Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 620 - Ba Người Đến Sau!!!




Mà sau khi Tiên Thiên võ giả đạt tới cảnh giới Nhị Hoa, tiếp tục ngưng tụ ra Địa Hoa, phần 'Tinh khí' trong ba loại tinh hoa bí mật gồm 'Tinh khí thần' của nhân thể sẽ lớn mạnh đến trình độ vượt qua người bình thường. Khi võ giả đạt tới một bước này, gần như đều có thể vận dụng thiên địa linh khí ngoại giới.

Đương nhiên, điều ấy cũng không có nghĩa là võ giả nhất định phải đạt tới cảnh giới Nhị Hoa mới có thể làm được một bước này, nhóm nhỏ thiên tài có tư chất kinh người, ví dụ như Tô Trường Không, dù chưa tiến vào Tiên Thiên cảnh, nhưng lại dựa vào tu luyện Đạo Dẫn Thuật, từ đó cảm giác được thiên địa linh khí, sau cùng mới kết hợp với võ đạo của bản thân, cũng có thể đạt tới một bước này.

Trước mắt, không nói tới ba người khác bên trong bốn người Đông Vân tông này, chỉ tính tới nam tử tóc bạc kia thôi, người này tuyệt đối là cao thủ có thể vận dụng thiên địa linh khí đến tác chiến!

Loại cường giả cấp bậc này đã được tính là loại tinh anh bên trong Tiên Thiên võ giả.

Tô Trường Không có thể chém giết Đan Vĩ Chiêu, đó là vì Đan Vĩ Chiêu không biết vận dụng thiên địa linh khí. Nhưng khi đối chiến với nam tử tóc bạc này, hắn tuyệt đối không có phần thắng, tu vi cảnh giới của đối phương vượt xa hắn, còn nghi ngờ nam tử này cũng có thể vận dụng thiên địa linh khí.

Nói cách khác, đối phương là loại hình võ giả đã vượt qua trình độ mà Tô Trường Không có thể ứng phó được.

Bởi vậy Tô Trường Không vừa bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn qua, đã vội vàng tỏ thái độ, rất thức thời nói thẳng mục đích của chính mình, còn nói rõ bản thân tuyệt đối không có mưu đồ gì với thứ mà bọn họ đang tìm kiếm, chỉ vẻn vẹn muốn một luồng Tiên Thiên chi khí mà thôi. Hắn làm như vậy vì không muốn đối phương nảy sinh địch ý với mình.

"Ừm? Cần Tiên Thiên chi khí? Ngươi không phải Tiên Thiên võ giả?" Tô Trường Không vừa nói ra lời này, một trung niên áo xám bên trong bốn võ giả Đông Vân tông kia, thoáng hiện kinh ngạc nói.

Thoạt nhìn thanh niên mặc hắc y này chỉ nhiều nhất là ba mươi tuổi, và đối phương khát cầu Tiên Thiên chi khí như thế, rất có khả năng vẫn chưa phải Tiên Thiên võ giả.

"Phải." Tô Trường Không do dự một chút, cuối cùng vẫn thừa nhận điểm này.

Bốn người liếc nhau, nam tử tóc bạc có khí chất xuất trần nọ, nghe vậy cũng thoáng hiện chút kinh ngạc: "Không đạt tới Tiên Thiên. . . Lại có thể vượt qua tầng ngăn cản của Lưu trưởng lão, để tiến vào bên trong khe sâu này, ngươi rất bất phàm."

Lưu trưởng lão chính là lão giả đầu bạc của Đông Vân tông đang canh giữ bên ngoài.

"Nếu ngươi muốn Tiên Thiên chi khí, thì phải dựa vào bản lĩnh của chính mình. Ngươi đạt được, sẽ là của ngươi, nhưng đừng hy vọng chúng ta sẽ nhường Tiên Thiên chi khí lại cho ngươi." Nam tử tóc bạc có khí chất xuất trần, bề ngoài thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn kia thoáng trầm ngâm một chút, mới mở miệng nói.

Lời này vừa nói ra, khiến Tô Trường Không thoáng nhẹ nhàng thở phào một cái, đối phương đã nói rõ ràng như thế, hắn cũng hiểu rồi. Nếu bản thân Tô Trường Không đạt được Tiên Thiên chi khí, bọn họ không sẽ ra tay tranh đoạt, nhưng cũng không nhường Tiên Thiên chi khí lại cho Tô Trường Không.

Như thế là đủ rồi. Dù sao thực lực của nam tử tóc bạc này sâu không lường được, hoàn toàn có thể lấy thế lấn người, bức bách Tô Trường Không rời đi, nhưng đối phương lại không làm như thế, còn nói rõ ràng rằng, nếu Tô Trường Không tự mình đạt được Tiên Thiên chi khí, bọn họ sẽ không chủ động ra tay cướp đoạt.

