Địch Ngân khó có thể che giấu nổi sự thương tâm và lòng phẫn nộ. Gã biết được tình huống này có liên quan mật thiết tới đám yêu nhân muốn giết Hồng Chấn Tượng kia. Mặc dù gã không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoạn thời gian này, gã đều qua thăm viếng và chăm sóc Hồng Chấn Tượng, cũng tận mắt trông thấy hoàn cảnh hiện giờ của vị thiết hán tử kia xưa… Hiện giờ ngài ấy muốn ăn cơm cũng cần có người hầu hạ.
"Chuyện này. . ." Dù Tô Trường Không đã có suy đoán từ trước, nhưng lúc nghe được tận tai vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hồng Chấn Tượng vốn có giao tình khá thân thiết với hắn, hiện giờ lại rơi xuống kết cục thế này, gần như đã thành phế nhân!
Địch Ngân rời đi, Tô Trường Không đứng lặng tại chỗ, khẽ thở dài: “Thực sự cần phải luyện hóa Tiên Thiên chi khí mới có thể đạt tới sao Tiên Thiên cảnh?"
Muốn đạt tới Tiên Thiên cảnh, cần phải mượn sự trợ giúp từ Tiên Thiên chi khí, luyện bản thân trở về trạng thái Tiên Thiên thân thể, mở ra Thiên Mạch, luyện hóa thiên địa linh khí, làm mạnh mẽ chính mình, ngưng tụ Thiên Địa Nhân tam hoa.
Nhưng… dù là Tiên Thiên võ giả, cũng cần phải mượn dùng Thiên Mạch để luyện hóa linh khí, làm lớn mạnh bản thân, mà tình huống lúc ấy quá mức khẩn cấp, Hồng Chấn Tượng đã trực tiếp dẫn thiên địa linh khí nhập thể…
Hành động này chẳng khác nào tự sát!
Lần này, có thể giữ lại một mạng, vẫn là do Hồng Chấn Tượng phúc lớn mệnh lớn, ngay cả như vậy, gã vẫn bị linh khí cuồng bạo xé rách chủ kinh mạch, gần như đã thành phế nhân.
Dù Tô Trường Không cảm thấy vô cùng tiếc hận, thương tâm cho Hồng Chấn Tượng nhưng hắn lại không có năng lực trợ giúp đối phương.
Hắn muốn đi thăm viếng Hồng Chấn Tượng một chút, nhưng nghĩ đến dáng vẻ kia của gã lại do dự không thôi, phỏng chừng chính bản thân gã cũng không muốn bị người ngoài nhìn thấy… Cuối cùng hắn đành từ bỏ suy nghĩ này.
Nếu Tô Trường Không có năng lực cứu chữa giúp Hồng Chấn Tượng, đương nhiên hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn nhưng loại thương thế chủ kinh mạch đứt đoạn này, đúng là dược thạch nan y, căn bản là hắn cũng bất lực!
Nếu về sau Tô Trường Không có năng lực chữa trị được loại thương thế này, khẳng định là hắn sẽ hỗ trợ.
"Không có Tiên Thiên chi khí khiến cho bản thân trở thành Tiên Thiên thân thể. . . lại mạnh mẽ dẫn linh khí nhập thể chính là hành vi muốn chết!" Mà chuyện của Hồng Chấn Tượng cũng cho Tô Trường Không một tín hiệu cảnh báo, không thành Tiên Thiên thân thể, lại miễn cưỡng dẫn linh khí nhập thể, muốn phá vỡ rào cản tiến vào Tiên Thiên cảnh, chỉ đưa tới kết cục không chết cũng phải tàn phế, tuyệt đối không được xem nhẹ, làm liều!
Trong chớp mắt, trận chiến với Ma Ảnh đã trôi qua non nửa tháng thời gian.
Bên trong một tòa trạch viện im ắng, thanh lịch, đây là nơi Hồng Chấn Tượng tu dưỡng.
Địch Ngân mặc y phục thường ngày, tới thăm viếng Hồng Chấn Tượng. Sau khi gã đứng ở ngoài cửa thật lâu, trong lòng vẫn có chút do dự không biết bản thân có nên tới gõ cửa hay không?
Địch Ngân cũng hiểu được hiện giờ Hồng Chấn Tượng đã thành phế nhân, không hề muốn người ngoài nhìn thấy dáng vẻ suy yếu này, người khác càng thân thiết, càng quan tâm, ngược lại sẽ khiến trong lòng gã càng thêm khổ sở.
"Là Địch Ngân sao? Vào đi." Nhưng khiến cho Địch Ngân kinh ngạc chính là, gã còn đang do dự không biết có nên gõ cửa hay không thì trong phòng lại vang lên một âm thanh bình tĩnh.
"Ừm, Hồng thống lĩnh, ta vào đây." Địch Ngân lên tiếng, không chút do dự, gã đẩy cửa bước vào.
Nhưng Địch Ngân vừa bước vào trong phòng, bỗng nhiên trái tim thoáng run rẩy một cái.
