Trước kia Tô Trường Không, Hồng Chấn Tượng từng đối chiến cùng một yêu ma tự xưng là Ma Ảnh, ở thời khắc mấu chốt, đã có người dùng tiếng sáo kêu gọi yêu ma nọ rời đi!
"Lão gia chủ Bùi gia dặn dò ta truyền lời Hồng thống lĩnh. Ngài ấy khẩn cầu Hồng thống lĩnh nhất định phải cứu sống Bùi châu chủ, còn nói chỉ có ngài mới có thể cứu ngài ấy." Nam tử mặc giáp bạc nói.
"Ừm, ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Hồng Chấn Tượng gật gật đầu, khiến cho nam tử mặc giáp bạc đi xuống trước.
Trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Hồng Chấn Tượng, gã nhìn trang giấy trên tay, thở dài một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén: "Cả đời này Hồng Chấn Tượng ta chưa từng sợ bất cứ điều gì. Ở trong thiên quân vạn mã cũng có thể quay lại tự nhiên, vậy để ta đến đọ sức với bọn chuột nhắt các ngươi đi!"
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời vừa ló rạng, thời gian như thế, cũng chỉ có một vài tiểu thương đi sớm về tối mới rời giường chuẩn bị kiếm kế sinh nhai thôi.
Mà Tô Trường Không ở trong Thanh Đằng trang viên cũng rời giường vào thời điểm này, và theo lệ thường bắt đầu quá trình tu luyện Ngũ Cầm Hí mỗi sáng.
"Đông đông đông!" Đúng lúc này bên ngoài vang lên một tràng tiếng đập cửa.
"Là Hồng Chấn Tượng? Sao sớm như vậy?" Tô Trường Không thoáng kinh ngạc.
Hắn có thể thông qua quy luật và độ nặng nhẹ của tiếng đập cửa để phán đoán ra người vừa gõ cửa chính là Hồng Chấn Tượng.
Nhưng không biết vị đại ân nhân Hồng Chấn Tượng này tới tìm hắn sớm như vậy là có chuyện gì?
Tô Trường Không không hề do dự, lập tức tiến lên mở cửa. Quả nhiên người đứng ngoài cửa chính là Hồng Chấn Tượng.
Tô Trường Không không nhịn được cười nói: "Hồng thống lĩnh, đại ân nhân huynh lại có thời gian rảnh rỗi tới nhà ta làm khách sớm như vậy sao? Mau tiến vào ngồi đi."
Trong hơn một năm vừa qua, thi thoảng Hồng Chấn Tượng cũng sẽ tới cửa bái phỏng Tô Trường Không, hai người bọn họ thường xuyên nói chuyện trời đất, mối quan hệ cũng được kéo gần lại không ít.
Hồng Chấn Tượng lại lắc đầu, cười nói: "Lần này ta muốn đi xa nhà một chuyến, nên tới tạm biệt đệ một câu. Có khả năng một đoạn thời gian không ngắn nữa ta sẽ không trở về, nếu đệ có chuyện gì, cứ đi tìm Địch Ngân."
"Đi xa nhà?" Trong lòng Tô Trường Không không khỏi có chút nghi hoặc.
Hồng Chấn Tượng là thống lĩnh của Đại Phong thiết kỵ, theo chức trách của gã, không nên ra ngoài thời gian dài mới đúng?
Tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng đây là việc riêng của Hồng Chấn Tượng, hắn cũng không tiện hỏi quá nhiều, chỉ gật đầu nói: "Vậy huynh đi đường cẩn thận!"
"Ừm."
Hai người không nói chuyện quá lâu, Hồng Chấn Tượng lập tức chào tạm biệt Tô Trường Không và xoay người rời đi, biến mất ở phía cuối con đường.
Còn Tô Trường Không đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra một tia do dự.
Bên ngoài Đại Phong châu thành, Hồng Chấn Tượng bất đắc dĩ quay đầu lại nói: "Địch Ngân, đừng đi theo ta nữa."
Ở phía xa xa có một bóng người tới gần, là một nam tử mặc ngân giáp, dáng vẻ nghiêm trang, thận trọng, đúng là Địch Ngân Hồng, thủ hạ thân tín của Chấn Tượng. Địch Ngân cắn răng nói: "Hồng thống lĩnh, ngài thực sự định đi một mình sao? Yêu nhân kia bắt Bùi Dương châu chủ đi, nhưng chắc chắn mục tiêu của hắn là ngài. Lúc này yêu cầu một mình ngài tới nơi, tất nhiên đã bày ra thiên la địa võng chờ sẵn!"
"Ừm. . . Ta biết, nhưng ta không thể không đi." Hồng Chấn Tượng hơi hơi gật đầu, lại thở dài nói.
Hai ngày trước, một nam tử mặc hồng y, võ công cao tuyệt đã bắt Bùi Dương đi, còn lưu lại một phong thư, điểm danh phải giao cho Hồng Chấn Tượng, mà nội dung trong lá thư nọ rất đơn giản, đối phương yêu cầu một mình Hồng Chấn Tượng đến địa điểm đã chỉ định gặp mặt, nếu không Bùi Dương chỉ còn một con đường chết.
