Tuy Bùi Dương đã sớm biết sự tồn tại của Tô Trường Không nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ gần như chỉ giới hạn trong một lần gặp mặt khi đó mà thôi.
Hiện giờ Bùi Dương lại tự mình tới gặp hắn, Tô Trường Không biết khẳng định là đối phương có chuyện gì muốn nhờ rồi.
"Đêm khuya đến thăm, xin đừng trách móc. Tô tiên sinh, có thể đi vào nói chuyện không?" Bùi Dương thoáng hiện chút áy náy nói.
"Có thể, mời Bùi châu chủ vào đi." Tô Trường Không gật gật đầu, mời Bùi Dương tiến vào bên trong trang viên.
Về phần Địch Ngân, gã cũng không theo vào, mà đứng canh gác ngay bên ngoài cửa trang viên, chú ý bất cứ điều gì khác thường.
Tô Trường Không và Bùi Dương cùng ngồi xuống trong đại sảnh tiếp khách của trang viên.
"Bùi châu chủ, có thể nói xem, ngươi tới đây vì chuyện gì không?" Tô Trường Không rót cho Bùi Dương một ly trà, trực tiếp mở miệng dò hỏi.
Bùi Dương thấy Tô Trường Không trực tiếp hỏi như vậy, cũng không khách sáo, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, nói: "Tô tiên sinh, hẳn là ngươi cũng biết, Chấn Tượng đã rời đi. Gần đây Hung Lang Man tộc bên kia đang có động tác lớn, rất có khả năng hai bên sẽ bùng nổ một hồi đại chiến. Nhưng không có Chấn Tượng, sĩ khí của Đại Phong thiết kỵ binh đều sẽ suy yếu một đoạn, ta muốn mời ngươi. . . Thay thế hắn!"
Lời nói của Bùi Dương khiến Tô Trường Không rơi vào ngẩn ngơ.
Hồng Chấn Tượng là đệ nhất cường giả của Đại Phong thiết kỵ, cũng là Hồng thống lĩnh mà ai nấy đều kính ngưỡng, một vị tướng lĩnh như vậy cũng tương đương với tinh thần biểu tượng tinh thần của cả Đại Phong thiết kỵ.
Nếu bọn họ lại khai chiến cùng Hung Lang Man tộc, nhưng không có Hồng Chấn Tượng, người từng một mình kích sát cả ngàn Hung Lang Man tộc kia, không thể nghi ngờ rằng sĩ khí của Hung Lang Man tộc bên kia sẽ tăng vọt, mà ngược lại sĩ khí một phương Đại Phong thiết kỵ bọn họ sẽ chịu ảnh hưởng, vô cùng có hại khi bùng nổ chiến tranh.
Cho nên ý tưởng của Bùi Dương rất đơn giản cho người ta giả mạo làm Hồng Chấn Tượng, như vậy có thể duy trì sĩ khí của Đại Phong thiết kỵ binh!
Mà nhân tuyển này, Tô Trường Không là đối tượng thích hợp nhất.
Thứ nhất, võ công của hắn không kém Hồng Chấn Tượng, thậm chí càng mạnh hơn.
Thứ hai, Bùi Dương cũng từ trong miệng Hồng Chấn Tượng biết được, kỳ thật cao thủ thần bí lúc trước đã giết huynh đệ Trần gia thiên phu trưởng kia chính là Tô Trường Không. Và Tô Trường Không còn tinh thông Dịch Dung Thuật!
Nếu để hắn giả mạo Hồng Chấn Tượng, suất lĩnh Đại Phong thiết kỵ anh dũng tác chiến, chắc chắn sẽ duy trì được sĩ khí như hồng!
"Chuyện này. . ." Tô Trường Không nghe được cũng có chút không biết nên nói gì.
Lúc trước ở Cự Kình bang, Tư Không gia tộc đã nhờ hắn giả mạo Tư Không Dũng, hiện giờ khi đến Đại Phong châu thành này, Bùi Dương cũng muốn Tô Trường Không đến giả mạo Hồng Chấn Tượng đã rời đi.
Dù Bùi Dương từng trợ giúp Tô Trường Không không nhỏ, thậm chí nếu không có Bùi Dương, Tô Trường Không chẳng thể liên tục hoàn thành mấy lần luyện huyết, bước vào cảnh giới Khí Huyết Hồng Lô trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Nhưng Tô Trường Không lại không thể dễ dàng đồng ý với yêu cầu của Bùi Dương.
Bởi vì giả mạo Hồng Chấn Tượng chính là phải thực sự bước lên chiến trường! Và ai cũng không biết cuộc chiến giữa đại quân mấy chục vạn binh sĩ của hai bên kia, sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì? Đây chắc chắn là nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm!
Tô Trường Không nhíu mày nói: "Vì sao không để triều đình phái tới một vị Tiên Thiên võ giả?"
Tô Trường Không hỏi ra nghi hoặc của chính mình.
