"Ầm vang long!"
Mấy vạn người cùng một chỗ xung phong, tuyệt đối là khung cảnh vô cùng đồ sộ, tựa như một vùng hải dương màu đen, tiếng vó ngựa nối liền một mảnh, người đứng ngoài vài dặm vẫn có thể cảm nhận được từng cơn chấn động dưới mặt đất.
"Giết!"
Bên phía Đại Phong thiết kỵ, tiếng la giết rung trời, võ giả Khí Huyết cảnh bên trong phương trận trực tiếp kích phát khí huyết, dựa vào mối liên hệ được bồi dưỡng thông qua những lần diễn luyện trận pháp ngày thường để kết nối với nhau, dẫn động khí huyết của những người còn lại.
Mấy vạn người cùng bộc phát khí huyết, kết thành một mối.
Từ xa nhìn lại, giữa không trung phía trên bộ đội Đại Phong thiết kỵ, khí huyết nối liền thành một mảnh kia đã biến thành mây mù màu máu, che hư không che mặt trời, theo mấy vạn kỵ binh xung phong mà di động.
Đại Phong thiết kỵ nắm giữ chiến trận thiên hướng tác chiến đoàn thể, người càng nhiều, khí huyết kết nối, sức chiến đấu bộc phát ra lại càng khủng bố!
Mấy vạn thiết kỵ xung phong, hết thảy những gì cản ở trước mặt đều bị nghiền thành cặn bã.
"Ô ô ô!"
Nhưng Hắc Lang thành Hắc Lang quân của Hung Lang Man tộc bên kia, cũng là một sư đoàn tinh nhuệ không thua kém Đại Phong thiết kỵ, ở bên trong Hắc Lang quân, lập tức vang lên tiếng kèn phong cách cổ xưa, cực kỳ nặng nề. Trong lúc tiếng kèn vang lên, mỗi một thành viên của Hắc Lang quân đều bị ảnh hưởng, chiến ý sôi trào, hai mắt sung huyết, từng khối cơ bắp trên người gồ lên, toàn thân tản ra khí tức hung hãn, giống như cuồng hóa!
"Giết!"
Tiếng la giết, tiếng trống trận nổ vang. Tổng cộng quân số cả hai bên là gần mười vạn người, dứt khoát lao vào nhau đánh giáp lá cà trên vùng bình nguyên rộng lớn.
Ngay khi song phương va chạm vào nhau, Đại Phong thiết kỵ mặc giáp trụ màu đen cùng Hắc Lang quân mặc chiến giáp thanh đồng, hai bên phân biệt rõ ràng, tựa như hai loại nước hồ khác biệt, dần dần dung hợp lại.
"Giết sạch đám mọi rợ này!"
Một kỵ binh Khí Huyết cảnh, đằng đằng sát khí, điên cuồng xung phong, cầm một cây trường thương trong tay, giận dữ đâm ra ngoài, một thành viên Hắc Lang quân mang giáp trụ nghênh đón bị chọc một cái xuyên qua.
"Giết hắn! Bầm thây hắn thành vạn đoạn!"
Thành viên Hắc Lang quân bị đâm thủng ngực kia, khóe miệng tràn đầy máu, nhưng giống như không có cảm giác đau, trong đôi mắt tràn đầy điên cuồng bắt được thân thương, không cho đối phương rút ra, hơn nữa còn dùng nắm lấy, kéo kỵ binh kia từ trên lưng ngựa xuống dưới, trong miệng điên cuồng gầm lên.
"Phanh!"
Có binh lính Hắc Lang quân bị thiết kỵ xung phong đụng phải làm người ngã ngựa đổ, ngập ngụa ở bên trong móng sắt.
Cũng có kỵ binh Đại Phong thiết kỵ, va chạm phải bức tường thuẫn, làm đầu ngựa vỡ vụn, người cưới từ trên lưng ngựa rơi xuống.
Trải qua một vòng xung phong, cuối cùng song phương dứt khoát xuống ngựa chiến đấu
"Giết sạch đám khỉ này!"
Binh sĩ Hắc Lang quân đám, ai nấy đều hung hãn như dã thú, mặc trên mình giáp trụ rất nặng, nắm binh khí, tấm chắn trĩu tay, lại hoàn toàn không biết mỏi mệt.
Huyết dịch vẩy ra, đao đao trí mạng, binh sĩ hai phương hoàn toàn là vật lộn sinh tử, không để ý tới tánh mạng bản thân.
Có thể nói, mối quan hệ giữa Đại Phong thiết kỵ và Hắc Lang quân là lòng mang cừu hận không chết không thôi.
Nhiều năm qua như vậy, hai phương đã bùng nổ không biết bao nhiêu lần huyết chiến, mỗi một lần huyết chiến đều có đồng bào của mình chết ở trên tay đối phương. Cừu hận này tích lũy xuống dưới, đã trở thành kẻ thù truyền kiếp!
Chỉ cần gặp mặt không có bất cứ lời nói gì vô nghĩa, chỉ có liều mạng dùng hết mọi biện pháp chém giết mà thôi!
