"Thực lực của Hách Liên Nguyên này có chút không tầm thường, muốn bắt hắn cũng không dễ dàng! Nơi này lại rất gần Linh Đạo tông, không nên tiếp tục dây dưa thêm nữa!" Mục Dương Văn đã đánh thật lâu vẫn khó có thể bắt được đối thủ, trong lòng có chút gấp gáp. Hơn ai hết, gã biết đây là địa bàn của đối phương, dưới tình huống thế lực ngang nhau, bọn họ càng kéo dài thời gian càng có hại.
Ngay lập tức, Mục Dương Văn xuất ra hai đấm được nhồi đầy chân khí, cứng rắn bức lui Hách Liên Nguyên, trong miệng phát ra một tiếng thét dài: "Được rồi! Chúng ta đã nhớ kỹ chuyện hôm nay. Hừ Linh Đạo tông các ngươi cứ chờ xem, các ngươi có tư cách đấu với chúng ta hay không!"
Hiển nhiên Mục Dương Văn cùng với ba võ giả Đông Tinh tông đã không còn muốn tiếp tục dây dưa nữa, đang chuẩn bị lui lại. Hiện giờ đánh tiếp cũng không có ý nghĩa, dù bọn họ có thể thắng lợi, tuyệt đối sẽ tổn thất thảm trọng, còn không bằng lui lại trước, chờ triệu tập đám đông cao thủ Đông Tinh tông, sẽ kéo nhau quay lại.
Linh Đạo tông này chỉ là một nhị lưu tông môn, khó mà sánh bằng Đông Tinh tông bọn họ, chờ đến lúc tông chủ, phó tông chủ của Đông Tinh tông đều kéo tới, nhìn xem Linh Đạo tông này còn có thể cứng đầu như vậy hay không!
"Đừng để bọn họ chạy! Mau phát tín hiệu, ngăn cản bọn họ!" Hách Liên Nguyên hét lớn, lão cũng biết thực lực của Đông Tinh tông vượt xa Linh Đạo tông bọn họ. Bởi vậy, theo kế hoạch hôm nay, bên bọn họ nhất định phải bắt được một hai người phía đối phương, làm như vậy mới có chút lợi thế đàm phán.
Mà trước khi đoàn người bước tới Lê Viên lâm, Hách Liên Nguyên đã bố trí ổn thỏa, lệnh cho nhóm đệ tử tinh nhuệ Linh Đạo tông mai phục cách nơi này mười dặm, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giữ đám người Mục Dương Văn ở lại!
"Muốn giữ chúng ta ở lại? Nằm. . ." Mục Dương Văn hừ lạnh.
Bọn họ đều là Tiên Thiên võ giả, nếu một lòng muốn đi, đối phương muốn giữ bọn họ ở lại cũng không dễ dàng như vậy!
"Hả?" Nhưng gã còn nói chưa nói hết câu, sắc mặt đã đại biến, trái tim kịch liệt run rẩy, sinh ra một tín hiệu báo động, giống như bản thân đang đối mặt với tồn tại khủng bố có thể uy hiếp đến sinh tử của mình!
"Hưu!"
Đột nhiên một tiếng xé gió thanh thúy vang lên trong bóng đêm, cách nơi này hơn hai dặm. Và dường như ngay lập tức, một chuỗi hồng quang tỏa sáng trong đêm tối, bắn nhanh tới, mục tiêu của nó đúng là Mục Dương Văn.
"Đây là. . . Cái gì?"
Con ngươi Mục Dương Văn co rút lại, gã vừa nhìn thấy một mũi tên được hồng quang bao phủ. Nó lao đến nơi này từ khoảng cách hơn hai dặm, với tốc độ siêu việt mấy lần vận tốc âm thanh, bởi vậy tiếng âm bạo còn chưa kịp phát ra, mũi tên đã phá không lao tới…
Càng khủng bố hơn chính là ở ngang đường, mũi tên nọ chợt phân liệt, một chia làm ba, cả ba đều không ngừng hấp thụ thiên địa linh khí chung quanh, hoá hư thành thực.
Một mũi tên do phong lôi biến thành, mang theo bạo lôi hung hăng ngang ngược, một mũi tên ngưng tụ từ gió lốc, vừa bay vừa kéo theo không khí giảo sát vặn vẹo… Đúng là một màn kinh thế hãi tục, đáng sợ tới mức khiến người ta kinh hãi muốn chết!
Dù Mục Dương Văn không biết là thần thánh phương nào có thể phát ra một mũi tên khủng bố như thế, nhưng tóc gáy gã lập tức dựng thẳng đứng lên, trong lòng hiểu rõ, một khi ngạnh kháng nhất định phải chết!
"Rống! Đại Nhạc Thần Quyền!"
Dưới tình huống sinh tử áp bức, Mục Dương Văn không dám giữ lại chút nào, trong cổ họng phát ra một tiếng thét dài, sáu nhánh hư ảnh Thiên Mạch trong cơ thể hiển hiện ra bên ngoài, nối liền trời đất, Nhân hoa, Địa Hoa ngưng tụ trên đỉnh đầu, thiên địa linh khí cuồng bạo hội tụ đến… Gã trực tiếp đẩy dời hai đấm đi.
