"Đao tiền bối rời đi? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Đám đệ tử thủ vệ Thương Vân các, đều nghi hoặc không thôi, chẳng biết vì sao lần này Tô Trường Không đã đến nhưng còn chưa kịp bước vào Thương Vân các đã xoay người rời đi??? Chỉ là… phương thức hành vi của nhân vật bậc này vốn không phải thứ mà bọn họ có thể suy đoán ra được.
Tô Trường Không ẩn nấp khí tức, đi theo công tử áo gấm kia từ khoảng cách rất xa.
Hắn phát hiện, sau khi công tử áo gấm này rời khỏi Thương Vân các, đối phương có bước vào một nhà tửu lâu, cũng gọi một bàn thức ăn, rồi một mình yên tĩnh hưởng dụng, thoạt nhìn mọi chuyện đều hết sức bình thường.
Mà Tô Trường Không cũng bước vào tửu lâu này, còn ngồi xuống ngay một bàn cách đó không xa.
Công tử áo gấm kia thầm nhăn mặt nhíu mày, tựa như gã cũng phát hiện ra Tô Trường Không một đường đi theo bản thân tới tận nơi đây, hơn nữa còn là cố ý theo dõi gã.
Nhưng gã lại nhoẻn miệng cười nói: "Vị bằng hữu này, không ngại kết giao bằng hữu chứ? Chúng ta ngồi chung một bàn đi?"
"Không cần." Tô Trường Không thản nhiên nói, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra tia sáng lạnh như băng khiến công tử áo gấm kia âm thầm cảnh giác.
Gã thu hồi ánh mắt, cầm lấy chén rượu, uống một ngụm, sau đó đặt một thỏi bạc lên bàn: "Tiểu nhị, tính tiền, tính luôn tiền của khách nhân bàn kia cho ta."
Nói xong, công tử áo gấm này cực kỳ có phong độ cười cười với Tô Trường Không, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Tô Trường Không tùy ý để gã rời đi, mãi cho đến lúc gã hoàn toàn rời khỏi tửu lâu, hắn mới đứng dậy, tiếp tục đi theo.
Mục đích khiến Tô Trường Không làm như vậy, cũng rất đơn giản. Bởi vì trong Phi Vân thành này vốn không thích hợp để ra tay, cho nên hắn lén lút theo dõi cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại còn không công lãng phí thời gian, chẳng bằng cứ trực tiếp thể hiện rõ ý đồ của mình, nói cho đối phương biết hắn đang theo dõi gã.
Nếu công tử áo gấm này thực sự là yêu võ giả, chắc chắn sẽ biết rằng thân phận của gã đã bại lộ, sẽ không chịu ngồi yên chờ chết, kiểu gì cũng có phản ứng, mà đến lúc đó, gã cũng lộ ra càng nhiều sơ hở!
Tô Trường Không rời khỏi tửu lâu, tiếp tục đi theo từ rất xa phía sau công tử áo gấm.
Rõ ràng là công tử áo gấm không hề quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt như kim châm sau lưng, chuyện này khiến gương mặt anh tuấn đang đưa lưng về phía Tô Trường Không của gã, hiện lên một mảnh dữ tợn: "Người này là ai? Chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì, nên cứ một mực theo dõi ta?"
Không cần biết đối phương có phát hiện ra điều gì hay không nhưng cứ để đối phương một mực đi theo như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Lỡ như đối phương biết được thân phận của gã, mới theo dõi gã, chờ đợi đồng bạn khác tới tiếp viện thì sao?
Gã nên làm cái gì bây giờ?
Kéo dài càng lâu, càng thêm nguy hiểm.
Một khi đã như vậy, chẳng bằng dứt khoát giơ dao sắc chặt đay rối!
Nghĩ đến đây, công tử áo gấm không nói được một lời, nhanh chóng đi về phía cuối con đường, bên kia là phương hướng rời khỏi thành.
Tô Trường Không biết đối phương đã không nhịn được nữa, hắn cũng vui vẻ đi theo phía sau, một đường rời khỏi thành.
Sau khi công tử áo gấm nọ ra ngoài thành, bóng dáng gã vừa động, trực tiếp đẩy nhanh tốc độ, phi độn về phía xa xa.
"Quả nhiên có vấn đề!"
Một màn này cũng khiến Tô Trường Không xác định được phán đoán của bản thân là chính xác. Không còn gì để nghi ngờ thêm nữa, khí tức trên người công tử áo gấm này không khác gì người thường nhưng tốc độ mà gã thể hiện ra lại tuyệt đối là cấp bậc Tiên Thiên!
"Hưu!"
Tô Trường Không cũng triển khai thân pháp, nhẹ nhàng như một chú linh lộc, thành thạo theo sát ở phía sau.
