Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 681 - Hẳn Là Ngươi Không Ngây Thơ Đến Mức Ấy…




Hưu!

Một năm ngón tay phải khép lại, tựa như một thanh đao nhọn, kéo theo tiếng xé gió, đâm thẳng tới ngực Tô Trường Không, nhất quyết phải xé toang khoang bụng hắn.

Công tử áo gấm cực kỳ tự tin với thực lực của chính mình, kể cả khi không biết thân phận của đao khách mặc hắc y trước mắt này là cao thủ của Thần Bộ ti hay Trấn Ma ti, kể cả khi đối phương có là Nhị Hoa cảnh, thì gã, dựa vào thể chất đặc thù cộng thêm thân thể bất tử của yêu võ giả, đều có lực chiến một trận, chưa đến giây phút cuối cùng, chẳng biết hươu chết về tay ai!

Tô Trường Không đối mặt với con cương thi - công tử áo gấm đang hung ác đánh tới, sắc mặt vẫn không có quá nhiều biến hóa, chỉ thấy năm ngón tay hắn khép lại thành chưởng đao, nhẹ nhàng bâng quơ chém một đường về phía vai trái của công tử áo gấm.

Trực tiếp, không hề né tránh, lấy thương đổi thương!

"Ngu xuẩn!" Từ đáy mắt công tử áo gấm hiện lên một mảnh dữ tợn, lấy thương đổi thương cùng yêu võ giả có thân thể bất tử?

Đây tuyệt đối là hành vi ngu xuẩn đến cực độ, là tự mình tìm đường chết!

"Phốc!"

Năm ngón tay phải như đao nhọn của công tử áo gấm đâm thẳng vào ngực Tô Trường Không, nhưng một khắc đâm trúng kia, gã lại có cảm giác bản thân vừa đâm vào một tầng lá chắn cực kỳ nặng nề. Cũng không biết từ khi nào, trên ngực Tô Trường Không, đã xuất hiện một tầng khí giáp màu lam dày tới ba tấc, được Quy Tức chân khí ngưng tụ mà thành, đang liên tục gợn sóng chập chùng.

Rõ ràng một kích có thể xuyên thủng cả bảo giáp làm từ tinh thiết do công tử áo gấm đánh ra, đã đâm trúng lên Quy Tức khí giáp, nhưng gã lại có cảm giác, bàn tay mình vừa rơi vào trong vực sâu biển rộng, kình lực bị đều hóa giải, thân hình Tô Trường Không không có nửa phần lay động.

"Phốc xuy!"

Cùng lúc đó, chưởng đao trong tay Tô Trường Không đã chém thẳng tới vai phải công tử áo gấm.

Trong tiếng máu thịt bị xé rách thanh thúy vang lên, thân thể dũng mãnh có lực lượng yêu ma gia trì, lại chẳng khác gì giấy mỏng, toàn bộ máu thịt, khung xương đều bị dễ dàng chém rời ra. Trọn vẹn một cánh tay phải của công tử áo gấm bị chặt thẳng từ cầu vai chém xuống, rơi trên mặt đất.

"A a a!"

Đáng lý ra, loại thương tích cụt tay này chỉ là vết thương nhẹ với yêu võ giả, nhưng công tử áo gấm lại bộc phát ra một tiếng kêu thê lương, thảm thiết đầy thống khổ. Bởi vì từ bả vai gã vừa truyền đến một loại đau đớn đánh thẳng vào linh hồn, vào tinh thần, khiến cho gã không thể khống chế trực tiếp bật ra một tiếng rít gào thống khổ.

"Tay của ta. . . Tay của ta!"

Càng khiến công tử áo gấm không thể nào hiểu được chính là, cánh tay bị gãy lìa kia đã mất đi liên hệ với thân thể gã, mặc cho lực lượng của yêu ma cũng không thể khiến tay gãy mọc lại.

Chuyện này khiến lòng gã đầy hoảng sợ, không sao tin tưởng nổi.

"Xuy!"

Đáng tiếc, Tô Trường Không chẳng cho công tử áo gấm kia quá nhiều thời gian tự hỏi, hắn lại giơ tay chém xuống, nhục chưởng mang theo thiên địa đại thế không thể địch nổi, còn mạnh hơn bảo đao chém sắt như chém bùn trên thế gian, nhanh như chớp đánh tới, một cánh tay trái trên người công tử áo gấm cũng bị chặt đứt từ cầu vai.

Công tử áo gấm đau đến cả người run rẩy, lảo đảo lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Tô Trường Không đã tràn ngập hoảng hốt và khiếp sợ: "Hắn. . . Đến tột cùng hắn là thần thánh phương nào? Lại có thể khiến thân thể bất tử của ta. . . Mất đi hiệu lực?"

