"Mã thống lĩnh, Hung Lang Man tộc bên kia có tin tức gì không?" Bùi Dương gật gật đầu, hỏi Mã Tài Tuấn về tin tức của Hung Lang Man tộc bên kia.
Mã Tài Tuấn mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hung Lang Man tộc bên kia, đã tụ tập mấy chục vạn tinh nhuệ, phỏng chừng chỉ mấy ngày gần đây, đại quân sẽ tiếp cận."
"Được, toàn bộ thành viên tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tùy thời chuẩn bị nghênh địch!" Bùi Dương gật đầu.
Gã đã trải qua một lần huyết chiến trước đó, biết được đại chiến song phương là chuyện không thể tránh được, mãi cho đến khi số người chết của hai bên đạt tới trình độ nhất định, mới có thể lựa chọn ngừng chiến.
"Kỳ quái. . . Vì sao Hồng thống lĩnh lại lạnh lùng, yên tĩnh như thế?" Bùi Nguyệt Tiên ngồi một bên có chút nghi hoặc nhìn về phía Tô Trường Không.
Ở trong ấn tượng của nàng, khi đối mặt với chiến tranh, Hồng Chấn Tượng chính là một người luôn biểu hiện ra cực kỳ phấn khởi, nhiệt huyết, nhưng lúc này 'Hồng Chấn Tượng' lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, im lặng ít lời.
Về chuyện 'Hồng Chấn Tượng' là giả, càng ít người biết đến càng tốt, cho nên cũng chỉ có mấy người Bùi Dương, Địch Ngân biết được.
Lại nói, việc Tô Trường Không cần phải làm chính là đấu tranh anh dũng, ủng hộ sĩ khí binh lính bên ta trên chiến trường, còn những chuyện khác, hắn mặc kệ!
Bùi Dương lại hỏi đám người Mã Tài Tuấn nhằm hiểu biết một chút tình hình gần đây của Lạc Nhật bình nguyên, sau đó phân phó mọi người, nếu có bất cứ chuyện gì nhất định phải bẩm báo với gã trước tiên, tiếp theo cho mọi người giải tán, tự đi hoàn tất công việc của mình.
"Hồng thống lĩnh, bên này." Mà Địch Ngân là phó thủ của Tô Trường Không, đã giúp chuẩn bị nơi ở cho hắn, kiêm bẩm báo các loại tin tức khác.
Tô Trường Không được sắp xếp ở bên trong một tòa phủ đệ khá gần cửa thành Lạc Nhật quan ải.
Hắn vốn không hiểu gì về chuyện bài binh đánh giặc, nhưng việc này cũng không cần hắn phải trực tiếp tham gia, cho nên ngày thường cũng tương đối thanh nhàn.
"Cần phải nắm chắc thời gian luyện võ!" Đương nhiên Tô Trường Không cũng không định lãng phí thời gian như vậy.
Hắn đã bắt đầu luyện võ trong phủ đệ, chủ luyện vẫn là Đạo Dẫn Thuật còn rất nhiều không gian tiến bộ kia.
Lại nói, tuy môn Đạo Dẫn Thuật này chính là dưỡng sinh thuật ở thời kỳ thượng cổ, gần như không có tác dụng tăng cường chiến lực, nhưng khi luyện đến cảnh giới cao thâm, nó lại giúp Tô Trường Không có thể cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa linh khí. Đặc tính này đã hiển lộ sự bất phàm của nó, cộng thêm hiệu quả tăng trưởng tuổi thọ, tiềm năng, Tô Trường Không mới có thể tiêu phí công phu lớn như vậy để chăm chỉ tu luyện nó mỗi ngày!
Hô hô hô!
Ý niệm, hô hấp, thân thể, ba hợp một, Tô Trường Không tu hành Đạo Dẫn Thuật, khiến cho tiến độ tu luyện Đạo Dẫn Thuật, đang rảo bước tiến về phía bát cảnh, đột phá đến bát cảnh chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng đương nhiên, cả hắn cũng không biết cụ thể là bao lâu chỉ biết rằng, thời gian sẽ không quá ngắn!
"Đang đang đang!"
Có điều, người đã xuất hiện tại Lạc Nhật quan ải, cũng có nghĩa là Tô Trường Không chẳng có bao nhiêu thời gian để tĩnh tâm tu luyện.
Y như dự đoán, hắn vừa đi vào Lạc Nhật quan ải được ba ngày, ngay lúc giữa trưa, bên trong Lạc Nhật quan ải chợt vang lên tiếng chuông reo du dương.
"Hung Lang Man tộc đột kích rồi sao?" Tô Trường Không dừng tu luyện, hắn biết ý nghĩa cảnh báo của tiếng chuông reo này.
Mà không bao lâu sau khi tiếng chuông kia vang lên, Địch Ngân đã xuất hiện tại phủ đệ nơi Tô Trường Không ở lại. Gã vội vàng thông báo: "Hồng thống lĩnh, thám báo phát hiện bộ đội của Hung Lang Man tộc đang tiếp cận, mời ngài chuẩn bị một phen, theo ta tới cửa thành phía Đông trước."
