"Đáng tiếc cho người trẻ tuổi kia. . . Thoạt nhìn chỉ chừng ba mươi tuổi, lại táng thân ở nơi này, ngay cả tên tuổi cũng không biết." Ở thời điểm Bạch Vân Hà bi thương cho trưởng lão đồng môn, cũng không khỏi nghĩ tới võ giả mặc hắc y kia. Gã có chút cảm thán, thì thầm.
Đối phương có thiên phú như thế, lấy tu vi không đến Tiên Thiên lại có thể dùng lực lượng của bản thân chiến với yêu võ giả cấp Tiên Thiên, tuyệt đối là tồn tại yêu nghiệt, nhưng hiện giờ, một hạt mầm tốt như vậy, lại táng thân bên trong Ly Long điện rồi.
Chẳng qua tình huống như vậy cũng xảy ra nhiều lắm.
Trong lịch sử, từng xuất hiện rất nhiều yêu nghiệt, thiên tài võ đạo còn chưa trưởng thành đã chết non, chắc chắn về sau, chẳng còn ai nhớ tới tên tuổi bọn họ nữa.
Suy cho cùng, được bao nhiêu nhân vật có thể lưu danh thiên cổ, ngàn năm sau vẫn có người nhớ tên?
"Thần Chủng hiện thế. . . Dẫn tới yêu võ giả và Đông Vân tông đều lao vào cướp đoạt? Tới cuối cùng lại bị một nữ tử cưỡi Tuyết Vũ Ưng thu đi?"
"Suốt hai ba ngàn năm qua, Ly Long điện từng vô cùng huy hoàng thật sự đã bị người ta nhìn rõ chân diện mục (bộ mặt thật)!"
Mà rất nhiều võ giả lưu lại mấy ngày trên Tuyết Uyên sơn, cũng cảm thấy rung động về chuyện đã xảy ra ở nơi này, cũng có người muốn đi vào Ly Long điện, nhưng hiện giờ khe sâu núi lở, Ly Long điện cũng hoàn toàn bị chôn vùi, trở thành bụi bặm trong lịch sử rồi.
Có thể tưởng tượng, tin tức có Thần Chủng xuất thế tại Tuyết Uyên sơn sẽ truyền khắp Đại Viêm hoàng triều.
Còn những người táng thân bên trong đó? Chẳng mấy ai quan tâm!
. . .
Lạnh, lạnh như băng, lạnh tới cùng cực.
Đây là cảm giác đầu tiên Tô Trường Không nhận thấy khi hắn bị hàn khí do thần thông của 'Thần Chủng' phát ra đánh trúng. Chẳng được bao lâu sau, loại động tĩnh sơn băng địa liệt đã vang lên, sơn cốc sụp đổ, ầm ầm rơi xuống, kéo theo cả tòa Ly Long điện cùng với hắn, kẻ đã bị đông lại thành tượng, cùng một lượt chôn vùi.
Thế giới rơi vào một mảnh hắc ám, đưa tay ra không thấy năm ngón.
Tô Trường Không muốn vận chuyển chân khí phá tan tầng bông tuyết trói buộc, nhưng căn bản là vô dụng. Ngay cả Phong Nhật Nguyệt cũng không phá được lớp bông tuyết được hình thành từ thần thông này, nữa là hắn?
Hắn cảm nhận được sự suy yếu, đó là tổn thương sinh ra do quá trình mạnh mẽ dẫn dắt linh khí nhập thể. Hiện giờ, cả chân khí trong cơ thể hắn cũng bị đông lại, không thể động đậy được, dù chỉ một ngón tay, nhưng cũng bởi nguyên nhân này khiến hắn không cảm nhận được đau đớn.
Một tia rét lạnh cực hạn kia, đang liên tiếp mài mòn sinh mệnh trong cơ thể hắn, làm huyết dịch thậm chí cả tế bào toàn thân hắn đều đóng băng, hoại tử.
"Ta. . . sẽ táng thân tại nơi này sao?"
Ngay cả tư duy, ý thức của Tô Trường Không đều bắt đầu mơ hồ, hắn có chút chua xót nghĩ thầm.
Trong đầu hắn bỗng nhớ lại từng hình ảnh đã xảy ra trong quá khứ, bắt đầu từ Hắc Thiết sơn trang, khổ luyện võ công, không một ngày nhàn hạ, lập chí theo đuổi cảnh giới trường sinh bất tử.
Nhưng dường như hắn đang chuẩn bị đặt chân vào vết xe đổ giống như những vương hầu tướng lĩnh, võ giả, phàm nhân từng ôm trong lòng thứ mộng tưởng kia…đó chính là ngã xuống trên chính con đường này.
Chẳng qua… nếu cho hắn lựa chọn lại một lần, hắn vẫn sẽ không hối hận, sẽ không vứt bỏ Hồng Chấn Tượng để một mình chạy trốn.
Không hối hận nhưng không cam lòng!
Không cam lòng phải chết ở chỗ này.
Không cam lòng rơi xuống kết cục như những người đi trước, táng thân trở thành bụi bặm trong lịch sử, để rồi về sau, ngay cả một dấu vết nho nhỏ cũng không còn lưu lại.
