Nội dung trên tờ giấy viết thư này rất đơn giản, và không cần phải nghi ngờ, người truyền tin kia chính là một trong những võ giả đã đuổi giết Sài Phi.
Đối phương muốn Sài Phi tới Lê Viên lâm, nếu không thuận theo, bọn họ sẽ ra tay với những người còn lại của Linh Đạo tông.
Bằng vào khinh công của người nọ, có thể quay lại tự nhiên trong Linh Đạo tông, chỉ sợ nếu đối phương muốn, cứ cách vài ngày qua một lần, chỉ giết vài người lại bước đi, căn bản không ai ngăn được!
Sắc mặt Sài Phi khó coi vô cùng. Đối phương làm vậy để uy hiếp Linh Đạo tông, ép gã phải rời khỏi nơi này.
"Hắn nói giết người đền mạng là có ý gì?" Hách Liên Nguyên nhìn về phía Sài Phi.
Căn cứ theo nội dung bức thư nọ, sở dĩ đối phương đuổi theo không bỏ, không chỉ vì muốn giết Sài Phi diệt khẩu, dường như còn vì Sài Phi đã giết người của đối phương.
Sài Phi bất đắc dĩ nói: "Bọn họ đuổi giết ta, đương nhiên là ta phải đánh trả. . . Trong lúc đó, ta có giết một võ giả phía bọn họ."
Sài Phi không cho rằng đây là lỗi của gã.
Thật rõ ràng, gã chỉ bị một tiếng thú rống hấp dẫn nên mới đi qua nhìn xem tình huống mà thôi, rồi không sao hiểu nổi, bỗng nhiên lọt vào đuổi giết, đương nhiên là hắn không thể khoanh tay chịu chết, vừa chạy trốn vừa ra tay phản kích cũng là chuyện bình thường.
Lại nói, trong những Tiên Thiên võ giả của Linh Đạo tông, thực lực của Sài Phi chỉ kém hơn Hách Liên Nguyên một bậc, bởi vậy, trong một khoảnh khắc, gã liều mạng trọng thương, đã giết được một người của đối phương. Nhưng tình huống này cũng khiến đám người kia không chịu từ bỏ ý đồ, có người trực tiếp trở về kêu gọi viện binh, cũng có người vẫn một mực đuổi theo không bỏ, chú ý mọi hành động của gã, cứ thế, một đường đuổi giết đến tận đây.
Hách Liên Nguyên im lặng suy tư, đối phương muốn ép cho Linh Đạo tông giao ra Sài Phi, nếu không về sau sẽ liên tục tiến hành trả thù Linh Đạo tông.
Quả thật, một khi có Tiên Thiên võ giả lẻn vào Linh Đạo tông tiến hành giết chóc, phá hư, tuyệt đối sẽ tạo thành tổn thất không nhỏ.
Nhưng giao Sài Phi ra?
Hiển nhiên là Hách Liên Nguyên không thể làm như vậy được, bảo vệ võ giả thuộc tông môn nhà mình, cũng là làm tròn nghĩa vụ với tông môn, huống chi võ giả cần được bảo vệ lại là thiên tài mà Linh Đạo tông đều biết như Sài Phi?
Hách Liên Nguyên không chút do dự, đã nói ngay: "Để ta đi thông báo với Tôn Trì, An Hữu còn có Tô trưởng lão. Tất cả cùng tới Lê Viên lâm, đàm phán tình huống với những người này đi."
Vì chuyện ngày hôm nay, lão chỉ có triệu tập toàn bộ cao thủ bản môn, tới điểm ước hẹn một hồi, hi vọng có thể làm đối phương xí xóa mọi chuyện.
"Tô trưởng lão? Là Tiên Thiên võ giả mới tấn chức của bản tông sao?" Sài Phi nghi hoặc hỏi.
Gã đã rời khỏi Linh Đạo tông ra bên ngoài lang bạt chừng năm sáu năm, nhưng vẫn còn nhớ trong tông môn không có trưởng lão nào họ Tô.
"Tô trưởng lão là khách khanh trưởng lão bổn môn. Hắn rất yêu nghiệt, phỏng chừng ở bên trong Tiên Thiên võ giả của Linh Đạo tông, thực lực hiện giờ của hắn cũng gần với ngươi và ta rồi." Hách Liên Nguyên đơn giản giải thích một câu.
Tô Trường Không là khách khanh trưởng lão của Linh Đạo tông. Khi hắn bước vào nơi này, bản thân đang trong trạng thái kinh mạch đứt đoạn, nhưng chỉ qua mấy tháng thời gian, lại lặng yên học xong Thiên Tàm Công, còn tự mình chữa trị được kinh mạch trong cơ thể. Sau đó, dựa vào vận khí thật tốt, hắn đạt được Tiên Thiên chi khí tại Tuyết Uyên sơn, đột phá tiến vào Tiên Thiên.
Dù tính cách Tô Trường Không khá điệu thấp, nhưng Hách Liên Nguyên vẫn cảm nhận được, với thiên phú, tiềm lực của hắn, lại đột phá Tiên Thiên được mấy năm rồi, phỏng chừng thực lực sẽ tiến bộ không chậm, ít nhất cũng có thể xếp vào ba vị trí đầu bên trong Linh Đạo tông!