Oanh!
Đôi nắm tay của Mục Dương Văn đánh tới, nhìn như thong thả, trên thực tế lại là vừa nhanh vừa mạnh, kình lực hùng hồn đến đáng sợ, tựa như đang thúc đẩy một ngọn núi cao nặng nề. Quyền thức ngưng kết thành cương phong, lao đến nghênh đón ba mũi tên đang ầm ầm bắn tới kia, kỳ vọng có thể ngăn cản được.
Nhưng một khắc khi ba mũi tên nọ sắp sửa tới gần, đột nhiên cả người Mục Dương Văn rơi vào trạng thái thất thần, bởi vì không hiểu sao gã có cảm giác thứ mà mình đang phải đối mặt vốn không phải là mũi tên, mà là thiên uy!
"Ầm vang long!"
Trong tiếng phong lôi gầm gừ vang lên đinh tai nhức óc, hai đấm mang theo cương phong sắc bén của Mục Dương Văn bị xé rách dễ dàng. Còn ba mũi tên trước mặt lại chia nhau ra, đánh trúng hai vai, và trước ngực gã.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Âm thanh nổ tung bùng nổ cùng một lúc, Mục Dương Văn còn không kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai cánh tay từ phần bả vai đã bị tách rời ra, cả thân thể từ giữa ngực cũng bị xé tan thành hai mảnh, máu thịt bay tứ tung, tứ chi tàn phá bị ném bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Tiếng rống giận dữ còn quanh quẩn trong không khí, linh khí bạo loạn vừa hội tụ đến cũng nhanh chóng tan đi.
Mục Dương Văn, chết!
"Mục trưởng lão!"
Ba Tiên Thiên võ giả Đông Tinh tông kia đều ngây dại, mãi cho đến khi có máu tươi và thịt nát bắn tung toé lên thân thể bọn họ, mới làm mấy người này phục hồi lại tinh thần.
Trong miệng cả đám phát ra một tiếng thét kinh hãi, ai nấy đều trợn tròn con mắt, không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng một giây trước Mục Dương Văn còn khỏe mạnh bình thường, vậy mà một giây sau, gã đã là một đống máu thịt bay tứ tung, chết bất đắc kỳ tử.
"Chuyện này. . ." Đám người Hách Liên Nguyên, nhóm võ giả Linh Đạo tông, cũng nhìn mà hoảng sợ, da đầu run lên. Tất cả đều hít thật sâu một hơi khí lạnh, đờ người nhìn từng khối thi thể trên mặt đất.
Một khắc trước, Mục Dương Văn còn buông lời hung ác, bảo bọn họ chờ thêm một đoạn thời gian nữa, Đông Tinh tông sẽ bắt Linh Đạo tông phải trả một cái giá thảm trọng, nhưng lời còn chưa nói xong, một mũi tên đã từ phía xa xa bắn nhanh đến, thậm chí một còn chia làm ba, mang theo uy thế phong lôi gào thét…
Mục Dương Văn nọ gần như không có bao nhiêu năng lực chống đỡ, đã bỏ mạng tại chỗ, thân thể còn tứ phân ngũ liệt rơi rụng khắp Lê Viên lâm!
"Đề phòng! Đề phòng!" Trong miệng Hách Liên Nguyên phát ra một tiếng rống to, muốn nhắc nhở những người còn lại chú ý.
Nói là nói như vậy, nhhưng trong lòng lão lại cực kỳ nặng nề. Cao thủ thần bí không biết thân phận kia chỉ dùng một mũi tên cũng có thể bắn chết Mục Dương Văn…
Nghĩa là đối phương cũng có thể dùng một mũi tên bắn chết lão.
Nghĩa là nếu đối phương muốn giết bất cứ ai có mặt ở nơi này, sẽ không một ai có năng lực chống đỡ… Hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
"Người đến. . . Rốt cuộc là ai? Phụ cạn Linh Đạo tông còn có cao thủ bậc này?" Sài Phi đứng một bên gắt gao nhìn chằm chằm theo phương hướng mũi tên bay tới, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Rất khó để đoán ra người vừa bắn một mũi tên kinh thiên nọ là ai nhưng khẳng định đối phương không phải người của Đông Tinh tông, bằng không kẻ chết dưới mũi tên đầu tiên của người nọ, sẽ không phải Mục Dương Văn của Đông Tinh tông.
Về phần ba võ giả Đông Tinh tông khác, thân thể tất cả đều cứng ngắc, đều đứng ở tại chỗ, không dám nhúc nhích. Bọn họ cảm nhận được rõ ràng một luồng khí cơ đang tập trung vào mình từ phía xa xa, nếu bọn họ có gan động đậy, dù chỉ một chút xíu thôi, sẽ lập tức rơi xuống kết cục giống Mục Dương Văn kia!