Không cam lòng vì mục tiêu mà bản thân theo đuổi đã hoàn toàn thất bại!
"Quy Tức Công. . . Tiến vào trạng thái Quy Tức Hưu Miên (ngủ đông, hô hấp lâu dài như con rùa), có lẽ sẽ khiến ta kiên trì được lâu hơn một chút." Ý thức trong đầu Tô Trường Không đã trở nên mơ hồ, trạng thái kém vô cùng, hắn bắt đầu thử vận chuyển Quy Tức Công.
Quy Tức Công chính là công pháp dưỡng sinh, không am hiểu chiến đấu, nhưng vẫn có đủ các loại thủ đoạn, Nặc Tức, Súc Cốt. Quy Tức, Hưu Miên.
Nhiều năm về trước, trong một dịp tu luyện bên trong biển sâu, Tô Trường Không đã thúc đẩy Quy Tức Công lên tới cửu cảnh Cử Thế Vô Song!
Hiện giờ, sau khi Tô Trường Không tiến vào trạng thái Quy Tức Hưu Miên, cơ năng thân thể lập tức vận chuyển với tốc độ cực kỳ chậm chạp, giảm xuống tiêu hao, duy trì mức sinh tồn cơ bản nhất cho thân thể, có thể không ăn không uống, vẫn kiên trì được mấy năm không chết.
Đây chính là trạng thái cùng loại với quá trình động vật ngủ đông, giả chết.
Cũng là thủ đoạn duy nhất, hắn có thể dùng dược khi rơi vào loại tuyệt cảnh không có bất cứ phương pháp nào này.
Đã gặp phải loại cục diện hiện giờ, chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là liều mạng dùng hết mọi biện pháp để kiên trì, dù biện pháp ấy chỉ có thể giúp hắn sống lâu thêm một giây, hắn cũng không muốn buông xuôi bỏ mặc!
Không muốn vô thanh vô tức táng thân bên trong Ly Long điện đã sụp đổ này!
Hô hấp! Hô hấp! Hô hấp!
Tô Trường Không liều mạng khiến cho thân thể mình tiến vào trạng thái Quy Tức, nhưng huyết dịch trong cơ thể hắn đều bị đông lại, lông mày cũng không động đậy được, trái tim đã ngừng đập, bên trong lớp vỏ bông tuyết này, còn không dư thừa một chút không khí nào.
Hết thảy cố gắng của hắn đều là phí công.
Thứ duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được, chính là rét lạnh, rét lạnh xâm nhập cốt tủy, rét lạnh đóng băng linh hồn.
Cả người Tô Trường Không đã rơi vào trạng thái gần chết, ngay cả tự hỏi hắn cũng không làm được.
Nhưng vẫn còn một tia chấp niệm mãnh liệt, chống đỡ giúp hắn không ngừng thử tiến vào trạng thái Quy Tức Hưu Miên, kỳ vọng có thể dùng loại phương pháp này để tiếp tục kiên trì xuống, chờ đợi có cơ hội lật mình xuất hiện.
Chỉ cần không chết, tất có cơ hội!
Tô Trường Không bị đóng băng bên trong bông tuyết, bị vô số tầng lớp núi đá sụp đổ chôn vùi, điều cơ bản nhất là tự hỏi, hắn cũng không làm được, nhưng thân thể đang theo bản năng bắt đầu vận chuyển Quy Tức Công, loại trạng thái mà mỗi ngày hắn đều sẽ tu luyện.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, tựa như Tô Trường Không đang đắm chìm trong địa ngục hàn băng bỗng dưng lại cảm nhận được một tia ấm áp!
Tia ấm áp ấy dần dần lớn mạnh trong cơ thể, rồi lan tràn, khiến cho hắn có cảm giác bản thân đang ngâm mình bên trong ôn tuyền.
Tô Trường Không cũng chẳng biết thứ này có phải ảo giác sinh ra trước khi hắn chết đi hay nó chính là cảm giác chân thực?
Hắn từng nghe người khác nói, một khi đông lạnh tới cực hạn, ngược lại sẽ rơi vào trạng thái hàn cực sinh nhiệt, cảm giác thân thể mình nóng lên…
Nhưng không cần biết thứ ấm áp này bắt nguồn từ đâu, thân thể hắn vẫn đang duy trì Quy Tức Hưu Miên theo bản năng.
Từng giây trôi qua, cảm giác với ngoại giới của Tô Trường Không đã hoàn toàn biến mất. Thứ duy nhất hắn có thể cảm giác được, chính là ấm áp, là nhẹ nhõm thoải mái.
Loại cảm giác này giống như hắn lại được về bên trong bụng mẹ, ngâm mình tại nước suối ấm êm, dần dần dựng dục sinh mệnh, trí tuệ.
Cảm giác ấy thực kỳ diệu, rõ ràng hắn đã trào đời thật nhiều năm, nhưng giống như một lần nữa lại được dựng dục, sinh mệnh bắt đầu lột xác, từ Hậu Thiên chi thân, quay ngược về Tiên Thiên chi thể!