Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 594 - Cuồng Phong Đao Trịnh Phi Sa




Vương Tân Kiếm có chút chột dạ, nhưng ánh mắt gã hướng về phía Tô Trường Không đang đứng một bên lại nở nụ cười lạnh: "Thế người này là ai? Tuyệt đối không phải đệ tử Linh Đạo tông ta, vậy mà hắn chẳng những xuất hiện tại Thiên Tàm động, còn học xong Thiên Tàm công rồi? Chẳng trách sư đệ ngươi biết rõ sư tôn đã tọa hóa vậy mà vẫn cố chấp trấn thủ ở Thiên Tàm động, hoá ra là chuẩn bị cùng người ngoài tổn hại lợi ích bản tông!"

Vương Tân Kiếm đến đây không mang ý tốt, lại cắn ngược một cái, trực tiếp chỉ trích Càn Duệ ăn cây táo, rào cây sung, vất vả trấn thủ Thiên Tàm động là vì trộm đi Thiên Tàm công.

Càn Duệ nghe được vừa sợ vừa giận, bản thân gã trấn thủ Thiên Tàm động, chẳng hề có chút tâm tư nào khác, luôn một mực cần cù cẩn trọng. Tô Trường Không xuất hiện tại nơi này hoàn toàn là ngoài ý muốn, ngay cả gã cũng bị chế phục, làm sao có thể ngăn cản được Tô Trường Không?

Càn Duệ đang muốn giải thích, Trịnh Phi Sa kia lại nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, mở miệng hỏi: "Các hạ không phải người của Linh Đạo tông?"

Trịnh Phi Sa có thể nhìn ra Tô Trường Không bất phàm, nhưng gã cũng chẳng quá mức khẩn trương, bởi vì trong cảm nhận của gã, Tô Trường Không vẫn chưa mở ra Thiên Mạch, không có loại cảm giác kết nối cùng thiên địa này, chắc chắn không phải Tiên Thiên võ giả!

Mà căn cứ theo nội dung đối thoại giữa Vương Tân Kiếm và Càn Duệ, người trẻ tuổi không biết chui từ nơi nào ra đây, cũng không phải người của Linh Đạo tông.

"Không phải, ngươi là ai?" Tô Trường Không nói đúng sự thật, đồng thời hỏi lại một câu, muốn biết thân phận của Trịnh Phi Sa.

"Trịnh Phi Sa." Trịnh Phi Sa vô cùng đơn giản nói ra tên của mình.

Tô Trường Không vừa tới Trung châu không bao lâu, mà vừa đi vào Trung châu lại một mực bế quan tại nơi này, đương nhiên là chưa từng nghe qua tên gã.

"Cuồng Phong Đao Trịnh Phi Sa?" Nhưng Càn Duệ nghe được cái tên này, sắc mặt lại hơi đổi.

"Trịnh Phi Sa. . . Tiên Thiên võ giả độc hành, bước vào Tiên Thiên cảnh đã hơn hai mươi năm. Người này hành sự quái đản, vì lợi ích chuyện gì cũng có thể ra tay!"

Càn Duệ nói ra tin tức cơ bản về Trịnh Phi Sa, đối phương ngẫu nhiên đạt được một luồng Tiên Thiên chi khí, sau đó thành tựu Tiên Thiên võ giả độc hành!

Mà thanh danh của Trịnh Phi Sa cũng cũng chẳng ra gì. Vì lợi ích, không cần biết là chuyện tốt hay xấu, gã đều sẽ làm, diệt toàn gia chỉ là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng cố tình bản thân gã lại là Tiên Thiên võ giả thực lực mạnh mẽ, chẳng mấy người có thể trêu chọc được!

"Vậy là tốt rồi, ta tới nơi này, có hai mục đích, một là tiểu tử này, hai là mang đi thi thể Kỳ Thạch lão nhân." Trịnh Phi Sa nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, mở miệng nói: "Về phần ngươi, ngoài mục tiêu, liền bình an vô sự.”

Lời này vừa nói ra, Tô Trường Không âm thầm nhíu mày, Trịnh Phi Sa muốn giết Càn Duệ? Hẳn là gã nghe theo chỉ thị của Vương Tân Kiếm. Đúng là mối quan hệ giữa Vương Tân Kiếm và Càn Duệ cũng không tốt. Về phần mục đích mang đi thi thể Kỳ Thạch lão nhân, Tô Trường Không đoán rằng giá trị của thi thể Tiên Thiên võ giả không thấp, phỏng chừng đây mới là mục đích chủ yếu của Trịnh Phi Sa.

Nghe vậy, Vương Tân Kiếm có chút lo lắng nói: "Trịnh tiền bối, tiểu tử này ở đây chứng kiến, cũng nên giết hắn diệt khẩu!"

Nếu Tô Trường Không còn sống, dù giết Càn Duệ, chẳng lẽ tin tức này sẽ không bị tiết lộ sao? Cho nên nhất định phải giết hắn diệt khẩu!

Trịnh Phi Sa cũng lạnh lùng nói: "Giao dịch giữa ta với ngươi là giết Càn Duệ, muốn giết thêm tiểu tử này cũng được. . . Nhưng phải thêm tiền!"

