Lại nói, Phi Vân thành này vốn là một tòa chủ thành phồn hoa thuộc Trung châu, có không ít võ giả thực lực mạnh mẽ, Thôi Tín xuất hiện tại Phi Vân thành, hơn phân nửa là muốn vồ mồi, kết quả lại đụng phải Tô Trường Không, bị Viêm Ngục đao trong tay hắn cảm ứng được khí tức, mới rơi xuống nông nỗi này.
"Ngươi có nghe nói tới Diệt Sinh hội không?" Tô Trường Không chẳng thèm khách khí, trực tiếp truy vấn.
"Có nghe nói. . ." Để bản thân bớt chịu đau khổ, không rơi xuống kết cục sống không bằng chết, Thôi Tín chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.
"Vậy ngươi có nghe nói tới Hồng Tượng không?" Tô Trường Không lại hỏi, hắn rất muốn biết tình huống hiện giờ của Hồng Chấn Tượng.
"Hồng Tượng?" Thôi Tín có vẻ mờ mịt, hiển nhiên gã không nghe biết cái tên này.
Tô Trường Không âm thầm nhíu mày, rõ ràng là Thôi Tín không biết Hồng Chấn Tượng.
"Phong Nhật Nguyệt. . . Ngươi có biết hay không?" Tô Trường Không lại hỏi, trong miệng thay đổi một cái tên khác.
Ngay lập tức, hắn bắt gặp một tia biến hóa rất nhỏ nhưng lại cực kỳ rõ rệt hiện ra trên gương mặt Thôi Tín vẫn nằm dưới đất kia, vốn dĩ hắn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng xem dáng vẻ này, tựa như Thôi Tín thực sự quen biết Phong Nhật Nguyệt!
"Có biết. . . biết, hắn là hội chủ một phân hội của Diệt Sinh hội." Ánh mắt bức người của Tô Trường Không khiến Thôi Tín không còn cách nào khác, đành phải kiên trì nói.
Đúng là Thôi Tín không hề nói dối, đã thành thật khai ra thân phận của Phong Nhật Nguyệt, đối phương chính là nhân vật cấp cán bộ bên trong Diệt Sinh hội.
Con mắt Thôi Tín xoay chuyển liên hồi, sau đó nói tiếp: "Các hạ tìm Phong Nhật Nguyệt có chuyện gì sao? Ta biết rất rõ vị trí hiện tại của Phong Nhật Nguyệt. . . Không lâu trước đây, ta còn gặp mặt hắn. Hiện giờ hẳn là hắn vẫn còn ở bên trong trụ sở phân hội kia, ta có thể nói cho ngươi biết vị trí của trụ sở ấy."
Trong lòng Thôi Tín rất rõ ràng, bất kể gã có nói hay không thì hơn phân nửa, trước mắt chỉ là một con đường chết, chẳng bằng cứ trực tiếp nói cho Tô Trường Không biết điều hắn muốn biết đi, bớt chút nỗi đau da thịt.
Nói nữa... Phong Nhật Nguyệt cũng không phải tồn tại mà gã có thể sánh bằng. Đối phương chính là yêu võ giả đã dung hợp trung cấp Yêu Ma Tinh Hạch! Mà bên trong trụ sở phân hội, còn có không ít yêu võ giả khác, nếu Tô Trường Không dám tìm tới tận cửa, chẳng biết hươu sẽ chết về tay ai đâu!
Trên thực tế, Thôi Tín vốn là yêu võ giả, trong lòng cũng chẳng có ý tưởng gì là trung tâm với tổ chức. Thêm nữa, gã sắp phải chết rồi, còn tâm tư quan tâm tới chuyện khác sao?
"Hắn cũng là thành viên của Diệt Sinh hội?" Tô Trường Không thoáng kinh ngạc.
Thôi Tín này biết được vị trí trụ sở phân hội của Diệt Sinh hội, tương đương với gã cũng là thành viên của Diệt Sinh hội.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy chuyện này rất bình thường.
Trong đám yêu võ giả chỉ có một vài tổ chức như vậy, và thế lực có danh tiếng nhất chính là Yêu Võ minh cùng với Diệt Sinh hội. Khẳng định rằng hơn phân nửa yêu võ giả đều tham gia, lệ thuộc vào hai tổ chức này.
Thêm nữa, thực lực của Thôi Tín cũng không tầm thường, có thể là thành viên Diệt Sinh hội, vốn chẳng có gì là lạ.
"Được, mau nói cho ta biết vị trí của Phong Nhật Nguyệt. Ừm, ngươi cũng có thể gạt ta. . . Nhưng phải nhớ một điều rằng, ngay hiện giờ ta sẽ không giết ngươi, ngược lại sẽ nhờ người đến nơi đó xác minh trước, nếu để ta biết ngươi gạt ta, ta sẽ cho ngươi hiểu được cái gì gọi là vạn đao lóc thịt, lột da rút gân." Khóe miệng Tô Trường Không cong lên, tạo thành một nụ cười lạnh như băng, đôi mắt thản nhiên nhìn chằm chằm vào Thôi Tín, như cười như không nói.
