Phong Nhật Nguyệt xuất ra một quyền với Tô Trường Không đã bị đông lại thành tượng băng, chuẩn bị đập nát cả thân thể hắn lẫn tầng bông tuyết bên ngoài.
"Bành!"
Nhưng một quyền này dừng ở phía trên tượng băng, chỉ đánh cho tượng băng bay tứ tung ra ngoài, đập thật mạnh xuống đất, nhưng không thể gây nên bất cứ một dấu vết nào trên bông tuyết!
"Không phá được?" Phong Nhật Nguyệt ngẩn người, bông tuyết được tạo nên từ thần thông trong Thần Chủng lại chắc chắn tới không ngờ, một kích này của gã lại không thể phá vỡ nó, và đương nhiên thân thể Tô Trường Không bị đông lại trong bông tuyết cũng không tổn hao gì!
Phong Nhật Nguyệt đang chuẩn bị tăng lớn cường độ, thử phá hủy cùng lúc tầng bông tuyết bên ngoài lẫn Tô Trường Không bị đông lại ở bên trong, nhưng đột nhiên trong mắt gã hiện lên một mảnh nóng cháy, lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy hàn khí vốn đang quanh quẩn bên ngoài viên Thần Chủng vẫn lơ lửng ở phía xa xa kia, đang dần dần tiêu tán, lúc ấy, dường như nó đang cảm nhận được cái gì, trực tiếp bay ra bên ngoài Ly Long điện!
"Thần Chủng thuộc về ta!" Trong con ngươi Phong Nhật Nguyệt đầy một mảnh lửa nóng, đây là cơ duyên thuộc về gã.
Biến cố này khiến gã không thể chú ý tới Tô Trường Không đã bị thần thông của Thần Chủng đông lại thành băng kia. Nhưng cũng chẳng quan trọng, Tiên Thiên võ giả bị đóng băng còn phải chết không thể nghi ngờ, gã có thể cảm giác được sinh cơ trong cơ thể Tô Trường Không đang nhanh chóng bị mài mòn, tiêu tán, giống như một luồng hỏa diễm càng ngày càng lụi tàn.
Nói nữa, hơn tất cả mọi thứ, Phong Nhật Nguyệt gã phải đạt được Thần Chủng!
Phong Nhật Nguyệt không chút do dự, hai tay vươn ra, mỗi bên tóm lấy một người, mang theo Hồng Chấn Tượng cùng với Chung Nhạc đã bị đông lại thành tượng băng, sau đó đuổi theo phương hướng Thần Chủng bay ra bên ngoài.
"Tôn trưởng lão, ngươi chờ một chút, ta trở về sẽ đến đón ngươi!"
Mắt thấy một màn này, Bạch Vân Hà cũng sợ Thần Chủng sẽ rơi vào tay Phong Nhật Nguyệt, gã nói với một bộ tượng băng trong đó rồi hai tay vươn tới, bắt được Tiên Thiên võ giả Đông Vân tông đã bị đông lạnh thành tượng băng, sau đó không cam lòng rớt lại phía sau, cực nhanh lao về hướng xa xa, không muốn buông tha cho Thần Chủng.
Cuối cùng trong băng cung yên tĩnh, chỉ còn lại tượng băng của Tô Trường Không cùng với nam tử áo xám Tôn trưởng lão kia, giống như hai người bọn họ sẽ vĩnh viễn ngủ say tại nơi này.
. . .
"Rút cuộc là Thần Chủng đã xảy ra tình huống gì? Vì sao lại đột nhiên bay đi?"
Phong Nhật Nguyệt mang theo Chung Nhạc, Hồng Chấn Tượng đã bị đông lại thành tượng băng đuổi theo Thần Chủng vẫn đang tản ra hàn khí, khẽ chau mày, không biết vì sao Thần Chủng này lại bay ra bên ngoài, rõ ràng lực lượng còn sót lại bên trong sắp hao hết rồi.
"Nhất định phải đạt được Thần Chủng!" Bạch Vân Hà cũng đuổi theo không bỏ.
Gã cảm giác được khí tức trên người hai võ giả đồng môn trong hai tòa tượng băng đang được mình mang theo, càng ngày càng mỏng manh, hơn phân nửa là bọn họ khó có thể may mắn tiếp tục tồn tại. Lần này nếu ba Tiên Thiên võ giả của tông môn bọn họ cùng lúc ngã xuống, lại không chiếm được Thần Chủng… tổn thất này quá lớn rồi!
Mà lúc này ở bên ngoài khe sâu, lão giả đầu bạc đang canh giữ cửa vào, lập tức cau mày. Bấy giờ đã là ban đêm, trên bầu trời giắt một vòng thanh nguyệt, phong tuyết gào thét, mấy ngàn võ giả vẫn một mực canh giữ tại cửa vào khe sâu, không chịu rời đi.
"Tình huống như thế nào?" Trong lòng lão giả đầu bạc cũng lo lắng cho sự an nguy của đám người Bạch Vân Hà.
