Đối với võ giả, chủ kinh mạch gãy lìa chính là loại trọng thương khó có thể khép lại, nhưng đối với yêu ma có được thân thể bất tử, thương tích này chỉ như bị xước da, không đáng nhắc đến!
Hồng Chấn Tượng gần như đã tàn phế, gã không thể thừa nhận sự thật rằng từ đây bản thân sẽ trở thành một tên phế nhân cả ăn cơm cũng cần người bón, cuối cùng, gã đã lựa chọn đặt Yêu Ma Tinh Hạch vào bên trong trái tim của mình.
Chuyện này vô cùng nguy hiểm, một khi thất bại, chỉ có một con đường chết.
Nhưng hiển nhiên Hồng Chấn Tượng đã thành công rồi.
"Đúng vậy. . . Ta tình nguyện chết trận ở trong tay cường địch, cũng không muốn trở thành một tên phế nhân từ giờ tới lúc chết. Hiện giờ ta. . . đã thoát thai hoán cốt! Hóa ra, Tiên Thiên cảnh lại có thể đạt tới dễ dàng như vậy!" Hồng Chấn Tượng thừa nhận điểm này, gã có chút cảm thán nói.
Con ngươi trong bóng đêm cũng nhuốm một tia huyết quang lạnh nhạt.
Hồng Chấn Tượng vốn có thiên phú dị bẩm, sau khi đạt tới Khí Huyết thập nhị biến, đã có thể cảm nhận được thiên địa linh khí tồn tại, nhưng bởi vì thân thể vốn không phải Tiên Thiên, cho nên không thể mở được Thiên Mạch, khó có thể luyện hóa lượng thiên địa linh khí đó, cuối cùng mới bị kẹt lại ở cửa ải này thật nhiều năm.
Lại bởi vì khi chiến một trận với Hồng m, gã mạnh mẽ dẫn linh khí nhập thể mà thành phế nhân.
Tới lúc này, Hồng Chấn Tượng đã hạ quyết tâm, muốn dung hợp một viên Yêu Ma Tinh Hạch, sau khi gã thừa nhận cảm giác thống khổ sống bắng chết đó, kết quả lại là… Gã thành công rồi!
Chẳng những thương tích dễ dàng khỏi hẳn, lại có thể mạnh mẽ luyện hóa thiên địa linh khí, không cần Tiên Thiên thân thể cũng có thể bước vào Tiên Thiên cảnh!
Bởi vì lúc này, gã đã không còn lo ngại thân thể sẽ tổn thương.
Hồng Chấn Tượng có một loại cảm giác vừa được trọng sinh, và bản thân của trước kia quá mức nhỏ bé, yếu ớt.
Tô Trường Không có chút im lặng,
Nếu thay đổi là hắn, ở trong tình cảnh của Hồng Chấn Tượng, hắn có làm ra lựa chọn tương tự như vậy hay không?
Cả đời làm một phế nhân, hay tình nguyện đánh cuộc một hồi, biến thành yêu ma, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhưng lại sống sót và mạnh mẽ hơn quá khứ?
Hồng Chấn Tượng lẩm bẩm nói: "Sau khi ta dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch. . . đã thay đổi rất nhiều. Ta có cảm giác bản thân đã trở nên lãnh khốc, hiếu sát hơn, kể cả đối mặt với huynh đệ tốt trước kia, ta lại có cảm giác muốn xé toang bụng của hắn, thưởng thức trái tim của hắn. . ."
Nói xong, khóe mắt Hồng Chấn Tượng có lệ rơi, đầy áy náy và thống khổ.
Bản thân gã cũng không biết lựa chọn của chính mình là đúng đắn hay không!
Gã dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, khôi phục lại thân thể khỏe mạnh, thậm chí còn đạt được thoát thai hoán cốt, thoải mái đạt đến cảnh giới mà mười mấy năm qua vẫn không thể chạm vào, nhưng gã cũng phải trả một cái giá quá đắt.
Tính nết đại biến, đối mặt với hảo hữu, huynh đệ trước kia, lại cần phải thời thời khắc khắc ức chế bản năng hiếu sát của mình, đối mặt với thứ mà bản thân muốn bảo vệ trong quá khứ, bỗng nhiên lại cảm thấy chẳng có gì đáng kể, đối mặt với bất cứ điều gì cũng trở nên vô cùng lạnh nhạt...
Ngay cả bản thân Hồng Chấn Tượng cũng không biết hiện giờ gã có còn là chính mình của trước kia hay không? Phải chăng gã đã biến thành một người khác, thậm chí là một loại sinh vật khác?
Tô Trường Không có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của Hồng Chấn Tượng, nhưng hắn lại không biết nên an ủi đối phương như thế nào. Nói chính xác hơn, hắn biết dù mình có an ủi đối phương cũng chẳng mang đến tác dụng gì.
