"Phong Nhật Nguyệt."
Vốn dĩ trung niên áo vàng chỉ hỏi như vậy, cũng không chắc sẽ nhận được đáp án nhưng khiến cho gã thoáng ngoài ý muốn chính là, nam tử đeo mặt nạ xương màu đỏ sậm ở giữa kia, lại phát ra âm thanh khó phân biệt là nam hay nữ, sảng khoái báo ra danh hiệu của mình.
"Hồng Tượng."
"Chung Nhạc."
Mắt thấy nam tử đeo mặt nạ xương màu đỏ sậm báo ra tên gọi, nam nhân cao lớn mặc hắc bào và nam tử béo lùn mặc hắc bào cũng tự báo ra danh hiệu của mình.
"Phong Nhật Nguyệt, Hồng Tượng, Chung Nhạc. . ."
Ba cái tên này khiến cho đám người Đông Vân tông thầm nhắc lại trong lòng, nhưng sau đó, tất cả đều lắc đầu, không ai từng nghe nói tới danh hiệu của bọn họ.
Nam tử tóc bạc kia nói: "Ta là phó tông chủ Bạch Vân Hà của Đông Vân tông, nếu ba vị đã đến đây, khẳng định cũng muốn tìm tòi xem bên trong khe sâu này có điểm gì thần bí, không bằng chúng ta cùng nhau thăm dò?"
Đúng là thân phận của nam tử tóc bạc Bạch Vân Hà này không hề tầm thường, người này lại chính là phó tông chủ của Đông Vân tông.
Bàn về thực lực nội tình, Đông Vân tông mạnh gần như gấp đôi Linh Đạo tông.
Nhưng Bạch Vân Hà cũng hiểu, trước mắt, bọn họ không có khả năng đuổi ba người này đi, chẳng bằng cứ cùng đi tới, nhìn xem đến tột cùng bên trong khe sâu này có thứ mà bọn họ muốn hay không, nếu không có, hiện giờ ra tay, tuyệt đối là mất nhiều hơn được, nếu có. . . hết thảy đều dựa vào thủ đoạn đi!
Nam tử đeo mặt nạ xương màu đỏ sậm Phong Nhật Nguyệt từ chối cho ý kiến, chỉ khoanh tay đứng nhìn nhưng cũng không có ý tứ ra tay.
"Đàm trưởng lão, tiếp tục đi." Bạch Vân Hà ra hiệu cho nam tử áo xanh đang cầm bảo kiếm trong tay kia tiếp tục mở đường.
Con đường này bị thật nhiều bông tuyết bao phủ, cần mở đường mới có thể tiến về phía trước, mà công việc này đã hao phí thời gian hai ba ngày của bốn Tiên Thiên võ giả Đông Vân tông, mới khiến bọn họ đến được nơi đây.
"Xuy xuy xuy!"
Nam tử áo xanh Đàm trưởng lão gật gật đầu, nắm chắc bảo kiếm trong tay, lại lần nữa cắt, gọt, đẽo tuyết, đục từng bông tuyết cứng rắn như sắt thép, sau đó đào chúng ra, tốc độ khá chậm.
Phong Nhật Nguyệt nhìn một hồi, rõ ràng có chút vội vàng xao động, trực tiếp mở miệng nói: "Hồng Tượng, ngươi đi mở đường."
"Được." Nam tử cao lớn Hồng Tượng gật đầu đồng ý, nhẫn nhục chịu khó, đi nhanh tới phía trước tầng bông tuyết cản trở.
"Ngươi đừng xằng bậy! Muốn mở được đường, cần dùng xảo kình, nếu dùng mãnh công, không cẩn thận sẽ khiến địa tầng của khe sâu này sụp đổ, lúc đó càng thêm phiền toái!" Đàm trưởng lão Đông Vân tông thấy vậy, vội vàng nhắc nhở.
Khe sâu này ở dưới chân tuyết sơn, nếu bên trên sinh ra núi lở, dù Tiên Thiên võ giả có bị táng thân trong này cũng chẳng phải chuyện kỳ quái.
Hồng Tượng không để ý đến gã, lại tiến lên một bước, quyền phải lập tức đánh ra, mang theo âm thanh gió rít.
"Bành!"
Một quyền này hung hăng đập lên tầng bông tuyết dày nặng đó, nhưng khiến cho người ta giật mình chính là lực lượng của một quyền này, không hề sinh ra hiệu ứng bạo liệt cuồng mãnh, ngược lại còn ngưng tụ thành một cụm, lực phá hoại chỉ gây ra trong phạm vi nhất định!
"Tạp tạp tạp!"
Một luồng lực chấn động sinh ra, tầng bông tuyết dày cả trượng trước mắt, lại tựa như được làm từ thủy tinh, lập tức tứ phân ngũ liệt rơi rụng đầy đất, mà phần thông đạo không quá rộng bên trong khe sâu cũng không xuất hiện cảm giác chấn động, hoặc là sụp xuống.
"Hồng Tượng này có khả năng điều khiển lực lượng thật tinh diệu . . . Một quyền đánh ra xuất, vừa có thể đánh nứt tầng bông tuyết dày cả trượng này, nhưng kình lực không hề khuếch tán ra ngoài!"