Đúng là Tiên Thiên võ giả rất thưa thớt, có thể nói là ngàn vạn người không được một!
Nhưng với vị trí địa lý của Đại Phong châu thành, khi cách vách của bọn họ chính là Hung Lang Man tộc, theo đạo lý, Đại Viêm hoàng triều nên phái Tiên Thiên võ giả đến trấn thủ một nơi hiểm yếu như vậy mới đúng, nhưng Đại Phong châu thành lại không hề có bóng dáng của bất cứ một vị Tiên Thiên võ giả nào.
Bùi Dương nói: "Nguyên nhân trong đó rất phức tạp. . . Là một loại ăn ý ngầm của hai bên. Một khi phía chúng ta xuất động Tiên Thiên võ giả, Hung Lang Man tộc bên kia cũng sẽ đưa Tiên Thiên võ giả lên chiến trường. Làm như vậy chỉ khiến cuộc chiến này thăng cấp. Cho nên kể cả cao tầng phía Hung Lang Man tộc lẫn phía Đại Viêm hoàng triều, đều chỉ muốn duy trì loại cục diện đối địch này mà thôi."
Tô Trường Không nghe xong lại có chút giật mình.
Nói trắng ra, mối quan hệ đối địch giữa Đại Phong châu thành và Hung Lang Man tộc gian có nguyên nhân phức tạp ở bên trong, căn bản không chỉ vì muốn gây khó dễ cho đối phương, mà còn muốn dời đi mâu thuẫn nội bộ!
Trên thực tế, tình huống bên trong Đại Viêm hoàng triều và Hung Lang Man tộc đều không ổn định, thậm chí bên trong đều có những thế lực bất đồng đang đấu đá lẫn nhau, nhưng lúc này nếu có một địch nhân chung, chắc chắn có thể khiến nội bộ hai bên trở nên đoàn kết.
Về cơ bản, mối quan hệ đối địch giữa Đại Viêm hoàng triều và Hung Lang Man tộc gian chính là như thế!
Trừ chuyện này ra, nuôi dưỡng một đám binh lính tinh nhuệ cũng không phải một khoản chi nhỏ.
Ví dụ như bốn mươi vạn Đại Phong thiết kỵ thuộc Đại Phong châu thành chẳng hạn, muốn nuôi dưỡng sư đoàn tinh nhuệ như vậy cần tiêu phí một con số trên trời.
Nhưng gặp phải Hung Lang Man tộc uy hiếp, các thế lực đại gia tộc thuộc Đại Phong châu thành, đều sẽ chủ động xuất tiền nuôi quân. Căn cơ của bọn họ đều ở Đại Phong châu thành, nếu Đại Phong châu thành không còn, gia nghiệp một trăm tới mấy trăm năm của bọn họ cũng có thể tan biến theo.
Cho nên kể cả Đại Viêm hoàng triều lẫn Hung Lang Man tộc, đều đang duy trì cụ diện như vậy tại nơi tiếp giáp, không bên nào sẽ chủ động đi đánh vỡ trạng thái cân bằng này.
Làm chiến sự thăng cấp là chuyện không một bên nào nhận được ưu đãi.
Bởi vậy, Tiên Thiên võ giả sẽ không xuất hiện trên chiến trường của hai bên, thậm chí khi số người thương vong đạt tới một mức độ nhất định nào đó, sẽ nặc kỳ tiêu cổ (giấu cờ ẩn trống, tương đương với ngưng chiến).
"Nhưng số người chết giữa hai bên còn sờ sờ ra đó mà!"
Tô Trường Không không biết cái gì là chính trị, cho nên hắn cũng không khỏi cảm thán, lần trước hai bên bùng nổ chiến tranh, con số người chết chính là mười vạn!
Phải biết rằng, một số huyện thành cũng chưa chắc đã có được mười vạn người đâu!
Như vậy, trong quãng thời gian mấy trăm tới gần ngàn năm qua, không biết giữa hai bên đã chết bao nhiêu người rồi.
Mà gần như cuộc chiến này chỉ nhằm một mục đích là dời đi mâu thuẫn, khiến cho nội bộ đoàn kết mà thôi.
Tô Trường Không không phải cao tầng song phương, không rõ bọn họ làm như vậy có đáng giá hay không, tự nhiên cũng không thể thay đổi được loại thế cục này.
Bùi Dương trầm giọng nói: "Song phương đều không muốn bên mình có nhiều người chết, bởi vậy điều chúng ta phải làm chính là khiến cho phía đối phương chết nhiều người hơn!"
Thương vong đạt tới trình độ nhất định, sẽ ngưng chiến, mà việc Bùi Dương cần phải làm chính là cố gắng hết mức khiến cho Hung Lang Man tộc chết nhiều người hơn, từ đó bên ta có thể chết ít người hơn!
Khẳng định là Hung Lang Man tộc bên kia cũng có suy nghĩ như vậy.