Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 545 - Công Trận Bạt Kỳ!!!




Trong vòng nửa tháng thời gian, Đại Phong thiết kỵ và Hắc Lang quân đã bạo phát ước chừng bốn lần đại chiến trên Lạc Nhật bình nguyên, nâng số lượng người chết của song phương lên gần hai vạn.

"Đang đang đang!"

Lúc giữa trưa, bên trong Lạc Nhật quan ải lại vang lên tiếng chuông reo, Tô Trường Không dừng tu luyện Đạo Dẫn Thuật. Hắn biết Hung Lang Man tộc bên kia lại tập kích rồi.

Mà Địch Ngân tìm tới Tô Trường Không trước tiên, vẻ mặt gã có chút nghiêm túc nói: "Vừa rồi có thám báo phát hiện lần này Hắc Lang quân bên kia tập kết hơn mười vạn đại quân, hơn nữa nhìn lá cờ xí tung bay, có thể đoán ra lần này bên trong bọn họ có đại dũng sĩ tự mình xuất trận!"

"Đại dũng sĩ?" Tô Trường Không nghe vậy, vẻ mặt hơi hơi rung động.

Đại dũng sĩ, là một loại biểu tượng cho vinh dự và thực lực trong Hung Lang Man tộc, chỉ có cường giả, mới được Hung Lang vương đình ban cho danh hiệu đại dũng sĩ!

"Một trận chiến này. . . Cần Hồng thống lĩnh xuất trận." Địch Ngân mở miệng nói.

"Ta đã biết." Tô Trường Không gật gật đầu.

Binh đối binh, vương đối vương.

Hắc Lang quân bên kia đã có cường giả cấp đại dũng sĩ, đương nhiên một phương bọn họ cũng cần 'Hồng Chấn Tượng' xuất chiến. Một trận chiến này có ảnh hưởng rất lớn tới lần huyết chiến sắp tới đây!

Tô Trường Không mặc vào bảo giáp được luyện chế thuần túy từ Tinh Văn Kim, bên hông đeo Yêu Khốc đao, cùng Địch Ngân rời đi.

"Hồng thống lĩnh, lần này vất vả cho ngươi rồi." Bùi Dương nhìn thấy Tô Trường Không, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Trong lòng Bùi Dương cũng rất lo lắng, đúng là Tô Trường Không có thực lực cao cường, nhưng có thật sự làm được giống Hồng Chấn Tượng khiến cho sĩ khí của đại quân Đại Phong thiết kỵ hừng hực như hồng hay không?

Hiện giờ Hắc Lang quân bên kia có đại dũng sĩ được Hung Lang vương đình sắc phong xuất chiến, lại vận dụng tới mười vạn binh lực.

Nếu phe bọn họ có thể thắng một trận chiến này, chắc chắn sẽ làm cho sĩ khí Hắc Lang quân bên kia giảm thấp xuống. Nếu đánh bại được bọn họ, đám người ấy sẽ tổn thất thảm trọng.

"Giao cho ta đi." Tô Trường Không không có nhiều lời vô nghĩa.

Hắn đã nhận chỗ tốt của Bùi Dương, tuy không dám cam đoan với Bùi Dương bất cứ điều gì, nhưng hắn sẽ hết sức!

Cả Lạc Nhật quan ải bắt đầu tổng động viên, bốn cửa thành Đông Nam Tây Bắc đều rộng mở, lượng lớn kỵ binh từ trong cửa thành lao ra, bày trận bên ngoài Lạc Nhật quan ải.

"Ô ô ô!"

Mãi cho đến buổi chiều, phía cuối đường chân trời xa xa, đã xuất hiện một dãy bóng dáng đông nghìn nghịt, từ bên này cũng có thể nghe được tiếng kèn du dương truyền đến.

Tô Trường Không cưỡi phía trên một con chiến mã màu đen hùng tráng, mặc giáp trụ, Địch Ngân bên cạnh cũng mặc một bộ ngân giáp, ném cho Tô Trường Không một ánh mắt, là nhắc nhở hắn.

"Theo ta xung phong!" Trong miệng Tô Trường Không phát ra một tiếng gầm lên như sấm, nổ tung giữa khoảng không!

"Xung phong!"

"Xung phong!"

Đám vạn phu trưởng, thiên phu trưởng còn lại đều hò hét, một hai chục vạn Đại Phong thiết kỵ rống lên hưởng ứng, tiếng xung phong rung trời nối liền thành một mảnh, thanh chấn trăm dặm!

"Ầm vang long!"

Tô Trường Không lôi kéo dây cương, hắc mã hùng tráng dưới khố phát ra tiếng tê minh, cái đầu đều được phủ kín bởi mũ giáp kim loại, chở Tô Trường Không lao nhanh ra ngoài như tên rời cung.

Phía sau là thiên quân vạn mã, âm thanh móng sắt nện xuống đất bằng vang lên không dứt bên tai, dù là Tô Trường Không, cũng cảm thấy huyết dịch trong người bỗng trở nên sôi trào.