Thôi Tín không khỏi rùng mình một cái, vội vàng thấp giọng đáp: "Ta làm sao dám lừa ngươi. . . Hiện giờ Phong Nhật Nguyệt đang ở bên trong trụ sở phân hội tại Trung Nam cốc. Nửa tháng trước, ta từng gặp hắn ở nơi này, hắn là hội chủ phân hội."
Thôi Tín báo cho Tô Trường Không biết vị trí của Phong Nhật Nguyệt.
Lời này của Thôi Tín vẫn có vài phần đáng tin cậy. Nếu gã không ngốc sẽ biết, một khi bản thân dám lừa gạt Tô Trường Không, kết cục phải nhận lại tức khắc…
Chính là sống không bằng chết!
"Trong phân hội này có bao nhiêu yêu võ giả? Ai là mạnh nhất?" Tô Trường Không nhanh chóng hỏi thêm một câu.
"Đại khái là. . . Hơn hai mươi yêu võ giả, mạnh nhất trong đó đương nhiên là hội chủ phân hội Phong Nhật Nguyệt." Thôi Tín không cần phải nghĩ ngợi đã đáp ngay.
Về phần Thôi Tín nói thật hay giả, chỉ cần đi nghiệm chứng một phen sẽ biết!
Tô Trường Không không lập tức giết chết Thôi Tín, mà đặt một bàn tay lên ngực gã. Chuyện này khiến Thôi Tín nheo mắt lại, gã ý thức chuyện không ổn, vội vàng kêu lên: "Ta. . . Ta đã nói hết tất cả những gì mình biết cho ngươi. . ."
"Xuy xuy xuy!"
Nhưng giây tiếp theo, một luồng đao ý kết hợp cùng chân khí, hình thành đao cương vô kiên bất tồi từ trong tay Tô Trường Không, rót thẳng vào cơ thể Thôi Tín, lập tức tàn sát bừa bãi, cắt tỉa khắp nơi.
"A a a!"
Cùng với tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, kinh mạch trên người Thôi Tín đều bị cắt đứt, gãy lìa, yêu huyết toàn thân tuôn trào, thân thể, tinh thần, toàn bộ đều bị thương, trực tiếp khiến Thôi Tín thống khổ muốn chết ngất đi.
Thừa nhận một đòn này, dù gã không chết, cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Bị đao ý của Tô Trường Không gây thương tích, dù là thân thể bất tử của yêu ma, cũng đừng mơ dễ dàng khôi phục lại.
Sau đó, Tô Trường Không dùng Thiên Tàm Ti trói Thôi Tín thành bánh chưng, chôn thẳng xuống tại chỗ. Hắn muốn đi nghiệm chứng xem lời nói của Thôi Tín là thật hay giả trước, tiếp đến mới ban cho gã một cái chết thật thống khoái!
Về phần, hắn làm như vậy có quá tàn nhẫn hay không?
Trên thực tế, bản thân Tô Trường Không chẳng gặp chút gánh nặng tâm lý nào hết. Bởi vì bất cứ một tên yêu võ giả nào cũng là quái vật ăn thịt người, bọn họ có chết hơn mười lần cũng khó có thể chuộc hết tội!
"Đi xem Trung Nam cốc trước. . . Nhưng vẫn phải làm việc cẩn thận, lỡ như Thôi Tín này gạt ta, hoặc là nói dối về số lượng yêu võ giả ở nơi đó. Một khi ta cắm đầu xông vào, sẽ quá mức nguy hiểm." Tô Trường Không thầm nói.
Hắn không toàn bộ tin tưởng những lời của Thôi Tín.
Có lẽ trong Trung Nam cốc thật sự có trụ sở phân hội của Diệt Sinh hội, cũng có lẽ Phong Nhật Nguyệt thật sự ở nơi này, nhưng tồn tại mạnh nhất trong đó chưa chắc đã là Phong Nhật Nguyệt.
Nói không chừng, ở nơi này còn yêu võ giả khác, mạnh mẽ vượt qua những gì hắn tưởng tượng, tọa trấn. Nếu hắn thực sự tin toàn bộ những lời Thôi Tín nói, cắm đầu xông vào… Đến lúc ấy, có chết cũng không biết mình đã chết như thế nào!
Nhưng Tô Trường Không rất muốn biết rốt cuộc tình huống của Hồng Chấn Tượng là gì, còn sống hay đã chết.
Thêm nữa, thù hận giữa hắn cùng với Phong Nhật Nguyệt vốn không nhỏ. Hiện giờ chính là thời điểm thích hợp để tính toán khoản nợ nần này!
Cho nên, mặc kệ tình huống ở trụ sở phân hội kia ra sao, hắn cũng phải đi một chuyến.
Và trước đó, Tô Trường Không cần trở về Linh Đạo tông, chuẩn bị đầy đủ mọi chuyện, sau đó mới nhích người tới Trung Nam cốc.
Trung Nam cốc vốn là một tòa sơn cốc tương đối yên lặng, hoang vắng của Trung châu, ngày thường hiếm thấy dấu chân người.
Tô Trường Không một đường chạy thẳng tới Trung Nam cốc.
Ngay khi hắn đặt chân đến bên ngoài toàn sơn cốc này, đã là chuyện của ba bốn ngày sau.