không (hút không gian), hết thảy không gian trong phạm vi trăm mét đều nằm trong lòng bàn tay, mặc cho ta cần ta lấy." Tô Trường Không mở mắt, nhìn đôi bàn tay mình, rồi không khỏi tán thưởng một tiếng.
【 Ngũ Cầm Hí (thập cảnh Kinh Thế Hãi Tục 20%) 】
Lại nói, thông qua tấm họa tác kia, Tô Trường Không đã được chứng kiến sức mạnh to lớn có thể dời núi san non nằm trong tay Chân Thú ma vượn.
Và trong vòng ba tháng này, hắn vẫn một mực thông qua tấm 'Ma Viên Trích Tinh đồ' kia, nhìn trộm thần vận này, dốc hết sức dung nhập thần vận ấy vào trong Viên Hí thuộc Ngũ Cầm Hí.
Chuyện này khiến Ngũ Cầm Hí của Tô Trường Không đạt được tiến bộ thật lớn, coi như đã nắm giữ cùng loại chiêu thức dời núi san non này rồi!
Đương nhiên, Tô Trường Không không thể làm ra loại trình độ khủng bố trực tiếp khát khao muốn hái sao trời như ma vượn, nhưng một chiêu này trong tay hắn vẫn huyền ảo phi thường, tuyệt đối có thể giam cầm hư không trong phạm vi trăm mét xung quanh.
Là một chiêu thức cầm nã, trảo nhiếp cực kỳ huyền ảo!
"Đặt tên cho một chiêu này là Ma Viên Nhiếp Không đi!"
Tô Trường Không quan sát bức Ma Viên Trích Tinh đồ này rồi sáng tạo nên một chiêu thức mới, và đặt tên cho nó là Ma Viên Nhiếp Không!
Nếu lúc trước Tô Trường Không đã nắm giữ một chiêu này, thì lão giả mặc hắc bào kia muốn mang theo Khổ Đà chạy trốn cũng không dễ dàng như vậy.
Thậm chí ngay khi hắn đối phó với Thích Cương, chỉ cần thi triển ra, tuyệt đối có thể giam cầm đối phương lại, khiến cho gã không cách nào né tránh được.
Và phỏng chừng Tô Trường Không cũng có thể dựa vào lực lượng tuyệt đối nghiền áp, để cứng rắn đánh gục đối phương chỉ trong vòng một, hai chiêu!
"Nếu. . . Ta có thể đạt được những họa tác có liên quan tới ngũ cầm do Họa Thánh Bạch Hành Chi trực tiếp vẽ nên, rồi lần lượt quan sát, lĩnh ngộ, nhìn trộm chân dung của Chân Thú, hẳn là Ngũ Cầm Hí của ta có thể dựa vào bàn đạp này để trực tiếp đột phá, bước vào cấp bậc hoàn toàn mới! Đáng tiếc. . . Chuyện này không hề đơn giản. . .” Tô Trường Không không khỏi suy nghĩ như vậy.
Lại nói, ngũ cầm bao gồm Hổ Lộc Hùng Viên Điểu, và Bạch Hành Chi này lại am hiểu nhất chính là vẽ phi cầm tẩu thú.
Người này đã để lại tới mấy chục họa tác truyền lại cho đời sau, toàn bộ đều là bức tranh do gã quan sát Chân Thú vẽ nên, khả năng cao trong đó sẽ gồm đủ năm loại hình Chân Thú kia.
Trước mắt, chỉ một bộ Ma Viên Trích Tinh đồ, đã giúp Tô Trường Không nắm giữ và thúc đẩy Viên Hí trong Ngũ Cầm Hí tiến bộ, nếu hắn có thể tiếp tục quan sát thêm bốn loại Chân Thú đồ khác, thì khẳng định rằng dựa vào tiềm lực, ngộ tính của hắn sẽ khiến cho Ngũ Cầm Hí nâng cao thêm một bước!
Nhưng Bạch Hành Chi chính là nhân vật sinh sống ở thời kỳ viễn cổ, thời đại ấy vẫn còn không ít Chân Thú tồn tại, nhưng tới hiện giờ, Chân Thú đã bị diệt sạch, còn mấy ai biết được chân dung của chúng nữa?
Lại nói, thanh danh của Bạch Hành Chi chỉ được số ít người có kiến thức rộng rãi biết đến, về phần họa tác của đối phương, trôi qua quãng thời gian dài đằng đẵng như vậy, ai biết nó đã rơi vào tay kẻ nào, nói không chừng còn bị hủy diệt thành bụi bặm trong lịch sử rồi…
Cho nên muốn đạt được họa tác có liên quan tới ngũ cầm do người này để lại, quá khó khăn!
"Suy cho cùng, đối với người khác, những bức tranh vẽ Chân Thú này chỉ là mấy món vật phẩm trân quý đáng để cất giữ, sưu tầm mà thôi. Nói vậy, chỉ cần ta nguyện ý hao chút tâm tư, bỏ ra cái giá xứng đáng, vẫn có cơ hội đạt được vào tay." Tô Trường Không thầm nghĩ trong lòng.
Lại nói, đúng là những họa tác do Bạch Hành Chi truyền lại cho đời sau, đều là tranh vẽ những con Chân Thú mà đối phương từng tận mắt trông thấy, nhưng với đại đa số người, nó cũng chỉ là một bức vẽ mà thôi. Tuy giá trị của chúng thật lớn, nhưng với Tô Trường Không tài đại khí thô của hiện giờ, hắn hoàn toàn nguyện ý dùng nhiều tiền thu mua, thậm chí lấy ra Tiên Thiên chi khí cũng không thành vấn đề gì!
Chỗ khó duy nhất là biết được vị trí của những họa tác ấy.