Môn Đạo Dẫn Thuật cực kỳ cổ xưa này, đã được Tô Trường Không luyện đến thất cảnh, hiện giờ điều mà hắn cần phải làm chính là tiếp tục luyện nó đến bát cảnh, chờ tuổi thọ, tiềm năng lại lần nữa tăng trưởng, sẽ chuyển qua tìm hiểu thật kỹ càng phần tinh túy của bức Thần Ý đồ trong quả cầu thủy tinh kia, có lẽ sẽ đạt được thu hoạch lớn!
"Chuyện này. . . Dường như ta có thể mơ hồ cảm nhận được một luồng khí lan tràn khắp nơi trong thiên địa, không nơi nào không có, tuy cảm giác này thật không rõ ràng, nhưng quả thật tồn tại!"
Mà ngay khi Tô Trường Không tiến vào trạng thái tu luyện Đạo Dẫn Thuật, bỗng dưng thân thể trở nên nóng bỏng, trong mắt hắn hiện lên một mảnh kinh dị.
Tình hình chung, thiên địa linh khí là loại khí chỉ có thể cảm thụ được sau khi đã luyện hóa Tiên Thiên chi khí, từ hậu thiên quay trở lại tiên thiên, chuyển hóa thành Tiên Thiên thân thể, cũng tương đương với trạng thái đã mở ra Thiên Mạch, từ đó luyện hóa chúng.
Như Hồng Chấn Tượng, chưa trở thành tiên thiên chi thể, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, là bởi vì khi gã còn nhỏ đã đạt được cơ duyên, thiên phú dị bẩm, mới có thể làm như vậy.
Nếu không dù là hạ cấp yêu ma, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa linh khí.
Và đương nhiên, nếu theo lẽ thường, bản thân Tô Trường Không cũng không cảm nhận được thiên địa linh khí. Nhưng sau khi Đạo Dẫn Thuật của hắn đạt tới thất cảnh, càng trở nên tinh thâm hơn, đột nhiên lúc Tô Trường Không tu luyện Đạo Dẫn Thuật, hắn lại có thể mơ hồ cảm nhận được thiên địa linh khí tồn tại!
"Nếu ta luyện Đạo Dẫn Thuật đến bát cảnh, phỏng chừng có thể triệt để cảm nhận được thiên địa linh khí tồn tại, thậm chí còn có khả năng dẫn dắt chúng!" Tô Trường Không không khỏi sợ hãi than.
Đạo Dẫn Thuật này chính là một loại dưỡng sinh thuật của thời đại thượng cổ, bởi vì nó yêu cầu thiên phú quá cao, hơn nữa sau khi luyện thành lại mang tới hiệu quả quá nhỏ, cho nên đã bị đào thải, biến mất bên trong lịch sử.
Nhưng thực tế, đúng là Đạo Dẫn Thuật này có điểm thần kỳ, nếu có thể luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, nó sẽ giúp tu luyện giả cảm nhận được thiên địa linh khí! Tác dụng này vô cùng khủng bố!
Nếu yêu võ giả luyện Đạo Dẫn Thuật này đến trình độ có thể cảm thụ sự tồn tại của thiên địa linh khí, vậy bọn họ cũng có thể giống Hồng Chấn Tượng, không cần mượn dùng Tiên Thiên chi khí cũng có thể bước vào Tiên Thiên!
Dù sao yêu ma cũng có được thân thể bất tử, bọn họ không cần lo lắng tới chuyện không có Thiên Mạch để luyện hóa thiên địa linh khí sẽ bị căng nứt thân thể, kinh mạch.
"Tuy với ta thứ này chẳng có quá nhiều tác dụng. . . Nhưng có bao giờ cũng tốt hơn không." Tô Trường Không thầm nói.
Hắn đã tận mắt chứng kiến kết cục Hồng Chấn Tượng mạnh mẽ dẫn thiên địa linh khí nhập thể, đương nhiên không muốn rập khuôn theo gã!
Tô Trường Không lại yên tĩnh tu hành, trong chớp mắt, một tháng lại nhanh chóng trôi qua.
Bên trong Châu Chủ phủ, Bùi Dương chau mày nhìn nội dung tình báo trên một bức công văn trước mắt: "Có vài tiểu đội Hung Lang Man tộc xuyên qua Lạc Nhật bình nguyên, ẩn nấp tiến vào lãnh thổ Đại Phong châu thành, hiện giờ không biết tung tích. Cả đám đều ẩn núp rồi. Đây là tín hiệu khai chiến!"
Hung Lang Man tộc chỉ cách Đại Phong châu thành một vùng Lạc Nhật bình nguyên, gần như cách mỗi một đoạn thời gian, hai bên đều phải bùng nổ xung đột đổ máu.
Đã hơn mười năm kể từ một lần huyết chiến đại quy mô trước đó, mà hiện giờ dừng như Hung Lang Man tộc lại đang chuẩn bị khai chiến!