Ban đầu, công tử áo gấm chỉ là một võ giả Khí Huyết cảnh, sau khi dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, lại có vận khí cực tốt, vài lần liên tiếp đạt được Tiên Thiên chi khí, một đường đi nhanh tiến mạnh, tới tận cảnh giới này. Mà thân thể bất tử luôn là thủ đoạn giúp đỡ gã nhiều lần chiến thắng cường địch, nhưng hiện giờ thủ đoạn cao siêu ấy lại bị một đao khách mặc hắc y dùng nhục chưởng dễ dàng phá đi.

Chuyện này khiến gã không thể thừa nhận nổi!

Trên thực tế lấy thực lực đã mở ra năm nhánh Thiên Mạch của Tô Trường Không hiện giờ, hắn hoàn toàn có thể không dùng đao ý vẫn giết được công tử áo gấm, đương nhiên, làm vậy sẽ hao phí không ít thời gian và tinh lực, mà vận dụng đao ý, đánh bại đối phương lại đơn giản như ăn cơm uống nước!

"Ta hỏi ngươi đáp, nếu dám có điều giấu giếm. . ." Tô Trường Không lạnh lùng nói, hắn không trực tiếp chém đầu đối phương, chính vì muốn hỏi thăm tình báo về Diệt Sinh hội.

Thực lực của công tử áo gấm này không tầm thường, được xếp vào hàng ngũ tinh anh trong đám yêu võ giả, kiểu gì cũng nắm được khá nhiều tình báo trên phương diện này.

"Ta. . . Ta nói rồi ngươi có thể buông tha cho ta không?" Công tử áo gấm vặn vẹo gương mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa thử vận chuyển yêu lực làm cánh tay cụt mọc lại vừa kéo dài thời gian, cắn răng nói.

"Phốc!"

Trảm Thiết đao bên hông Tô Trường Không chợt ra khỏi vỏ, nhanh đến trình độ vượt qua điểm cực hạn mà mắt thường có thể bắt giữ được, giống như đã dung nhập vào trong không khí. Nhoáng lên một cái, từ phần đầu gối trên hai chân của công tử áo gấm vang lên một tiếng xương gãy, trực tiếp đứt đoạn, cả người phù phù một tiếng rơi thẳng xuống mặt đất.

Âm thanh lạnh như băng của Tô Trường Không vang lên bên tai công tử áo gấm: “Hẳn là ngươi không ngây thơ tới mức cho rằng ta sẽ thả ngươi còn sống rời đi chứ. . . Ngươi hãy ngoan ngoãn phối hợp, ta có thể cho ngươi một lần thống khoái, nếu không. . . Ta nghe nói thân thể bất tử của yêu ma rất mạnh mẽ, trong khi ta lại có rất nhiều thủ đoạn có thể cho ngươi trải nghiệm cái gì gọi là… sống không bằng chết!"

Lời này khiến thân thể công tử áo gấm run rẩy không ngừng.

Kỳ thực, gã từng nghe nói tới kết cục của yêu võ giả bọn họ khi rơi vào trong tay thành viên Thần Bộ ti, Trấn Ma ti. Đó chính là muốn sống không được, muốn chết không xong, và được chết một cách thống khoái cũng là một loại ước vọng xa vời!

Gần như công tử áo gấm đã nhận định người có thể thoải mái phá giải thân thể bất tử của gã chính là một cao thủ tới từ Trấn Ma ti của Đại Viêm hoàng triều, và hắn thật sự có thể nói được thì làm được.

"Ngươi tên gì?" Tô Trường Không dò hỏi.

Mà công tử áo gấm thoáng do dự một chút, nhưng vừa chạm phải hai mắt lạnh như băng của Tô Trường Không, trong lòng lại run sợ, nhanh chóng quyết định nên ngoan ngoãn phối hợp, bớt chịu một chút tra tấn thì hơn,c uối cùng mới cắn răng nói: "Ta tên là. . . Thôi Tín."

Công tử áo gấm Thôi Tín đã ngoan ngoãn nói ra tên của mỉnh, Tô Trường Không khẽ gật đầu, mới nói: "Ngươi tới Phi Vân thành có mục đích gì?"

"Ta. . . nghe nói Phi Vân thành có rất nhiều đồ ăn mỹ vị, mới đi tới nhìn xem.” Thôi Tín có chút ấp úng nói.

Tô Trường Không chỉ hơi chút tưởng tượng đã hiểu được đồ ăn mỹ vị trong miệng Thôi Tín này vốn không phải gà vịt cá dê gì đó, mà là võ giả Nhân tộc!

Sau khi đám người bọn họ trở thành yêu võ giả, khẩu vị cũng giống hệt yêu ma, sẽ có dục vọng khát thèm không sao hiểu nổi đối với máu thịt của Nhân tộc, nhất là máu thịt võ giả cấp cao, tuyệt đối là đại bổ vật.