Hồng Chấn Tượng hiểu được thân phận lai lịch của đối phương, càng biết rõ đối phương đáng sợ, và lần này bọn họ yêu cầu một mình gã đi tới địa điểm được chỉ định kia là muốn lấy mạng của gã!
Nhưng Bùi Dương đang ở trên tay đối phương, Hồng Chấn Tượng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, chỉ còn cách đi phó ước. Mà địa điểm gặp mặt kia cực kỳ hẻo lánh, nếu cho Đại Phong thiết kỵ cử đội ngũ đi trước, chỉ sợ không kịp thời gian.
Về phần gọi đám cao thủ trong quân đi theo? Lần này địch nhân thật sự không tầm thường, vốn không phải là có thêm một, hai vị thống lĩnh có thể ứng phó được, ngược lại làm như vậy chỉ khiến bọn họ đi tìm cái chết vô nghĩa.
Lần này mục đích của đối phương là muốn mạng của gã, Hồng Chấn Tượng không muốn làm liên lụy tới những người khác, bởi vậy chỉ đi nói một câu tạm biệt với những người thân quen, sau đó quyết định một mình tới nơi.
"Được rồi, Địch Ngân, ta sẽ đưa Bùi Dương châu chủ trở về! Ta cần phải đi nhanh cho kịp thời gian, đi trước đây, tự ngươi hãy bảo trọng nhé." Hồng Chấn Tượng không phải người thích dài dòng lề mề, trực tiếp từ biệt Địch Ngân và xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất ở cuối đường chân trời.
"Hồng thống lĩnh. . ." Địch Ngân nắm tay thật chặt.
Gã hiểu, hành động nghe theo yêu cầu từ cường địch không biết tới địa điểm chỉ định của Hồng Chấn Tượng này, quá mức nguy hiểm, thậm chí còn tới mức một đi không thể trở về!
Nhưng Bùi Dương đang ở trên tay đối phương, đám người kia lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác, khiến Hồng Chấn Tượng không thể không đi.
Địch Ngân đứng ngây ngốc tại chỗ, trong đầu nhớ lại những lần Hồng Chấn Tượng cứu mình từ trên tay phản quân, lại nghĩ đến, rất có khả năng lần này chính là lần cuối cùng hai người còn được gặp mặt, gã có chút không nhịn được hốc mắt mơ hồ, đầy lệ.
"Địch Ngân, có thể nói cho ta nghe một chút xem, rốt cuộc đây là tình huống gì không?" Ngay tại thời điểm Địch Ngân đang ngây ngốc đứng lặng tại chỗ, bên tai gã lại vang lên một âm thanh.
Tiếng nói này dọa cho Địch Ngân sợ tới nhảy dựng. Có người thừa dịp gã không chú ý để tới gần? Nhưng chết cái là gã lại không có chút phát hiện nào?
"Tô tiên sinh!" Địch Ngân vội vàng quay đầu nhìn lại, cũng hơi kinh hãi, bởi vì có một thanh niên mặc hắc y đang ngẩng đầu nhìn gã.
Đúng là Tô Trường Không!
"Tô. . . Tô tiên sinh? Sao ngươi lại tới đây?" Địch Ngân có chút giật mình nói.
Nói như thế nào gã cũng là võ giả Khí Huyết cảnh, kể cả lúc phân thần, cũng không thể mất cảnh giác đến mức không phát hiện ra có một người trẻ tuổi đang tới gần mình?
"Vừa rồi Hồng thống lĩnh có tới tìm ta nói lời từ biệt. Ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nên đuổi theo nhìn xem. Rốt cuộc Hồng thống lĩnh đã gặp phải tình huống gì rồi?" Tô Trường Không nói.
Đúng là hắn cảm thấy chuyện Hồng Chấn Tượng tìm tới mình nói lời từ biệt vừa rồi có chút kỳ quái, vì thế lập tức đi theo từ rất xa, muốn thăm dò xem sao. Hiện giờ hắn nhìn thấy dáng vẻ của Địch Ngân, vì thế chuẩn bị qua hỏi Địch Ngân tìm hiểu tình hình một chút.
Địch Ngân do dự một lúc lâu. Về chuyện này, đúng là không nên nói cho người ngoài, nhưng nghĩ đến những lời lúc trước Hồng Chấn Tượng từng dặn dò gã, phải hết sức thỏa mãn những yêu cầu của Tô Trường Không…
Rốt cuộc Địch Ngân vẫn thở dài một tiếng nói: "Là Bùi châu chủ bị kẻ xấu bắt đi, kẻ xấu muốn Hồng thống lĩnh đến địa điểm chỉ định gặp mặt, nếu không sẽ giết Bùi châu chủ. Khẳng định là bọn chúng đã sớm bày thiên la địa võng ở địa điểm kia rồi, Hồng thống lĩnh đi một mình tới nơi đó, rất nguy hiểm!"