Ngay khi hai người bọn họ thấy rõ cảnh tượng trước mắt, kể cả Vương Tân Kiếm lẫn Trịnh Phi Sa đều có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy bên trong hang động to lớn, mịt mờ, có từng khối tinh thạch tản ra ánh sáng nhạt. Có một người đang nằm dựa vào vách tường, vù vù say ngủ ở cách đó không xa, nhưng lúc này cũng bị kinh hãi mà tỉnh lại, đúng là Càn Duệ rồi!
Ngoại trừ Càn Duệ, còn có một lão giả đầu bạc đang cúi đầu, ngồi khoanh chân. Lão giả này đúng là Kỳ Thạch lão nhân nhưng cả người không có một tia sinh khí, cũng không nghe được một tiếng tim đập hay âm thanh hít thở mỏng manh nào. Đúng là lão đã tọa hóa!
Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt người khác nhất, lại chính là một cái kén tằm màu trắng với đường kính hơn một mét, đang an tĩnh lơ lửng bên trong hồ nước, hình như bên ngoài những sợi tơ tằm màu trắng ấy có ánh sáng nhàn nhạt không ngừng lấp lánh.
"Đây là tình huống gì? Đúng là sư phụ đã tọa hóa . . . Thế người trong hồ kia là ai? Rõ ràng là kén tằm do sử dụng Thiên Tàm công kết thành. . . Nhưng ngoại trừ sư phụ, trong tông không còn người thứ hai biết Thiên Tàm công mà!" Vương Tân Kiếm mờ mịt nhìn kén tằm trong hồ nước, có chút không thể hiểu được tình huống trước mắt.
"Sư huynh? Sao ngươi lại tới đây? Còn có người này là ai? Hắn không phải người của tông môn chúng ta!"
Càn Duệ vừa bừng tỉnh sau phút kinh ngạc, lại nghi hoặc nhìn hai người bỗng nhiên xâm nhập. Gã nhận ra một người trong đó là Vương Tân Kiếm, về phần Trịnh Phi Sa, gã lập tức trở nên cảnh giác. Càn Duệ có thể cảm nhận được một loại cảm giác đáng sợ từ trên người Trịnh Phi Sa, nhưng gương mặt đối phương quá xa lạ, trong Linh Đạo tông tuyệt không có cao thủ như vậy!
"Ừm? Còn có người thứ ba?" Trịnh Phi Sa cũng nhíu mày.
Bên trong Thiên Tàm động lại có thêm một người thứ ba, hơn nữa rõ ràng là đối phương không tầm thường. Chỉ một điều duy nhất khiến cho gã vui sướng chính là, Kỳ Thạch lão nhân đã tọa hóa thật, nếu lấy thi thể lão giao cho tà tông ma môn, chắc chắn sẽ bán được giá cao!
"Tô tiên sinh! Có người đến đây!"
Trịnh Phi Sa hướng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào thi thể Kỳ Thạch lão nhân, khiến cho Càn Duệ hiểu được đối phương tuyệt đối là người tới không có ý tốt, gã vội vàng kêu gọi kén tằm xa xa.
"Tạp tạp tạp!"
Một chuỗi những âm thanh vỡ vụn vang lên, kén tằm màu trắng với đường kính hơn một mét, lập tức tạp tạp nát bấy, hóa thành mảnh nhỏ rơi rụng xuống dưới, tựa như bươm bướm tản ra khắp nơi!
Bên trong kén tằm đã vỡ vụn, có một thiên niên cao lớn, dường như cả người đều có bạch quang lóng lánh trong suốt, phía trên thân hình như đao tước, không có bất cứ một vết thương nào, một đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, thần quang thấu triệt!
"Thoải mái! Chân chính khôi phục đến đỉnh phong!"
Tô Trường Không cảm thụ được chân khí lưu động thông suốt trong cơ thể, toàn thân truyền tới một loại cảm giác thoát thai hoán cốt. Kinh mạch dược Thiên Tàm chân khí mạnh mẽ chữa trị, đã hoàn toàn khôi phục lại.
【 Thiên Tàm công (Lục cảnh Đăng Phong Tạo Cực 15%) 】
Chỉ ba tháng ngắn ngủi, Tô Trường Không đã tu luyện Thiên Tàm công tới trình độ lục cảnh.
Đạt được thành tựu bậc này, không chỉ vì hắn có thiên phú kinh người, còn phải kể tới công lao của một hồ bách thảo tinh hoa với dược dịch tràn đầy kia nữa, hiện giờ nước trong hồ đã bị hắn luyện hóa tới tám, chín phần mười. Nếu không, Tô Trường Không muốn luyện Thiên Tàm công đến lục cảnh, ít nhất cũng cần thời gian lớn gấp mấy lần bây giờ!
"Đáng tiếc, hiện giờ ta đã thực hiện được một bước Phun Hơi Thành Sợi, nhưng ‘Hóa Kén Trói Mình' chỉ đạt tới hình, chưa lĩnh ngộ được ý!" Tô Trường Không thầm thở dài trong lòng.