"Chấn Tượng. . .Hắn đã rời đi, nếu lần này thật sự khai chiến, ta nên làm thế nào mới có thể giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất đây?" Trong lòng Bùi Dương khẽ thở dài.
Đương nhiên là Bùi Dương có biết chuyện Hồng Chấn Tượng đã thành công dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch và rời khỏi Đại Phong châu thành. Thậm chí Hồng Chấn Tượng trở nên như vậy, cũng do Bùi Dương ngầm đồng ý để đối phương dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, nếu không lấy loại trạng thái của Hồng Chấn Tượng kia, làm sao đối phương có thể dung nhập Yêu Ma Tinh Hạch vào bên trong trái tim của mình?
Bùi Dương làm như thế, cũng xuất phát từ tình nghĩa với Hồng Chấn Tượng. Gã tôn trọng sự lựa chọn của đối phương.
Hồng Chấn Tượng vì gã có thể nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước ) đến Hắc Chiểu lâm như ước hẹn, gã cũng không thể nào trơ mắt nhìn thấy Hồng Chấn Tượng biến thành một phế nhân.
Hồng Chấn Tượng là người mà Bùi Dương bằng bất kể giá nào cũng muốn đề bạt, bồi dưỡng lên. Tuy hai người bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng trên thực tế lại thân như huynh đệ. Nếu không như thế, Hồng Chấn Tượng cũng sẽ không cam tâm tình nguyện làm việc vì Bùi Dương.
Nhưng hiện giờ không có Hồng Chấn Tượng, vị thống lĩnh mà toàn thể từ trên xuống dưới của Đại Phong thiết kỵ đều cực kỳ sùng kính, lại bảo bọn họ khai chiến cùng Hung Lang Man tộc, quả thực là thắng bại khó liệu.
Dù sao một lần huyết chiến trước kia, tuy rằng Hung Lang Man tộc đã bị đánh đuổi, nhưng trên thực tế thương vong của hai bên cũng sàn sàn như nhau, thậm chí Đại Phong châu thành còn tổn thất lớn hơn nữa.
Phải biết rằng, mỗi một binh sĩ của Hung Lang Man tộc đều dũng mãnh thiện chiến, đều không phải là hạng người đơn giản!
"Không bằng. . . Đi nhờ Tô Thái Lai hỗ trợ?" Đột nhiên, linh quang chợt lóe trong đầu Bùi Dương, gã nghĩ tới một người.
Tô Thái Lai!
Thực lực của người trẻ tuổi vô cùng thần bí này, tuyệt không thua kém Hồng Chấn Tượng, hắn có thể một mình thoải mái chém chết một trong hai tên yêu nhân kia, nếu hắn chịu hỗ trợ, chắc chắc sẽ giúp giảm tổn thất của một trận chiến này đến mức thấp nhất!
Bùi Dương cũng hiểu, muốn đả động được Tô Trường Không, tất nhiên không phải chuyện dễ dàng, nhưng không cần biết như thế nào, gã cũng phải thử xem!
Đã là ban đêm, theo thời gian khuya dần, người đi lại trên đường chính trong phủ thành dần trở nên thưa thớt, bỗng nhiên lại có hai người đến bên ngoài Thanh Đằng trang viên.
Một người trong đó là Địch Ngân, mà một người khác đúng là Bùi Dương.
"Hồng thống lĩnh đi rồi. . . Bùi châu chủ muốn cầu vị Tô tiên sinh này thay thế Hồng thống lĩnh sao? Hắn thật sự có loại bản lĩnh này?" Trong lòng Địch Ngân không khỏi khiếp sợ.
Ngày thường, gã vốn là nhân viên phụ trách liên lạc cùng Tô Trường Không, nhưng lại không nói chuyện với hắn quá nhiều, chỉ biết đối phương có thể được hai người Bùi Dương và Hồng Chấn Tượng coi trọng như vậy, hẳn không phải người bình thường.
Nhưng Bùi Dương lại tự mình tìm đến nơi ở của vị Tô tiên sinh này, còn chuẩn bị cầu đối phương thay thế chức vị của Hồng Chấn Tượng.
Hành động này đã chứng minh trong suy nghĩ của Bùi Dương, thực lực của Tô Trường Không chẳng hề kém hơn Hồng Chấn Tượng!
"Đông đông đông!"
Bùi Dương chọn tới nơi này vào đêm khuya, tự nhiên là vì che giấu hành tung. Gã ném ánh mắt ra hiệu, Địch Ngân hiểu ý, lập tức tiến lên gõ vang cửa phòng, hơi khẩn trương chờ đợi
"Chi nha!"
Không bao lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Tô Trường Không mặc một bộ trường bào thoải mái màu trắng xuất hiện tại cửa.
"Bùi châu chủ?" Tô Trường Không vừa nhìn thấy Bùi Dương đứng ngoài cửa, cũng không khỏi có chút giật mình.