"Thực lực của Linh Đạo tông, môn phái chiếm cứ Chu Lăng sơn này. . . không quá mạnh, nếu bọn họ thực sự dám đối nghịch với Đông Tinh tông chúng ta, tuyệt đối là tìm chết!" Cũng có võ giả hừ lạnh nói.
Chỉ duy nhất một vị trung niên nam tử áo xanh trong bốn người bọn họ, là không nói một lời. Người này chừng bốn mươi tuổi, huyệt Thái Dương trên trán gồ cao, đó là dấu hiệu cho thấy công lực thâm hậu!
"Người đến rồi." Tựa như vị trung niên áo xanh nọ có điều phát hiện, chỉ thấy gã ngẩng đầu, trực tiếp mở miệng nói.
Cùng lúc ấy, có vài bóng người chậm rãi xuất hiện ngay lối vào Lê Viên lâm, trên mặt đầy ngưng trọng và cảnh giác, ai nấy đều cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đúng là nhóm võ giả Linh Đạo tông lấy Hách Liên Nguyên cầm đầu.
"Móa nó! Nhất định phải cạo một tầng da của tiểu tử này!" Rất nhanh, đã có người trông thấy Sài Phi đứng trong đám người trước mặt, từ đáy mắt lập tức bốc lên sát ý không thèm che giấu.
Chính vì Sài Phi này, bọn họ mới phải tốn công hao sức một đường chạy đến tận nơi đây, đã thế bên mình còn tổn thất một vị trưởng lão, làm sao bọn họ có thể không hận Sài Phi?
"Các vị, ta chính là Hách Liên Nguyên của Linh Đạo tông, xin hỏi nên xưng hô như thế nào?" Ánh mắt Hách Liên Nguyên lần lượt đảo qua cả đám võ giả trước mặt, sau đó dừng lại trên người trung niên áo xanh. Lão đã nhận ra một luồng cảm giác uy hiếp rất mạnh từ trên người đối phương, cũng biết đối phương chính là thủ lĩnh của đám người này, lập tức chắp tay nói.
Trung niên áo xanh thản nhiên đáp: "Mục Dương Văn của Đông Tinh tông."
"Đông Tinh tông?” Thân phận, lai lịch của trung niên áo xanh khiến vẻ mặt đám người Hách Liên Nguyên khẽ biến.
Lại nói về Đông Tinh tông, tuy vị trí của môn phái này cách Linh Đạo tông bọn họ rất xa, nhưng Hách Liên Nguyên lại từng được nghe tới cái tên Đông Tinh tông này rồi.
Đông Tinh tông này có thực lực không tầm thường, có thể xếp vào hàng ngũ chuẩn nhất lưu tông môn võ giả ở Trung châu. Nếu so sánh với Linh Đạo tông, thì cả về nội tình lẫn số lượng Tiên Thiên võ giả, phía bọn họ đều kém người ta không chỉ mấy lần!
"Đông Tinh tông?" Vẻ mặt Sài Phi cũng hơi đổi. Đúng là lúc trước gã bị người ta đuổi giết, nhưng vẫn không biết thân phận của đối phương.
Hách Liên Nguyên chắp tay nói: "Hoá ra là Mục tiên sinh của Đông Tinh tông. Nếu môn nhân của Linh Đạo tông chúng ta có điều xung đột mạo phạm, hãy để tại hạ thay hắn bồi tội, oan gia nên giải không nên kết."
Một nam tử áo xám bên cạnh Mục Dương Văn, tức giận nói: "Bớt nói lời vô nghĩa! Tên khốn nạn chết tiệt kia đã giết một Tiên Thiên võ giả của Đông Tinh tông chúng ta, làm sao chúng ta có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Mau giao hắn ra đây, chúng ta sẽ quay đầu bước đi, nếu không hôm nay các ngươi cũng không có quả ngọt mà ăn đâu. Nếu còn tiếp tục dây dưa, chờ đến lúc tông chủ của chúng ta tự mình đến đây, khi đó cũng không dễ dàng giải quyết như vậy đâu!"
Sài Phi không nhịn được cả giận nói: "Ta vốn chưa từng đắc tội với các ngươi, Ngân Nguyệt sơn kia cũng không phải địa bàn của Đông Tinh tông các ngươi. Các ngươi muốn giết ta, còn không cho ta đánh trả?"
Lần này đúng là Sài Phi gặp phải tai bay vạ gió. Gã bị động tĩnh trong Ngân Nguyệt sơn hấp dẫn, mới đi qua, nhưng rõ ràng là chưa làm gì hết, tới cuối cùng chẳng hiểu làm sao bỗng nhiên bị người của Đông Tinh tông đuổi giết đến tận nơi đây.
Nam tử áo xám kia đang muốn tiếp tục nói thêm, nhưng Hách Liên Nguyên đã biến sắc quát: "Ra tay!"
Nếu đối phương không muốn bỏ qua, điều bọn họ có thể làm chỉ có ra tay chiến một trận mà thôi.
