"Thần Chủng rơi xuống trong tay nàng kia?"
Ngay sau đó, Phong Nhật Nguyệt cùng Bạch Vân Hà đã lao khỏi miệng khe sâu, tâm thần ai nấy đều chấn động. Bọn họ thấy được Tuyết Vũ Ưng đang lơ lửng ở độ cao vài trăm mét trên trời, cùng với nữ tử trên lưng nó, và đương nhiên cũng nhìn thấy vật thể tản ra quang mang băng lam trong tay nữ tử kia, đúng là Thần Chủng.
"Thần Chủng có linh. . . Chẳng lẽ Thần Chủng cảm nhận được khí tức của nữ tử này, nhận định nàng mới là chủ nhân của nó, rồi dứt khoát bay khỏi Ly Long điện, chủ động rơi vào tay nàng?"
Bạch Vân Hà, Phong Nhật Nguyệt có chút khó mà thừa nhận nổi sự thật nghiệt ngã này. Bọn họ liều chết liều sống muốn có Thần Chủng thì không được, trong khi một người đến sau lại dễ dàng lấy tới tay.
Phong Nhật Nguyệt điên cuồng, đôi mắt ứ máu, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Tuyết Vũ Ưng đang nhẹ nhàng bay ở độ cao vài trăm mét trên trời, trong miệng phát ra tiếng rít gào như sấm đánh: “Giao Thần Chủng ra đây! Nếu không bổn tọa tru cửu tộc ngươi!"
Tiếng gầm gừ này chấn động khắp hư không khiến Tuyết Vũ Ưng trên bầu trời cũng phát ra tiếng hót bén nhọn, đôi mắt ưng sắc lẻm, tràn ngập cảnh giác nhìn xuống Phong Nhật Nguyệt,.
Nhưng tất cả những gì Phong Nhật Nguyệt có thể làm cũng chỉ có rống giận, uy hiếp mà thôi, gã không biết bay, đối mặt với Tuyết Vũ Ưng có thể lượn vòng tại độ cao vài trăm mét trên bầu trời, vốn là ngoài tầm tay với.
Nàng kia nghe vậy, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, cúi đầu nhìn về phía Phong Nhật Nguyệt vẫn đang rít gào, sau đó cất giọng trong trẻo lạnh lùng: "Đồ vô lễ! Nhưng mà hôm nay tâm trạng bổn cô nương rất tốt, không so đo cùng ngươi, Tiểu Bạch, chúng ta đi!"
"Dát ô!"
Tuyết Vũ Ưng vỗ mạnh hai cánh, cuốn động gió tuyết, chở nữ tử nọ bay về phía chân trời xa xa.
Nữ tử vừa đạt được Thần Chủng, đang nôn nóng muốn tìm một chỗ nghiên cứu, không có quá nhiều dây dưa.
"Dừng lại! Khốn nạn!" Phong Nhật Nguyệt bực bội rít gào nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương mang theo Thần Chủng, biến mất nơi chân trời.
Đối mặt với trân thú có thể phi hành, dù yêu ma ở trên đất bằng có mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể dõi mắt nhìn theo! Dù khinh công cao minh tới mấy, cũng chẳng có cách nào bay lượn tại độ cao mấy trăm tới hơn một ngàn mét trên trời!
"Thần Chủng. . . Bị nàng kia mang đi rồi? Nghe giọng nói, dường như tuổi không lớn. . ." Sắc mặt Bạch Vân Hà trở nên tái nhợt. một viên Thần Chủng đã vuột khỏi tay, gã biết chính mình vừa bỏ lỡ thiên đại cơ duyên rồi.
Duy nhất có một chút an ủi chính là tồn tại đạt được Thần Chủng hẳn là Nhân tộc, mà không phải yêu ma.
"Phó tông chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lão giả đầu bạc kia vội vàng hỏi Bạch Vân Hà, muốn biết tình huống trong khe sâu kia, bởi vì lão cũng trông thấy hai trưởng lão đồng môn đã bị đông lạnh thành tượng băng.
"Việc này để sau bàn lại. . . Ta quay vào bên trong một chuyến, đưa Tôn trưởng lão rời đi, còn một người tuổi còn trẻ nữa. . ." Dù Bạch Vân Hà rất không cam lòng, nhưng nói đến cùng, gã vẫn là phó tông chủ một đại tông môn nhìn quen sóng gió, sau khi hít sâu một hơi, gã lập tức điều chỉnh xong tâm trạng, rồi nói với lão giả đầu bạc một câu.
Ba Tiên Thiên trưởng lão cùng gã đi vào Ly Long cung, đều bị thần thông do Thần Chủng bộc phát ra đông lạnh thành tượng băng, thời điểm gã rời đi chỉ có thể thuận tay mang hai cái tượng băng theo cùng.
Bên trong vẫn còn Tôn trưởng lão và võ giả mặc hắc y không biết họ tên, nhưng cực kỳ yêu nghiệt đều bị đông lại thành tượng băng kia, gã đang chuẩn bị tiến vào thêm lần nữa, đưa bọn họ cũng ra ngoài, nhìn xem còn có thể cứu được hay không.