Tô Trường Không đứng ở trên tường thành, nhìn về phía đám binh lính hai bên đang hung hăng chém giết trên vùng bình nguyên xa xa, trong lòng đầy phức tạp. Coi như hắn đã trải qua không ít cuộc chiến sinh tử, chứng kiến thật nhiều hoàn cảnh lớn, nhưng loại đại chiến quy mô thế này, nhân số song phương tham gia chém giết lại tới mười vạn người như vậy, thật sự đã khiến đáy lòng hắn rung động.
Ai nấy đều là một bước không lùi, trong mắt mỗi người chỉ có giết chết đối phương, nguyên thủy, huyết tinh!
Tại khoảng không phía trên chiến trường, bầu trời trong xanh đã bị mưa máu bao trùm, tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết lúc gần chết hòa cùng tiếng rống giận dữ vang lên không dứt bên tai.
Dường như ở trong dạng đại chiến kiểu này, lực lượng cá nhân cũng trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Gần như mỗi một giây, đều có người chết đi.
Mà một trận chiến này lại đánh suốt một canh giờ.
"Ô ô ô!" Ở phía sau Hắc Lang quân, vang lên tiếng kèn.
"Đông đông đông!" Ở phía sau Đại Phong thiết kỵ, cũng vang lên tiếng trống nặng nề.
Đây là ở minh kim thu binh. (Thời xưa dùng tiếng chiêng để thu quân nên gọi là minh kim thu binh)
Hắc Lang quân vâng theo mệnh lệnh, lui về phía sau, mà đội ngũ Đại Phong thiết kỵ đã mỏi mệt không chịu nổi, cũng vâng theo mệnh lệnh, không hề truy kích, lui lại phía sau.
Trên mặt mỗi người đều có mỏi mệt, và may mắn khi sống sót sau tai nạn, đương nhiên cũng có người không cam lòng vì bản thân không thể đánh chết càng nhiều địch nhân hơn.
Song phương lui lại, tiếp theo phỏng chừng mấy ngày nữa, đại chiến sẽ khai hỏa, trên bình nguyên lai nhiều thêm từng khối thi thể.
Lúc chạng vạng, ở trên bình nguyên lại có người nhặt xác của hai bên Đại Phong thiết kỵ, Hắc Lang quân. Bọn họ xuất hiện tại trên chiến trường lúc sáng, thu nhập thi thể của tướng sĩ đã chết trận bên ta cho vào túi xác sau đó mang về bên trong. Người nhặt xác của hai bên nhìn về phía đối phương với ánh mắt tràn ngập cừu hận, nhưng đều ăn ý, không một ai ra tay.
Đa số những thi thể kia đều không trọn vẹn, thiếu cánh tay thiếu cẳng chân, cần phải may vá lại một phen, mà có khi thi thể không trọn vẹn của bên mình bay đến bên kia cũng không ai biết.
Thi thể của đám binh sĩ chết trận này, đều sẽ được mang về gia hương, hoặc là chôn cất bên trong khuôn viên lăng mộ.
"Một trận chiến này, số lượng người chết của hai bên đã vượt qua năm nghìn." Trên tường thành, Tô Trường Không chứng kiến toàn bộ quá trình diễn ra một trận chiến này, tâm trạng cũng không khỏi có chút phức tạp.
Một lần giao chiến, chính là mấy nghìn người bỏ mạng. Trong khi những người này đều là tinh nhuệ trăm dặm mới tìm được một. Đại đa số bọn họ đều là võ giả Thần Lực cảnh, vậy mà đặt mình trong hoàn cảnh này, lại trở thành pháo hôi.
Nhưng trận chiến này lại chỉ là món ăn khai vị mà thôi, một lần huyết chiến trước kia, song phương đã chết mười vạn người mới ngưng lại!
"Đại đạo vô tình!" Tô Trường Không cảm thán.
Đối với thế giới này, tình huống con người sinh lão bệnh tử, hoặc là chết vào chiến loạn, đều chỉ là lẽ bình thường, tử vong là chốn quay về của tất cả mọi người, chỉ khác nhau ở chỗ, cái chết như thế nào mà thôi.
Nhưng Tô Trường Không không muốn chết, hắn muốn nhìn thấy thiên địa càng rộng lớn hơn, càng mở mang hơn!
"Luyện võ!"
Bên trong phủ đệ tại Lạc Nhật quan ải, Tô Trường Không xóa sạch tạp niệm trong lòng, nắm chặt thời gian luyện võ.
Hắn biết, phỏng chừng không bao lâu sau, hắn cũng cần phải tự mình ra trận.
Tô Trường Không ôm ý niệm trong đầu như vậy, đột nhiên hắn lại phát hiện, dường như quá trình tu luyện Đạo Dẫn Thuật của mình càng thêm thoải mái, thuận theo tự nhiên.
Tu luyện Đạo Dẫn Thuật đã nhanh hơn lúc trước không ít, cảm giác đối với linh khí lưu động trong thiên địa cũng càng thêm rõ ràng.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất là hai tháng, Đạo Dẫn Thuật của ta có thể bước vào bát cảnh!" Tô Trường Không âm thầm vui sướng.
Và mọi chuyện diễn ra đúng như những gì Tô Trường Không đã đoán trước.