Hai người một đuổi một chạy, trong khoảng thời gian ngắn đã đi xa trăm dặm, rời xa Phi Vân thành, đi tới một ngọn núi hoang.
Trong núi hoang, cây rừng mọc thành bụi, công tử áo gấm cũng không tiếp tục chạy trốn nữa. Tốc độ của Tô Trường Không còn nhanh hơn gã một bậc, gã muốn rời khỏi hắn tuyệt đối là bất khả thi!
Hai người đứng đối lập từ phía xa xa, trên mặt công tử áo gấm hiện lên vẻ ngưng trọng không sao che giấu được, bởi vì với thị giác đặc thù của gã, cũng nhìn không thấu nội tình của Tô Trường Không. Từ sau khi Quy Tức Công của Tô Trường Không đạt tới thập cảnh, một khi hắn muốn che giấu khí tức, không chủ động hiển lộ, kể cả yêu ma có năng lực đặc thù cho phép quan sát được Thiên Mạch và huyết dịch lưu động trong cơ thể người khác, cũng không thể nhìn thấu hắn.
"Vì sao các hạ cứ nhất quyết phải theo dõi ta? Ta không nhớ bản thân đã làm gì có lỗi với ngươi!" Công tử áo gấm nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, trầm giọng nói.
Từ sau khi gã rời khỏi Thương Vân các, Tô Trường Không vẫn một mực đi theo phía sau, khiến gã không thể không làm ra phản ứng, một đường rời khỏi thành, lúc này đang chuẩn bị đối phó với hắn.
Tô Trường Không thản nhiên nói: "Vì sao biết rõ còn cố hỏi? Ngươi là yêu võ giả đã dung hợp Yêu Ma Hạch? Là thành viên của Yêu Võ minh hay Diệt Sinh hội?"
Công tử áo gấm nghe xong câu hỏi của Tô Trường Không, chút tâm lý may mắn trong lòng cũng tan biến thành không, sắc mặt trở nên âm lãnh, không còn dáng vẻ hiền lành lúc trước nữa: "Xem ra. . . Ngươi là người của Thần Bộ ti hoặc Trấn Ma ti? Một khi đã như vậy, cứ đến đây, để ta thử xem thủ đoạn của ngươi!"
Thần Bộ ti, Trấn Ma ti, đều là cơ quan trọng yếu bên trong Đại Viêm hoàng triều, trực tiếp nghe lệnh Đại Viêm Hoàng thất. Cơ quan trước phụ trách tróc nã đám người cùng hung cực ác, từng giết quan, phạm vào di thiên đại án (vụ án cực kỳ nghiêm trọng), cơ quan sau lại chuyên môn đối phó với yêu ma.
Tô Trường Không có thể nhìn ra nội tình của gã, rồi một đường theo dõi gã đến tận nơi đây, hiển nhiên công tử áo gấm cho rằng Tô Trường Không là thành viên của hai tổ chức này.
Lời nói vừa rơi xuống, công tử áo gấm đã trực tiếp ra tay.
"Oanh!"
Trong cơ thể công tử áo gấm hiện lên hư ảnh Yêu Mạch màu đen, có ước chừng bốn nhánh, một luồng lực lượng héo úa, lụi tàn lan ra khắp nơi, khiến hoa cỏ cây cối bốn phía đều nhanh chóng héo rũ.
Khuôn mặt vốn trắng nõn của công tử áo gấm cũng trở thành một mảnh than chì, trong miệng mọc ra răng nanh, thân thể 'Ca ca' bành trướng thêm một vòng lớn, mỗi một tấc gân cốt đều nổi lên quang mang màu xanh đen, giống như đã biến thành một bộ cương thi thị huyết, da đồng xương sắt, đôi con ngươi dã thú nhìn thoáng qua cũng khiến người khác run sợ trong lòng.
"Yêu võ giả đã mở được bốn nhánh Yêu Mạch?" Tô Trường Không vừa vui sướng vừa cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn chính vì công tử áo gấm này thật sự là yêu võ giả, còn là loại tồn tại có thực lực không chút tầm thường này, không hề kém hơn Chung Nhạc lúc trước, mà vui sướng đương nhiên vì hắn vừa bắt được một con cá lớn!
"Rống!"
Công tử áo gấm hóa thành dáng vẻ cương thi cực kỳ dữ tợn, trong cổ họng tuôn ra một tiếng rít gào trầm thấp, hùng hậu tựa dã thú, bàn chân tiến lên một bước, tựa như một cây búa tạ, đạp lõm mặt đất, chỉ trong nháy mắt, đã bộc phát ra lực lượng khủng bố, kích động kình phong bốc lên, khiến cỏ cây trong phạm vi mấy trượng xung quanh đều bị giảo sát vỡ vụn. Cả người trực tiếp lao thẳng về phía Tô Trường Không như một mũi tên rời cung.