Một khắc chung sau, theo quá trình tiến lên, Tô Trường Không đã nhìn thấy bóng dáng Hắc Lang quân ở phóa xa xa. Đám binh sĩ Hắc Lang quân này mặc giáp trụ đồng thau bên trên có khắc đồ án hỏa diễm màu đen, cầm đao thương, trọng thuẫn trong tay, đa phần đều là bộ binh.

Nhưng tất cả bọn họ lại đều là võ giả. Trên thực tế, năng lực di chuyển cũng không hề chậm hơn kỵ binh.

Đối mặt với Đại Phong thiết kỵ xung phong mà đến, những binh sĩ Hắc Lang quân này đều giơ trọng thuẫn trong tay lên cao, hình thành một bức tường thuẫn. Ở phía trên những tấm chắn ấy, còn có dạng mũi nhọn nổi lên, công thủ gồm nhiều mặt, là một loại vũ khi chuyên môn thiết kế để đối phó với Đại Phong thiết kỵ.

"Giết!"

Ngay khi đại quân chỉ còn cách bức tường thuẫn kia chừng mấy trượng, Tô Trường Không kẹp hai chân vào bụng ngựa, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, giống như một con mãnh hổ lao thẳng tới bức tường thuẫn nặng nề kia.

"Bành!”

Thân hình Tô Trường Không va chạm phía trên bức tường thuẫn, một đụng làm tấm chắn lõm xuống, mấy binh lính Hắc Lang quân đang nắm thuẫn đều đứt xương nứt gân bay ngược lại.

"Là Hồng Chấn Tượng? Lên làm thịt hắn!"

Phụ cận liên tiếp vang lên tiếng quát lớn, có người nhận ra người mặc Tinh Văn Kim giáp trụ đúng là 'Hồng Chấn Tượng', lập tức đều chĩa binh khí muốn xông tới chém giết, cắt đầu Tô Trường Không xuống.

Nhưng Tô Trường Không chẳng buồn trốn tránh.

"Đang đang đang!"

Những thanh binh khí kia bổ chém lên Tinh Văn Kim chiến giáp của Tô Trường Không, chỉ phát ra âm vang thanh thúy của kim loại, nhưng không cách nào để lại bất cứ dấu vết gì, kể cả vết xước

Phải biết rằng, khắp Đại Phong châu thành cũng chỉ có một bộ Tinh Văn Kim chiến giáp này thôi, và thứ này chỉ được Bùi Dương đưa cho hắn mượn sử dụng mà thôi, lực phòng ngự của nó mạnh tới mức gần như khó có thể phá vỡ!

"Xuy!"

Một đạo hàn mang nở rộ bên hông Tô Trường Không, Yêu Khốc đao từ bên hông hắn thoát vỏ, lao ra ngoài, vẽ nên một đường vòng cung mang theo một luồng quang mang màu đỏ sậm yêu dị, khiến thân thể của tất cả đám binh lính Hắc Lang quân tới gần Tô Trường Không trong phạm vi một trượng, trở nên mỏng mang như tờ giấy nến, bị xé rách mở ra, đầu người bay múa, máu tươi dâng lên!

"Giết!"

Từ trong cổ họng Tô Trường Không tuôn ra một âm thanh đằng đằng sát khí, sát phạt máu tanh. Thân thể hắn lập tức vọt về phía trước, lao thẳng về phía trung tâm, nơi có lượng lớn Hắc Lang quân đang tụ tập, cũng là có Hung Lang chiến kỳ tung bay!

Hai quân giao chiến, chiến kỳ là thứ cực kỳ quan trọng.

Chiến kỳ còn, có thể ủng hộ sĩ khí, chỉ huy tác chiến thuận lợi.

Ngược lại, chiến kỳ bị nhổ mất đi, cho thấy tình hình đã rơi vào hoàn cảnh cực kỳ xấu, cũng tương đương với đại tướng bị người chém đầu!

Cho nên công trận bạt kỳ (xông trận rút cờ), là chuyện Tô Trường Không nên làm!

Nhưng muốn nhổ xuống chiến kỳ của Hắc Lang quân ngay trong đại quân gần mười vạn của bọn họ, cũng không dễ dàng như vậy.

"Giết hắn!"

Đám Hắc Lang quân ven đường, bị tiếng kèn chiến đấu ảnh hưởng, mỗi người đều như rơi vào cuồng hóa, hai mắt sung huyết, không sợ tử vong, chiến lực tăng vọt. Đám đông Hắc Lang quân tựa như thủy triều cùng nhau vọt tới, vây quanh, đè ép, thề phải nghiền Tô Trường Không thành mảnh nhỏ!

"Xuy!"

Tô Trường Không vung Yêu Khốc đao trong tay, ánh đao lạnh lẽo sắc nhọn không thể chống đỡ lướt qua. âm thanh máu thịt bị cắt mở liên tiếp vang lên, nối liền một mảnh.

Rất nhiều binh lính Hắc Lang quân còn chưa kịp phản ứng đã bỏ mạng, hoặc là bị chém đầu, hoặc là bị chặt đứt miếng bảo hộ ngực.

Có luồng huyết dịch nóng bỏng phun tung toé lên giáp trụ của Tô Trường Không, khiến cho Tinh Văn Kim chiến giáp vốn vo cùng mỹ lệ, cũng bị nhuộm đẫm thành hoa văn màu máu.