Khóe miệng Vương Tân Kiếm run rẩy, nhưng gã cũng không thể sai phái một Tiên Thiên võ giả. Chẳng qua bảo Trịnh Phi Sa giết Càn Duệ, còn gã tự mình ra tay giải quyết Tô Trường Không là được.

Ngay lập tức Vương Tân Kiếm bất đắc dĩ nói: “Vậy làm phiền Trịnh tiền bối ra tay."

"Dễ bàn!" Trịnh Phi Sa cũng không nhiều lời vô nghĩa, gã biết nơi này là địa bàn của Linh Đạo tông, nhất định phải giải quyết vấn đề thật nhanh rồi mang theo thi thể Kỳ Thạch lão nhân rời đi mới là chính đạo!

Trịnh Phi Sa chợt ra tay, chỉ thấy gã xòe năm ngón tay phải ra, có một luồng chân khí hùng hậu ngưng tụ, một chưởng lăng không đánh tới, chân khí mênh mông tựa như núi rống biển gầm, mang theo một loại áp lực có thể đè bẹp sắt thép, vặn vẹo núi non, đánh nát khoảng cách, lao thẳng về phía Càn Duệ.

Lấy cảnh giới Tiên Thiên cảnh của Trịnh Phi Sa, dù nội công hay ngoại công đều luyện đến trình độ mà người bình thường khó có thể nhìn tháy bóng lưng, một kích tiện tay cũng có uy năng cực kỳ kinh người!

"Không tốt!" Trong lòng Càn Duệ thầm cả kinh, lập tức muốn lao tới ngăn cản, né tránh, nhưng gã vừa động, tứ chi lại truyền đến từng đợt bủn rủn vô lực.

Trong ba tháng này, Càn Duệ vẫn luôn bị tháo rời các đốt, nằm yên một chỗ, hiện giờ tuy các đốt ngón đã được trở lại đúng vị trí nhưng ngay tức khắc, lại khó có thể thích ứng, chưa hoàn toàn khôi phục lại.

Mắt thấy một kích này phải đánh chết Càn Duệ tại chỗ, đột nhiên một luồng quyền kình tựa như nộ hải vô lượng, hình thành nên lốc xoáy thật lớn, từ chếch một bên đánh tới, nghênh đón chưởng kình mãnh liệt đang đến kia.

"Ầm vang!" Hai luồng kình lực va chạm cùng một chỗ, phát ra âm thanh đụng độ nặng nề.

Lình lực mãnh liệt tỏa ra bên ngoài tựa như tầng tầng sóng biển đánh vào phía trên vách động, quét xuống một lớp nham thạch thật dày. Càn Duệ bị kình lực tràn lan chấn cho phải lảo đảo lui về phía sau, cũng may không bị thương.

Sắc mặt Trịnh Phi Sa âm trầm xuống, trong mắt nở rộ sát ý sắc bén!

"Tô. . . Tô tiên sinh. . ." Trên trán Càn Duệ chảy đầy mồ hôi lạnh, gã thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hiển nhiên, người ra tay ngăn trở chính là Tô Trường Không!

Càn Duệ này bị hắn dày vò ba tháng, trong lòng Tô Trường Không cũng có chút áy náy, đương nhiên hắn không thể ngồi xem gã chết trước mặt mình.

Trừ chuyện này ra, Tô Trường Không chưa được cho phép đã xâm nhập vào của cấm địa Linh Đạo tông, lại học Thiên Tàm công, còn dùng một hồ đầy bách thảo dược dịch của tông môn bọn họ, dưới đủ các loại điều kiện như vậy, hắn đã tái tạo khôi phục thành công, xem như thiếu Linh Đạo tông một phần nhân tình thật lớn.

Đứng trước loại tình huống này, Tô Trường Không làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

"Tiểu tử này. . . muốn tìm chết!" Vương Tân Kiếm thấy vậy, chẳng những không kinh sợ, ngược lại còn lấy làm mừng, không thể nghi ngờ, loại hành động của tiểu tử họ Tô không biết tên là gì này, chính là khiêu khích Trịnh Phi Sa!

Trong ánh mắt Trịnh Phi Sa khẽ lóe lên một tia quang mang âm ngoan như độc xà: "Tiểu tử, ngươi vốn không phải là người của Linh Đạo tông, lại muốn xen vào việc của người khác?"

Tô Trường Không lạnh nhạt nói: "Ta thiếu Linh Đạo tông nhân tình, cần phải trả lại. Có ta ở đây, ngươi không giết được Càn Duệ này, cũng không mang thi thể của Kỳ Thạch lão nhân đi được. Các hạ vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đi, nếu chúng ta ra tay sẽ tạo thành động tĩnh quá lớn, kinh động những Tiên Thiên võ giả của Linh Đạo tông kia, đến lúc đó ngươi muốn chạy cũng khó!"

Trịnh Phi Sa này muốn giết Càn Duệ, muốn mang thi thể Kỳ Thạch lão nhân đi, lại bởi vì Tô Trường Không thiếu Linh Đạo tông phần ân tình thật lớn, không thể khoanh tay đứng nhìn, vì vậy, hắn muốn dùng lý lẽ để bức lui Trịnh Phi Sa này trước, nếu không được, chỉ có thể ra tay.