"Ừm." Tô Trường Không gật gật đầu, lập tức thay chiến giáp, đeo phối đao, cõng đại cung, đi theo Địch Ngân tới cửa thành phía Đông.
"Hồng thống lĩnh!"
Phía trên tường thành phía Đông, đám thống lĩnh Mã Tài Tuấn, Kim Bất Hoán, Bùi Nguyệt Tiên đã có mặt từ sớm, trực tiếp mở miệng chào hỏi Tô Trường Không, Tô Trường Không chỉ gật gật đầu đáp lại.
"Đó chính là quân đội của Hung Lang Man tộc?" Tô Trường Không đứng ở trên tường thành, nhìn về phương xa.
Phía trên Lạc Nhật thảo nguyên, cách Lạc Nhật quan ải vài dặm có dư, đã xuất hiện một mảnh binh lính đông nghìn nghịt. Đám binh sĩ này xếp hàng đội ngũ chỉnh tề, cầm đao thương, tấm chắn trong tay, rất có kỷ luật đi về phía trước. Bên trong trận doanh, cờ xí tung bay, bên trên có khắc đồ án hỏa diễm màu đen cùng với đầu sói dữ tợn.
"Là Hắc Lang quân trực thuộc Hắc Lang thành của Hung Lang Man tộc." Bên cạnh Tô Trường Không, Địch Ngân nhỏ giọng nói với hắn.
Cũng giống như Đại Phong châu thành ở rất gần Lạc Nhật thảo nguyên, thành thị thuộc Hung Lang Man tộc ở bên đối diện của Lạc Nhật thảo nguyên, đó là Hắc Lang thành, mà Hắc Lang thành Hắc Lang quân cũng là một sư đoàn tinh nhuệ không hề thua kém Đại Phong thiết kỵ.
Tô Trường Không đứng nhìn từ rất xa, cũng có thể thấy rõ dáng người khôi ngô của mỗi một thành viên trong Hắc Lang quân.
Lại nói, tuy tổng số dân cư của Hung Lang Man tộc ít hơn Đại Viêm hoàng triều, nhưng vì bộ khung xương đặc thù của Hung Lang Man tộc, nên bất cứ ai cũng có tinh thần thượng võ, khiến cho thực lực cá nhân vô cùng mạnh mẽ, miễn cưỡng có thể nâng địa vị lên sánh ngang với Đại Viêm hoàng triều.
"Bọn họ đang khiêu chiến!"
Mấy vạn Hắc Lang quân kia dừng lại ở khoảng cách vài dặm có dư, lặng lẽ chờ đợi, không có ý tứ tiếp tục tới gần, nhưng tất cả mọi người đều biết đám Hắc Lang quân kia đang khiêu chiến.
Muốn hỏi vì sao bọn họ không trực tiếp tiến công Lạc Nhật quan ải? Câu trả lời rất đơn giản. Phe Đại Phong thiết kỵ bên này chiếm cứ ưu thế địa lợi, cũng không dễ dàng công phá như vậy. Cho nên về cơ bản mỗi khi song phương bùng nổ đại chiến, đều đao thật thương thật chém giết trên bình nguyên.
"Phái tinh nhuệ Phong Kỳ doanh, ra khỏi thành nghênh địch!" Mà Bùi Dương cũng quyết đoán ra lệnh.
"Không cần ta lên sao?" trong lòng Tô Trường Không âm thầm nói.
Địch Ngân nhìn ra nghi hoặc của hắn, lập tức hạ giọng, dùng chân khí truyền âm nói: “Đây chẳng qua chỉ là một hồi dò xét, thử xem thực lực và trạng thái chiến đấu của đối phương, còn chưa tới thời điểm thực sự động thủ."
Tô Trường Không nghe vậy, khẽ gật gật đầu.
Phải biết rằng, thực lực tiêu chuẩn của hai bên Hắc Lang quân và Đại Phong thiết kỵ cũng sàn sàn như nhau, cho nên về cơ bản, chiến tranh giữa hai bên chính là tiêu hao chiến. Tương ứng với đó, một khi nhóm cao thủ đứng đầu song phương vào cuộc, nghĩa là lần huyết chiến này đã đánh tới giai đoạn cao trào, kịch liệt nhất.
Và hiện giờ còn chưa đến thời điểm Tô Trường Không lên sân khấu.
"Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!"
Ngay khi cửa thành phía Đông được mở rộng ra, từ bên trong đã vang lên những tiếng nổ lớn ầm ầm vang dội, quân đội Đại Phong thiết kỵ được võ trang hạng nặng như nước lũ sắt thép ào ào xông ra ngoài, tụ tập thành trận ở bên ngoài Lạc Nhật quan ải.
Chỉ là bài binh bố trận, nhưng có nhiều người như vậy, cũng mất non nửa canh giờ.
Ước chừng bốn vạn người, chia làm bốn đại phương trận (đại trận hình vuông), bốn mươi tiểu trận, tựa như từng làn sóng biển gào thét, đánh sâu về phía Hắc Lang quân đang đứng đợi ở phía bình nguyên xa xa.
Lời nhắn từ dịch giả: Xin mọi người cho mình một cái đề cử với... Phần đề cử vắng quá...