Lại nói, từ trước đến nay Linh Đạo tông bọn họ không tranh với đời, nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người sợ phiền phức, bị người ta đè đầu cưỡi cổ, còn có thể nở nụ cười.
Nếu đã không thể giao Sài Phi ra, đương nhiên chỉ có thể đánh bại đối phương thôi!
"Oanh!"
Hách Liên Nguyên trực tiếp đánh ra một chưởng, chân khí hùng hồn trộn lẫn với linh khí xung quanh, một chưởng nặng nề này khiến cho không khí cũng sinh ra vặn vẹo, đánh thẳng tới nam tử áo xám vừa hùng hổ dọa người kia.
Lại nói, Hách Liên Nguyên vốn là tông chủ Linh Đạo tông, thoạt nhìn bề ngoài khá trẻ tuổi, kì thực đã sống được trăm năm. Từ mười năm trước, lão đã ngưng tụ được Địa Hoa, một thân tu vi cũng hoàn toàn xứng đáng là tồn tại mạnh nhất Linh Đạo tông.
"Ngươi dám!" Nam tử áo xám hô hấp dồn dập, mà Mục Dương Văn kia lại gầm lên một tiếng, không có ý định khoanh tay đứng nhìn, chỉ thấy y bào màu xanh trên người gã phồng lên, linh khí hội tụ, dứt khoát đánh ra quyền phải, nghênh đón trọng chưởng của Hách Liên Nguyên.
Hóa ra người này cũng là một cường giả Địa Hoa cảnh, đã ngưng tụ Địa Hoa!
"Ầm vang!"
Quyền chưởng đập vào nhau, hai đại cường giả Địa Hoa cảnh vừa giao tranh một kích, đã khiến mặt đất xung quanh ầm ầm rung chuyển, kình phong thét gào, từng gốc cây lê gần đó đều gãy lìa, đổ sập.
"Ra tay!"
Đám người Càn Duệ, Sài Phi, bốn Tiên Thiên võ giả của Linh Đạo tông, vừa thấy Hách Liên Nguyên dẫn đầu ra tay, cũng theo sát đằng sau, đồng loạt xuất thủ.
"Chỉ là một nhị lưu tiểu tông môn, cũng dám đối địch với chúng ta!" Ba Tiên Thiên võ giả bên phía Đông Tinh tông, đều đùng đùng nổi giận.
Bọn họ đã tự báo thân phận, đối phương cũng biết tông môn sau lưng bọn họ mạnh mẽ gần như có thể chen vào hàng ngũ nhất lưu đại tông môn ở Trung châu, thế mà đám người Linh Đạo tông nho nhỏ này còn dám chủ động ra tay? Hành vi ấy khiến bọn họ vô cùng tức giận.
"Oanh oanh oanh!"
Gần mười Tiên Thiên võ giả của hai bên nhanh chóng loạn thành một đoàn.
Mục Dương Văn và Hách Liên Nguyên đánh đến khó hoà giải. Hai người đều là cường giả Địa Hoa cảnh, hiển nhiên chiến lực không hề tầm thường.
Vân Chưởng Pháp của Hách Liên Nguyên bên này rất tinh diệu, khi thì nặng nề như núi, lúc lại bay bổng tựa mây, cực kỳ khó đối phó.
Mục Dương Văn bên kia vốn là cường giả Địa Hoa cảnh, cũng là Tiên Thiên võ giả cấp tinh nhuệ bên trong Đông Tinh tông, tồn tại có tên có tuổi. Chỉ thấy lúc này áo bào xanh trên người gã phồng lên, linh khí dao động kịch liệt, một đôi thiết quyền có thể khai sơn liệt thạch (phá núi, đập đá).
Tạm thời, trận chiến này còn không thể phân ra thắng bại.
Bảy Tiên Thiên võ giả còn lại cũng đang hăng say chiến đấu. Phía Linh Đạo tông có bốn người, có ưu thế về mặt nhân số, nhưng trên người Sài Phi có thương tích, Càn Duệ lại vừa tấn chức Tiên Thiên cảnh, thực sự bùng nổ chiến tranh, cũng không chiếm được chỗ tốt, coi như sàn sàn bằng nhau.
"Bên kia. . . Là đám người tông chủ đã ra tay rồi? Chúng ta có nên đi qua trợ giúp hay không?"
"Bọn họ vẫn chưa phát tín hiệu, cứ chờ thêm một chút đi."
Gần mười Tiên Thiên võ giả đại chiến, đã phá hủy Lê Viên lâm thành một mảnh đống hỗn độn. Động tĩnh thật lớn bên này khiến cho các đệ tử Linh Đạo tông đang mai phục cách đó mười dặm cũng có thể nghe được rõ ràng. Bọn họ có chút do dự, nhưng chưa nhận được tín hiệu của Hách Liên Nguyên, tạm thời vẫn đang chờ tại chỗ đợi mệnh.