Nam tử tóc bạc nói như thế, cũng vì nội tình của Đông Vân tông bọn họ thâm hậu, mà lấy thân phận phó tông chủ Đông Vân tông của nam tử tóc bạc, sẽ không vì một luồng Tiên Thiên chi khí mà đi cướp đoạt đồ trong tay một tiểu bối, làm vậy rất mất mặt.

Đương nhiên, lời gã nói cũng chỉ vẻn vẹn là bọn họ sẽ không đi cướp đoạt Tiên Thiên chi khí đã rơi vào tay người khác mà thôi, chứ không có nghĩa là bọn họ sẽ không đi tranh đoạt. Suy cho cùng, chẳng ai ngại Tiên Thiên chi khí trong tay mình quá nhiều cả, nếu mình không dùng được thì giao cho võ giả trong tông, hoặc là cầm đi đổi lấy tài nguyên tu luyện. Cách nào cũng vô cùng tốt!

Tô Trường Không có thể lấy được Tiên Thiên chi khí hay không, cần phải dựa vào bản lĩnh của chính hắn!

"Lại có người đến? Còn không chỉ một người."

Rất nhanh, bốn người Đông Vân tông đều nhướng mày. Bọn họ lại thấy được ba bóng người đang từ phía cuối con đường xa xa, từ từ đi về bên này.

Tô Trường Không vừa tiến vào không bao lâu, ngay sau đó lại xuất hiện những người khác tiến nhập vào bên trong khe sâu này, hơn nữa còn không chỉ một người, mà tới ba người!

"Ba người này. . . là nhân vật rất nguy hiểm." Sắc mặt nam tử tóc bạc lộ ra một tia ngưng trọng, gã nói khẽ với ba võ giả Đông Vân tông khác, nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận.

Kỳ thật không cần gã nhắc nhở, ba người còn lại đều có cảm giác nhạy bén của Tiên Thiên võ giả, từ bản năng đã nhận ra sự khủng bố của ba người mặc hắc bào với thể trạng khác nhau kia.

Về phần ba nam tử mặc hắc bào, từ rất xa, bọn họ cũng thấy được Tô Trường Không và đám người nam tử tóc bạc.

"Ừm?" Lúc này, ánh mắt Hồng Tượng vừa đảo qua một vòng trên thân đám người trước mặt, bỗng nhiên ánh mắt hơi hơi dừng hình lại trước người Tô Trường Không, trong mắt hiện lên một mảnh kinh ngạc pha lẫn một chút khó mà tin nổi nhưng rất nhanh lại thản nhiên như không có chuyện gì dời ánh mắt đi.

"Người này là ai?" Tô Trường Không thầm nhăn mặt nhíu mày, hắn đang quan sát nam tử mặc hắc bào đến sau mình.

Bất cứ ai trong ba người này đều là tồn tại cực kỳ nguy hiểm, chính là nhân vật làm cho người ta sợ tới sởn tóc gáy.

Nhưng không hiểu vì sao, nam tử mặc hắc bào có dáng người cao lớn nhất trong đám bọn họ lại khiến Tô Trường Không phải nhìn thoáng qua nhiều hơn một chút, chỉ vì hắn vừa cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc từ trên người đối phương.

Chẳng qua nam tử mặc hắc bào này đang đeo một chiếc mặt nạ bằng xương, cộng thêm chiều cao vượt hai mét...Theo lý thuyết, chỉ cần dựa vào duy nhất một đặc điểm vô cùng bắt mắt là hình thể bên ngoài thôi, nếu hắn từng quen biết đối phương khẳng định sẽ có ấn tượng, nhưng hắn lại không quen một ai có điểm đặc thù thế này.

"Võ giả Khí Huyết cảnh?" Cùng lúc ấy, ánh mắt nam tử mập mạp mặc hắc bào kia cũng đảo qua Tô Trường Không, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một mảnh khinh thường. Sau đó, gã cũng dời đi ánh mắt.

Về phần nam tử đeo mặt nạ xương màu đỏ sậm, ánh mắt gã chỉ lướt qua cả đám người rồi nhanh chóng dời đi, không có một chút cảm xúc dao động nào.

"Ba vị, thoạt nhìn các ngươi vừa lặn lội đường xa đi đến. Không biết là bằng hữu tới từ nơi nào? Xin hỏi tôn tính đại danh?" Một trung niên áo vàng thoạt nhìn đã gần năm mươi, cũng là người lớn tuổi nhất trong số bốn võ giả Đông Vân tông, lập tức khách khí khom lưng chắp tay nói.

Gã có thể cảm nhận được từ trên thân thể ba người này, mơ hồ để lộ ra một khí tức cực kỳ nguy hiểm, nếu làm không tốt, đôi bên có thể bùng nổ xung đột, bởi vậy bọn họ cần phải biết thân phận, nội tình của ba người này.