Bỗng nhiên lão giả đầu bạc có chút cảm giác, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
Đơn giản là vì, không biết từ khi nào đột nhiên ở giữa không trung có thêm một bóng đen khổng lồ. Đó là một con chim ưng to lớn có bộ lông trắng như tuyết, hai cánh dang rộng dài chừng ba trượng!
"Đây là trân thú Tuyết Vũ Ưng?" Lão giả đầu bạc ngẩng đầu nhìn con ưng khổng lồ đang bay lượn trên bầu trời kia, lập tức hoảng sợ thốt lên.
Tuyết Vũ Ưng là trân thú cực kỳ hiếm thấy, chiến lực của Tuyết Vũ Ưng trưởng thành không thua kém Tiên Thiên võ giả. Căn cứ theo hình thể của con Tuyết Vũ Ưng này, chắc nó chưa đến thời kỳ trưởng thành, nhưng càng khiến người ta giật mình hơn chính là, ở trên lưng Tuyết Vũ Ưng, lại có một nữ tử với dáng người thướt tha, khoanh chân ung dung ngồi.
Nữ tử nọ mang theo một cái vợt trúc, bên trên còn mang theo một chút bông tuyết. Nàng mặc một bộ y sam trắng như tuyết, đeo bội kiếm bên hông, không nhìn rõ diện mạo, nhưng bốn phía quanh thân thể đều tỏa ra một luồng khí tức lạnh tựa băng sương.
"Trên lưng con ưng khổng lồ kia có người? Đây là thần thánh phương nào?"
Lão giả áo trắng, bao gồm cả mấy ngàn võ giả đang chờ đợi bên ngoài, đều bị con ưng khổng lồ trên bầu trời hấp dẫn.
Tuy bọn họ không biết thân phận của nữ tử này, nhưng đối phương có thể phục tùng, lại cưỡi lên lưng loại trân thú Tuyết Vũ Ưng này, chỉ nghĩ cũng biết, thân phận lai lịch tuyệt không tầm thường!
Tuyết Vũ Ưng nhẹ vỗ hai cánh, lơ lửng trên bầu trời, nữ tử vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, chợt thì thào tự nói: "Tâm huyết dâng trào, chợt có linh cảm, không hiểu sao ta cứ cảm giác ở nơi này có gì đang hấp dẫn ta!"
"Đến rồi!" Nữ tử cúi đầu nhìn lại.
Nàng có cảm giác vật sinh ra cảm ứng cùng mình trong minh minh đang nhanh chóng tiếp cận.
"Dát!"
Tuyết Vũ Ưng dưới người nữ tử nọ cũng cảm nhận được cái gì, lập tức phát ra tiếng rít bén nhọn, nữ tử nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lông chim trên người nó, muốn trấn an.
"Cái gì vậy?" Lão giả đầu bạc vốn đang khoanh chân ngồi, lập tức đứng dậy, hơn nữa còn nhanh chóng lắc mình né tránh ra.
Gần như cùng lúc đó, có một viên tinh thể màu băng lam bay ra từ trong miệng khe sâu phía sau lưng lão. Đúng là viên Thần Chủng kia.
Thần Chủng kia bay thẳng một đường từ bên trong Ly Long điện ra bên ngoài, cũng không hề dừng lại, lạp tức lao thẳng lên trời, bay về phía nữ tử đang cưỡi Tuyết Vũ Ưng, dừng lại giữa hư không cách đó chừng vài trăm mét.
Lúc này, tầng hàn khí tản ra bên ngoài Thần Chủng đều bị nó thu liễm lại.
Nữ tử đưa bàn tay trắng thuần như được điêu khắc từ băng tuyết đón lấy Thần Chủng, tinh tế quan sát, trong mắt nàng cũng dâng lên một tia rung động và vui sướng: "Thần Chủng? Đây là Thần Chủng mà mẫu thân từng nói sao? Ta nghe trong truyền thuyết từng nói, Thần Chủng có linh. . . Chẳng lẽ nó cảm ứng được khí tức của ta mới bay tới đây sao?"
Lấy thân phận bất phàm của nữ tử cũng không tránh khỏi kích động. Nàng biết rất rõ giá trị của Thần Chủng, nó chính là bảo vật đời đời truyền lưu, bên trong ẩn chứa thần thông, có thể giúp người ta thành tựu Võ Thánh!
Mà viên Thần Chủng này lại chủ động bay về phía nàng, cho thấy thần thông bên trong viên Thần Chủng này và bản thân nàng cực kỳ tương xứng!
"Sư phụ từng nói. . . Thành trụ phôi không (là quan điểm cơ bản của Phật hệ về quá trình biến hóa từ sinh ra đến diệt vong của thế giới, bao gồm tứ kiếp: thành – tạo thành, trụ - duy trì, phôi – hư hỏng, không – tan biến) là một vòng luân hồi. Một hồi biến động có ảnh hưởng đến thiên cổ, khiến cho các đại vương triều, thế gia đều phải một lần nữa xáo trộn sắp đến. Hiện giờ Thần Chủng lại hiện thế, chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu?" Nữ tử nhìn Thần Chủng trong bàn tay, ngoại trừ kích động, hưng phấn, trong lòng lại có chút suy nghĩ miên man.