Đám người Bạch Vân Hà thầm giật mình, rõ ràng là lực lượng thân thể của Hồng Tượng này vô cùng mạnh mẽ, nhưng không phải mãng phu, ngược lại còn có khả năng điều khiển lực lượng bản thân thần diệu tới đỉnh cao như vậy?
"Phanh phanh phanh!"
Hồng Tượng đánh ra một quyền nối tiếp một quyền, nhanh chóng mở đường về phía trước, liên tiếp đập nát tầng bông tuyết trước mặt, vững bước đẩy mạnh, hiệu suất nhanh hơn không chỉ gấp đôi so với Đàm trưởng lão dùng bảo kiếm mở đường.
Đám người Đông Vân tông đưa mắt nhìn nhau, nhưng chẳng những không có ý kiến, ngược lại còn vô cùng mừng rỡ vì để Hồng Tượng mở đường ở phía trước, có thể được thời gian và tinh lực cho bên mình.
Tô Trường Không lại cực kỳ điệu thấp đimột bên, cả bốn võ giả Đông Vân tông, lẫn ba người Phong Nhật Nguyệt tới sau, đều là người cùng một nhóm, so sánh với hai thế lực này, hắn chỉ đi một mình, có vẻ thế đan lực cô (thế lực mỏng manh, yếu ớt)
Nhưng mục đích Tô Trường Không tới nơi này vốn không phải gây thù hằn cùng ai, hắn chỉ muốn một luồng Tiên Thiên chi khí mà thôi, bởi vậy điệu thấp một chút, vẫn có cơ hội. Đương nhiên, hết thảy đều lấy an nguy của bản thân làm trọng!
Hồng Tượng không biết mỏi mệt đi ở phía trước mở đường.
Hai ba canh giờ trôi qua, đoàn người bọn họ đã đẩy mạnh về phía trước được chừng một hai dặm. Bỗng nhiên lúc này, Hồng Tượng ngừng lại, và không chỉ một mình gã, cả những người còn lại cũng vậy, trong mắt đều lộ ra một tia kinh dị!
Chỉ thấy ở phía cuối thông đạo không rộng lắm này, bỗng nhiên trở thành thênh thang sáng tỏ. Thứ hấp dẫn ánh mắt nhất bên trong khe sâu thật lớn dưới mặt đất với hai bên vách núi đều bị bông tuyết bao trùm này, chính là một tòa kiến trúc khổng lồ trong đó.
Đó là một tòa cung điện tráng lệ, bên ngoài cũng bị bao phủ bởi bông tuyết dày đặc.
Nói là cung điện nhưng bề ngoài nó lại giống như một tòa thành thị thu nhỏ, ít nhất cũng có thể dung nạp chừng hai, ba vạn người sinh hoạt tại nơi đây.
Mà ở dưới đáy khe sâu kia, còn có bốn cây băng trụ đường kính ba trượng, chiều cao trăm trượng xếp thành hình tứ giác, đột ngột mọc lên từ dưới đất, chống đỡ vách núi phía trên.
"Ly Long điện. . ."
Tô Trường Không dõi mắt nhìn lại, rất nhanh đã phát hiện ở ngay lối vào thông đạo trước mắt, nơi bảng hiệu có viết ba chữ “Ly Long điện” thật to được gắn lên cánh cửa lớn của cung điện nọ!
"Ly Long điện?" Trong lòng Tô Trường Không đầy kinh dị.
Hắn chưa từng nghe nói tới cái tên Ly Long điện, nhưng hẳn là không một ai có thể tạo thành một tòa cung điện ở bên trong hẻm núi như thế.
Thông qua cảnh tượng băng cung kỳ dị, phức tạp được kiến tọa dưới nền đất này, có thể thấy được Ly Long điện kia tuyệt đối là thế lực rất không tầm thường, từng dát lên người vô tận huy hoàng.
"Ly Long điện. . . Lại là Ly Long điện!" Chung Nhạc mập mạp như một quả cầu thịt vừa trông thấy cung điện bông tuyết ở xa xa, trong mắt lập tức hiện lên một mảnh khiếp sợ và vui sướng.
"Ly Long điện? Đây là thế lực gì?" Mà sau khi Hồng Tượng một đường phá băng đến tận đây, nghe được ba chữ này, cũng không khỏi cảm thấy hứng thú, lập tức mở miệng hỏi.
"Ly Long điện từng là một đại tông môn cực kỳ cường thịnh ở Trung châu, còn phát triển mạnh mẽ ở thời kỳ Đại Viêm hoàng triều vừa được thành lập. Nghe nói ở thời điểm Ly Long điện này cường thịnh nhất, số lượng Tiên Thiên võ giả trong môn không dưới trăm người. Điện chủ Hàn Ly của Ly Long điện hùng tâm bừng bừng, nhưng cuối cùng Ly Long điện đã đưa ra một quyết định sai lầm, gặp phải đả kích nặng nề, điện chủ Hàn Ly phải di chuyển điện, một mình thoái ẩn giang hồ, từ nay về sau không hỏi thế sự."