Hồng Chấn Tượng hít sâu một hơi, để ổn định lại một chút cảm xúc, rồi nói với Tô Trường Không: "Tô lão đệ, ta tới đây để nói lời từ biệt với đệ. Thiên phú, tiềm lực của đệ vượt xa ta, ta chỉ hi vọng đệ sẽ kiên trì đi trên con đường của mình, đừng đi theo vết xe đổ của ta. . ."
Hồng Chấn Tượng đã dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, hiển nhiên là không thể tiếp tục ở lại Đại Phong châu thành nữa. Gã một lúc nào đó bản thân không thể khắc chế được bản năng của chính mình, sẽ làm bị thương huynh đệ, bằng hữu trong dĩ vãng.
Gã nhất định phải rời đi!
Về phần đi chỗ nào, bản thân Hồng Chấn Tượng cũng không có mục tiêu.
Gã đến gặp Tô Trường Không, đúng là muốn nói lời từ biệt với hắn. Nói không chừng đây chính là một lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.
Trước khi Hồng Chấn Tượng rời đi, gã cũng cảnh cáo Tô Trường Không một câu, đừng đi vào vết xe đổ của gã.
Kỳ thực Hồng Chấn Tượng cũng không biết bản thân gã có hối hận khi làm ra loại lựa chọn này hay không… Ít nhất là vào giây phút đó, gã đã không còn bất cứ lựa chọn nào khác!
"Một đường. . . Bảo trọng."
Cuối cùng Tô Trường Không cũng chỉ có thể chúc phúc Hồng Chấn Tượng một câu, hi vọng con đường sắp tới gã có thể thuận buồm xuôi gió.
Nhưng Tô Trường Không biết, hiện giờ Hồng Chấn Tượng đã biến thành bán yêu ma hoặc là yêu võ giả, về sau gã chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, một khi bị vạch trần thân phận, chắc chắn sẽ đưa tới đuổi giết, phiền toái không ngừng.
Hơn nữa dưới ảnh hưởng của Yêu Ma Tinh Hạch, có lẽ trong tương lai gã cũng thật sự sẽ trở thành một con yêu ma lãnh khốc vô tình, hoàn toàn không thể gọi là người được nữa!
Nhưng hết thảy những chuyện này đều do Hồng Chấn Tượng tự mình lựa chọn.
"Bảo trọng." Hồng Chấn Tượng bỏ lại một câu, không còn tiếp tục nói chuyện với Tô Trường Không nữa. Bóng dáng gã mang theo một luồng gió mát, lập tức biến mất ở bên trong trạch viện.
"Yêu Ma Tinh Hạch. . . Đúng là thứ lực hấp dẫn có trí mạng!"
Hồng Chấn Tượng đã rời đi, hoàn toàn đi khỏi tòa Đại Phong châu thành này. Tâm trạng Tô Trường Không có chút phức tạp, hắn lấy ra viên Yêu Ma Tinh Hạch của Ma Ảnh từ trong lồng ngực mình, khẽ cảm thán một tiếng.
Một khi thành công dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, chắc chắn sẽ đạt được lực lượng của yêu ma, đạt được thoát thai hoán cốt, đạt được thân thể bất tử, đạt được tuổi thọ dài lâu, và thiên phú vô cùng đáng sợ.
Có bao nhiêu cường giả khi gặp phải lựa chọn sinh tử, lại có khả năng ngăn cản lực hấp dẫn của nó đây?
Chỉ sợ có khá nhiều người sẽ làm như Hồng Chấn Tượng, lúc gặp phải tại nạn khó khăn, đã lựa chọn chủ động dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, phỏng chừng kể cả một số những Tiên Thiên võ giả khác, cũng sẽ làm như thế!
Nhưng Tô Trường Không đã lựa chọn cho mình một con đường để tiến về phía trước, hắn cũng không muốn vì theo đuổi lực lượng hoặc là trường sinh, mà biến thành quái vật. Bởi vì đến lúc đó chưa chắc hắn còn có thể gọi là chính mình.
Chỉ có số ít người trong Đại Phong châu thành biết được chuyện của Hồng Chấn Tượng, và bớt đi một Hồng Chấn Tượng, Đại Phong châu thành vẫn vận chuyển theo lẽ bình thường.
Tô Trường Không cũng như ngày thường, đều đặn tu luyện võ công.
Hô hô hô!
Lúc này, Tô Trường Không đang tu luyện Đạo Dẫn Thuật trong trạch viện, hắn kết hợp giữa vận động hô hấp, vận động thân thể cùng với vận động ý niệm, trong lúc hô hấp, đã khiến cả mảnh sân nhỏ đều biến thành mây mù mờ mịt, tựa như tiên cảnh.