‘Hóa Kén Trói Mình’ chính là thủ đoạn cao thâm nhất bên trong Thiên Tàm công, khi xuất ra chiêu thức này, Thiên Tàm chân khí sẽ quấn quanh bản thân, hình thành một cái kén tằm, tới lúc ấy, không cần biết thân thể bị thương nặng bao nhiêu, chỉ cần không bị thương tổn ở đầu, trái tim, đều có thể khôi phục lại, nhanh thì mấy giờ, lâu thì mấy ngày.
Thiên Tàm công của Tô Trường Không vừa đạt tới lục cảnh, hắn đã thực nghiệm một phen, nhưng vẫn chưa làm được ở trình độ như thế.
Suy cho cùng, một bức Thần Ý đồ vẫn không đủ, nếu có nguyên bộ công pháp tu luyện, trong tương lai, hắn nhất định có cơ hội tu luyện đến cảnh giới cao hơn.
Nhưng không cần biết thế nào, chỉ tính tới hiện giờ, kinh mạch đã hoàn toàn khôi phục lại, coi như môn công pháp này đã mang tới trợ giúp lớn nhất cho Tô Trường Không rồi!
"Tô tiên sinh. . . Đã luyện thành Thiên Tàm công, thậm chí còn tái tạo xong kinh mạch gãy lìa, khôi phục đến đỉnh phong!"
Càn Duệ nhìn thấy Tô Trường Không tinh thần cực kỳ thoải mái, phá kén ra ngoài, gã lập tức miệng đắng lưỡi khô, trong lòng vô vàn phức tạp, khó mà diễn tả thành lời.
Thiên Tàm công chính là môn công pháp đỉnh cấp mà trong cả ngàn năm lịch sử của Linh Đạo tông chỉ có ba người luyện thành. Vậy mà Tô Trường Không, vốn là một người ngoài, còn không có nguyên bộ công pháp tu luyện, nhưng chỉ dùng vẻn vẹn ba tháng thời gian đã luyện Thiên Tàm công đến cảnh giới bậc này?
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Càn Duệ tuyệt đối không hội tin tưởng!
"Có người đến đây? Còn chưa tới thời gian đưa cơm mà, Vương Tân Kiếm. . . Một người khác là ai?" Tô Trường Không nhíu mày.
Hắn rời khỏi ao nước, vận kình hát văng những giọt dược dịch trong suốt như nước ra ngoài, vừa mặc y phục vừa âm thầm nghi hoặc.
Một người trong đó đúng là Vương Tân Kiếm sư huynh của Càn Duệ, hắn đã từng gặp người này lúc trước. Người còn lại rất xa lạ, nhưng trên thân thể mơ hồ hiển lộ ra một tia khí tức mạnh mẽ thâm thúy, khiến trong lòng Tô Trường Không thoáng ngưng trọng, đây là một Tiên Thiên võ giả! Vừa nãy, hắn có nghe Càn Duệ kinh ngạc cất tiếng hỏi, chắc chắn người này không phải thành viên của Linh Đạo tông!
Thực hiển nhiên, có điều gì đó ngoài ý muốn đã xảy ra. Trước kia đều là ba ngày mới đến đưa cơm một lần, mỗi lần Tô Trường Không đều ngụy trang thành Càn Duệ đi qua đối phó, nhưng hôm nay còn chưa đến thời gian đưa cơm, Vương Tân Kiếm đã mang theo một Tiên Thiên võ giả xa lạ đến đây.
Rút cuộc là gã muốn làm chuyện gì?
Trong lòng Tô Trường Không đầy nghi hoặc, hắn vươn ra một trảo, bên trong lòng bàn tay có Thiên Tàm chân khí lưu chuyển, hóa thành một từng sợi tơ tằm thật nhỏ, quấn quanh tay chân Càn Duệ. Ngay sau đó, Tô Trường Không vận kình run chuyển.
"Tạp tạp tạp!"
tiếng khung xương giòn tan liên tiếp vang lên, Tô Trường Không đã chỉnh lại phần tứ chi bị trật khớp của Càn Duệ trờ về vị trí ban đầu, liền mạch trở lại.
Càn Duệ đã khôi phục bình thường, gã chống lên tường, có chút cố hết sức đứng lên, tay chân run rẩy
Cũng may Càn Duệ đã đạt tới khí huyết đỉnh phong, tu vi thâm hậu, thể phách dũng mãnh, mới chịu đựng được quá trình dày vò như vậy!
Nhưng lúc này Càn Duệ cũng không đếm xỉa tới chuyện gì khác, sắc mặt lập tức trở nên khó coi nhìn chằm chằm vào Vương Tân Kiếm: "Sư huynh, vì sao ngươi lại dẫn theo người ngoài xâm nhập vào cấm địa Linh Đạo tông chúng ta?"
Phải biết rằng, dù là đệ tử bản tông môn nhưng chưa được cho phép mà bước vào cấm địa hậu sơn Thiên Tàm động của Linh Đạo tông, cũng là xúc phạm tông quy, càng đừng nói Vương Tân Kiếm còn đãn theo một người ngoài trực tiếp tiến vào Thiên Tàm động.