Ánh sáng trong phòng có vẻ tối tăm, chỉ tồn tại ánh nến mờ nhạt, một bóng đen khôi ngô đang ngồi trong góc tối, với đôi mắt lóe huyết quang nhìn về phía gã, khiến trong lòng người ta không khỏi dâng lên một loại cảm giác sợ hãi!
Trong không khí lan tỏa một loại khí tức nguy hiểm khiến con người sợ hãi, sợ muốn ngất đi, Địch Ngân cũng có một loại cảm giác hít thở không thông, khó mà hô hấp được.
Đôi con ngươi màu máu kia nhìn chằm chằm vào lồng ngực gã, tựa như đang nghiền ngẫm, mang theo loại mùi vị rất giống dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi, khiến cho Địch Ngân bị buộc phải tin rằng, rất có khả năng giây tiếp theo gã sẽ bị chủ nhân của đôi mắt đó, xé toang lồng ngực.
"Hồng thống lĩnh! Là ta đây!" Địch Ngân không nhịn được kêu lên.
Thân hình tráng hán khôi ngô đang ngồi trong góc phòng nọ hơi hơi chấn động, màu máu tươi trong mắt dần dần biến mất.
Người ngồi trong góc kia đúng là Hồng Chấn Tượng. Lúc này gã mặc hắc bào, che khuất bộ mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Địch Ngân có chút kinh ngạc nói: "Hồng. . . Hồng thống lĩnh, vì sao ngài. . . đứng lên được?"
Mấy ngày trước, Địch Ngân từng đi qua thăm Hồng Chấn Tượng, rõ ràng là gã bị thương nặng đến mức rời giường cũng khó khăn, nhưng dáng vẻ hôm nay, đâu hề giống một người còn mang thương tích? Đã vậy, toàn thân đối phương còn tản ra một luồng khí tức làm lòng người run sợ, giống như là chuột gặp mèo, phát ra nỗi kinh hoảng tới từ bản năng!
"Ừm. . . Là Địch Ngân hả? Ngươi tới vừa đúng lúc, ta đang chuẩn bị đi gặp ngươi, nói một tiếng tạm biệt." Hồng Chấn Tượng không đáp lại, mà sắc mặt có chút phức tạp nói.
"Nói lời từ biệt?" Trong lòng Địch Ngân vẫn đang nghi hoặc khó hiểu, không biết Hồng Chấn Tượng đang nói cái gì.
Hồng Chấn Tượng của hiện giờ mang tới cho gã một loại cảm giác rất quỷ dị, rất xa lạ!
Nhưng Hồng Chấn Tượng không tiếp tục trả lời nữa, ngược lại, trực tiếp đứng dậy, bóng dáng chợt lóe, giống như quỷ mỵ biến mất ngoài sân.
. . .
Đêm khuya, bên trong Thanh Đằng trang viên, Tô Trường Không đang nằm trên giường yên tĩnh hô hấp thổ nạp bỗng nhiên lại mở mắt, bàn tay quơ một cái, Trảm Thiết đao đầu được đặt tại đầu giường, lập tức rơi vào tay hắn.
Bóng dáng chợt lóe, chỉ trong nháy mắt đã lao khỏi phòng.
Có một bóng người khôi ngô mặc hắc bào đang yên tĩnh đứng trong mảnh sân nhỏ giữa trang viên.
"Người nào?" Sắc mặt Tô Trường Không ngưng trọng trước nay chưa từng có, trầm giọng quát.
Ở trong cảm giác của hắn, người mặc hắc bào này vô cùng nguy hiểm!
Nguy hiểm trước nay chưa từng có, còn khủng bố hơn hai người Ma Ảnh và nam tử mặc hồng y Hồng âm ngày đó cộng lại!
"Tô lão đệ, là ta."
Người mặc hắc bào ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Trường Không, bên dưới cái mũ đội đầu, để lộ ra một gương mặt thô lỗ, góc cạnh rõ ràng.
Đúng là Hồng Chấn Tượng!
"Hồng thống lĩnh. . . không phải huynh. . ." Tô Trường Không cũng kinh ngạc nhìn Hồng Chấn Tượng trước mắt.
Không phải Hồng Chấn Tượng đã trọng thương gần như tàn phế sao?
Không chỉ như vậy, từ trên người Hồng Chấn Tượng, Tô Trường Không cảm nhận được một luồng khí tức tương tự như đám người Ma Ảnh, nam tử mặc hồng y kia, nhưng gã lại mạnh mẽ hơn bọn họ!
"Huynh đã dung hợp . . . Yêu Ma Tinh Hạch?" Tô Trường Không không phải thằng ngốc, bỗng nhiên hắn nghĩ tới cái gì, lập tức thốt lên.
Tình huống trước mắt, chủ kinh mạch của Hồng Chấn Tượng đã đứt đoạn, thương tích như vậy, gần như là dược thạch nan y đối với võ giả vẫn mang nhục thể phàm thai, nhưng hôm nay Hồng Chấn Tượng lại hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện tại nơi đây, ngược lại, tựa như gã còn trở nên mạnh mẽ hơn trước kia…
Làm sao Tô Trường Không có thể không đoán ra nguyên nhân?