Hiện giờ, Linh Đạo tông gặp phải phiền toái, đương nhiên Hách Liên Nguyên cũng muốn qua nhờ Tô Trường Không hỗ trợ, bỏ ra một phần sức lực, đây cũng là chức trách mà một vị khách khanh trưởng lão cần đảm nhiệm!
"Thì ra là thế." Sài Phi khẽ gật đầu.
Lúc trước, gã chính là đệ nhất thiên tài của Linh Đạo tông, hiện giờ lại biết một vị khách khanh trưởng lão xuất sắc đến mức, khiến cho Hách Liên Nguyên khen không dứt miệng, trong lòng cũng có chút tò mò về hắn.
Sau đó, Hách Liên Nguyên không chậm trễ thêm, lập tức đi triệu tập Tiên Thiên võ giả bổn môn, chuẩn bị qua một lát nữa sẽ tới điểm ước hẹn với thế lực võ giả đang đuổi giết Sài Phi… Nếu có thể hòa bình giải quyết đương nhiên sẽ hòa bình giải quyết. Nhưng nếu đối phương không chịu từ bỏ ý đồ, bọn họ cũng chỉ có thể dùng bản lĩnh chân thực!
Hách Liên Nguyên lần lượt tìm được ba Tiên Thiên võ giả khác, An Hữu, Tôn Trì, và một vị Tiên Thiên võ giả mới tấn chức là Càn Duệ. Cộng thêm một vị khách khanh trưởng lão, hiện giờ bên trong Linh Đạo tông có tổng cộng 6 vị Tiên Thiên võ giả!
Nhưng ở thời điểm lão đi tìm Tô Trường Không, lại xảy ra một chút ngoài ý muốn.
"Tô trưởng lão? Ngày hôm qua, Tô trưởng lão đã rời đi rồi."
Bởi vì Hách Liên Nguyên không tìm được Tô Trường Không, mà căn cứ theo lời đệ tử canh gác sơn môn nói, Tô Trường Không đã sớm rời đi rồi.
Lại nói, tình huống này có chút trùng hợp. Sau khi Tô Trường Không hoàn tất đột phá, mục tiêu tiếp theo của hắn đương nhiên là phải mua được đan phương linh đan thích hợp với tình huống tu vi hiện giờ của mình.
Bởi vậy ngay sáng sớm ngày hôm qua, hắn đã chạy tới Thương Vân các, không có mặt ở bên trong tông môn.
"Vậy chúng ta đi thôi, cũng nên triệu tập tất cả đệ tử tinh nhuệ của bản tông đợi mệnh, một khi thấy tín hiệu phóng ra, hãy để bọn họ nhanh chóng tới trợ giúp!" Hách Liên Nguyên tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng đúng lúc này Tô Trường Không lại rời khỏi tông môn rồi, bọn họ chỉ có thể tới đọ sức với đối phương trước.
Mà trước khi rời đi, Hách Liên Nguyên cũng cẩn thận bố trí một phen, triệu tập toàn bộ đệ tử tinh nhuệ Linh Đạo tông tới chờ lệnh.
Nếu đến lúc đó, hai bên dứt khoát động thủ, bọn họ lại rơi xuống thế hạ phong, chỉ có thể dốc hết tinh nhuệ, liều chiến một trận.
Trên thực tế, mấy ngàn đệ tử tinh nhuệ của Linh Đạo tông tạo thành trận pháp, cũng có uy năng đủ để vây giết Tiên Thiên võ giả!
Thêm nữa, cường long không át địa đầu xà, chưa chắc bọn họ đã bại!
Chẳng qua, nếu thực sự phải đi đến một bước kia, chắc chắn đôi bên sẽ rơi xuống kết cục không chết không ngừng…
Kỳ thực, nếu có thể, hòa bình giải quyết mới là biện pháp tốt nhất, cũng giảm tổn thất xuống mức thấp nhất!
Ngay khi đám người Hách Liên Nguyên chuẩn bị xong hết thảy, tất cả lập tức xuất phát đi về phía Lê Viên lâm.
Lê Viên lâm là một rừng cây, ở rất gần Linh Đạo tông, khoảng cách giữa hai bên chỉ chừng mấy chục dặm.
Vào ban đêm, bên trong Lê Viên lâm là một mảnh yên tĩnh, chỉ có từng gốc cây lê trụi lủi cả cành lẫn lá giữa trời đông giá rét.
Mà ở bên trong Lê Viên lâm, có chừng bốn võ giả đang lặng lẽ chờ đợi, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
"Tiểu tử kia chạy thật nhanh. . . Hiện giờ, rất có khả năng tin tức về Ngân Nguyệt sơn đã bị hắn tiết lộ ra ngoài rồi. Kẻ này còn giết Ngô trưởng lão nữa, nhất định không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn!" Một nam tử áo xám oán hận nói.
Ba người còn lại cũng lộ ra sắc mặt khó coi.
Vốn dĩ đây là chuyện mười phần chắc chín, lại bởi vì một người đi loạn vào, mà chọc phải thị phi. Nhưng với phong cách hành sự của bọn họ, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng từ bỏ như vậy!