"Ầm vang long!"
Đột nhiên trong lúc đó, đại địa run rẩy, núi rung đất chuyển!
"Tình huống gì đây?"
“Là động đất sao?"
Mấy ngàn võ giả có mặt trên Tuyết Uyên sơn, đều tỏ ra kinh hãi vạn phần. Bọn họ cảm nhận được loại chấn động tới long trời lở đất kia, rất nhiều người đều nhất thời sơ sảy, đặt mông ngã ngồi xuống mặt đất.
"Núi lở sao?"
Mọi người đều nhìn thấy một màn khiến người ta sợ hãi, chỉ thấy khe sâu vẫn vững trãi phía trên ngọn núi cao vút kia, chợt vang lên tiếng “Ầm vang long” sập xuống phía dưới, sinh ra sụt lún cục bộ, tiếng vang thật lớn kia quanh quẩn khắp Tuyết Uyên sơn.
Cả Tuyết Uyên sơn đều bị động tĩnh thật lớn này ảnh hưởng, sinh ra tuyết lở tại nhiều khu vực, tuyết đọng thuận theo sườn núi lao băng băng, rơi xuống, tựa như sóng biển màu bạc. Đây là tai hoạ thiên nhiên, không phải sức người có thể ảnh hưởng được!
"Là . . Là Ly Long điện ở đáy khe sâu kia sụp đổ rồi!" Bạch Vân Hà hết hồn, nhưng cùng lúc ấy, gã cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Ly Long cung được đặt bên trong vùng không gian trốn trải, sâu hơn ngàn mét dưới đáy khe sâu, loại khu vực này vốn rất dễ dàng sinh ra sụp lún, núi lở. Sở dĩ cho tới bây giờ, nó vẫn có thể duy trì mức cân bằng ban đầu, thuần túy là vì hàn khí do viên Thần Chủng kia tản ra ngoài, hình thành nên tầng bông tuyết cứng rắn, gia cố thêm.
Nhưng hôm nay Thần Chủng kia đã bị người mang đi rồi, mức cân bằng ấy cũng bị đánh vỡ, tầng bông tuyết không thể tiếp tục chống đỡ cung điện dưới mặt đất nữa, không gian trống rỗng ở phần đáy cũng nương theo đó mà sinh ra sụt lún, tuyết lở.
Ly Long điện đã triệt để biến thành lịch sử!
Có lẽ mục đích ban đầu khi điện chủ Hàn Ly của Ly Long điện kiến tạo nên nơi này, đối phương đã nhắm tới tình huống hiện tại rồi, một khi không thành công, hết thảy sẽ trở thành bụi bặm trong lịch sử.
Ngọn núi sụp đổ, thông đạo bước vào khe sâu kia cũng hoàn toàn sụp đổ, một ngọn núi vốn cao ngất, chợt đổ sập xuống.
Rất nhiều võ giả đều bị động tĩnh thiên tai khủng bố này làm kinh hãi, hai chân như nhũn ra, thật lâu sau cũng khó có thể bò dậy từ dưới mặt đất.
"Nhân tộc đáng chết!" Đôi mắt Phong Nhật Nguyệt sung huyết. Gã có nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ tới, bản thân vất vả xuất lực, muốn đạt được Thần Chủng lại bị những người khác dễ dàng lấy đi.
Gã liên tục hít vài hơi, mới dần dần bình phục lại tâm trạng đang kích động.
"Đi thôi. . . Hồng Tượng, ngươi hãy cầu nguyện cho chính ngươi đừng có chết đi như vậy! Kẻ phản bội Diệt Sinh hội, hội chủ sẽ không dễ dàng bỏ qua!"
Thần Chủng đã bị nữ tử thần bí kia mang đi, Ly Long điện dưới khe sâu lại sụp xuống, Phong Nhật Nguyệt không tiếp tục ở lại nơi này thêm nữa, lập tức mang theo Chung Nhạc, Hồng Chấn Tượng đã bị đông lại thành tượng băng, nhanh chóng rời đi, trong lòng âm thầm hừ lạnh.
Cũng không biết Hồng Tượng này và tiểu tử lúc trước có mối quan hệ gì, nhưng lại dứt khoát ra tay tương trợ đối phương, bất chấp dĩ hạ phạm thượng, chẳng qua làm vậy thì có tác dụng quái gì? Hiện giờ hẳn là võ giả Nhân tộc không biết họ tên kia cũng táng thân tại băng cung dưới nền đất rồi.
Mà Hồng Tượng có gan phản bội Diệt Sinh hội, Phong Nhật Nguyệt nhất định phải mang đối phương về, giao cho hội chủ Diệt Sinh hội xử lý!
"Ai. . . Chúng ta cũng đi thôi."
Bạch Vân Hà nhìn thấy cửa vào khe sâu đã hoàn toàn sụp đổ, cũng thở dài não nề. Trong đầu gã cũng mất đi ý niệm trở lại Ly Long điện, với tình huống hiện giờ, có muốn cũng không đi được.