"Bùi Dương bị bắt đi rồi? Người bắt hắn là ai?" Tô Trường Không nghe vậy cũng sửng sốt, lập tức dò hỏi.
Tốt xấu gì Bùi Dương cũng là chủ của một châu, ra ngoài đều có cao thủ đi theo. Bởi vậy người có thể bắt Bùi Dương đi, tuyệt không phải nhân vật tầm thường!
"Là một nam tử mặc hồng y, bên người mang theo một cây sáo ngọc." Địch Ngân báo cho hắn nghe tình báo mà mình biết.
"Nam tử mặc hồng y? Mang theo một cây sáo ngọc?" Nghe vậy, Tô Trường Không cũng nhớ tới tình huống phát sinh ngoài ý muốn khi bọn họ bao vây tiễu trừ phản quân từ một năm trước.
"Lúc ấy có người dùng tiếng sáo gọi Ma Ảnh đi, chẳng lẽ đối phương chính là người phát ra tiếng sáo nọ? Là đồng lõa của Ma Ảnh!"
Tô Trường Không lập tức nhớ tới tiếng sáo khiến huyết dịch trong người kẻ khác trở nên hỗn loạn kia, và chắc hẳn nam tử mặc hồng y bắt đi Bùi Dương này, chính là đồng bạn của Ma Ảnh, cũng rất có khả năng đối phương chính là một con yêu ma!
Dường như vì một nguyên nhân nào đó mà nam tử mặc hồng y và Ma Ảnh kia theo dõi Hồng Chấn Tượng, từ đó mới bắt Bùi Dương đi, nhằm uy hiếp Hồng Chấn Tượng phải đi tới địa điểm chỉ định. Chỉ nghĩ thoáng qua cũng biết, hai người này tuyệt đối không có ý tốt, là muốn ra tay với Hồng Chấn Tượng.
"Vậy địa điểm chỉ định hẹn gặp là ở đâu?" Tô Trường Không lập tức mở miệng dò hỏi, ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén, nở rộ một mảnh tinh quang.
Địch Ngân đối mặt với ánh mắt của Tô Trường Không, bỗng cảm nhận được một loại áp lực vô cùng nặng nề. Bởi vậy, rõ ràng là không nên nói với Tô Trường Không, nhưng gã lại không tự chủ, lập tức mở miệng nói: "Ở. . . Ở Hắc Chiểu lâm."
Hắc Chiểu lâm là một mảnh rừng hoang cách Đại Phong châu thành hơn ngàn dặm. Trong mảnh rừng hoang này có rất nhiều những khu đầm lầy được phân bố dày đặc. Người bình thường xâm nhập vào trong đó, chỉ cẩn vô ý một cái sẽ rơi xuống kết cục táng thân dưới đầm lầy.
Đây chính là mảnh đất hung hiểm, người sống chớ vào.
Nam tử mặc hồng y chọn địa điểm ước định ở nơi này, vì tại đây người khác khó mà tới quấy rầy bọn họ được. Kể cả Đại Phong thiết kỵ cũng không thể tới kịp thời gian ước định. Hiển nhiên đã có dự mưu từ sớm!
"Nam tử mặc hồng y là đồng bạn của Ma Ảnh kia. Nói vậy, hơn phân nửa là Ma Ảnh cũng có mặt, một khi đã như vậy. . . Đi xem thử!" Ở chỗ sâu trong đáy mắt Tô Trường Không hiện lên một mảnh sắc lạnh.
Một trận cùng Ma Ảnh lúc trước khiến hắn tương đối ức chế, nếu không có Hồng Chấn Tượng ra tay, hơn phân nửa là hắn bại nhiều thắng ít.
Tô Trường Không vẫn luôn nhớ mãi chuyện này trong lòng, hiện giờ đối phương lại lần nữa hiện thân, đương nhiên hắn muốn chiến thêm một lần nữa, khiến cho đối phương hiểu được, ở trước mặt võ đạo của hắn, thứ yêu thuật mà gã vốn lấy làm kiêu ngạo kia không chịu nổi một kích!
Đó là chưa kể tới trong khoảng thời gian qua, Hồng Chấn Tượng đã trợ giúp Tô Trường Không không ít, tính cách gã vô cùng hào sảng, Tô Trường Không cũng có giao tình không nhạt với đối phương, xem như bằng hữu duy nhất mà hắn có ở Đại Phong châu thành này. Tô Trường Không không thể ngồi xem gã đi chịu chết một mình được.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Tô Trường Không có chút tin tưởng vào thực lực hiện giờ của mình. Hắn tin tưởng dù đối chiến với yêu ma mạnh mẽ như Ma Ảnh kia, hắn cũng có thể chém chết gã!
"Ừm, ta đã biết." Tô Trường Không với gật gật đầu Địch Ngân, sau đó xoay người rời đi, quay về Đại Phong châu thành. Hắn phải đi về lấy vũ khí của mình!
Hô!
Bóng dáng Tô Trường Không chợt lóe, sau đó uyển chuyển như chim bay vút lên, gần như chỉ trong một hai, lần hô hấp, đã biến mất trong tầm nhìn của Địch Ngân.
"Vừa rồi khi đối mặt với Tô tiên sinh, hắn lại mang đến cho ta. . . Áp lực quá lớn như vậy? Thậm chí còn lớn hơn khi đối mặt với những vị thống lĩnh khác. . . Tô tiên sinh cũng là cường giả võ đạo?" Tô Trường Không rời đi, Địch Ngân vẫn đứng tại chỗ, nuốt nuốt nước miếng, trong lòng có chút rung động.
Trước kia, gã có tiếp xúc cùng Tô Trường Không khá nhiều lần, nhưng chỉ đến đưa đồ, gần như hai bên không có quá nhiều thời gian nói chuyện với nhau. Gã chỉ biết vị tiên sinh này khá thân thiết với Hồng Chấn Tượng thôi.
Mà hiện giờ xem ra, tu vi võ đạo của vị Tô tiên sinh tuổi còn trẻ này tuyệt đối sâu không lường được, hơn gã rất xa!
"Ma Ảnh, hi vọng ngươi cũng ở đó." Tô Trường Không quay về Thanh Đằng trang viên, mang theo Trảm Thiết đao, Tinh Văn cung, thì thào tự nói.
Đúng là một trận chiến cùng Ma Ảnh lúc trước, đã tạo thành đả kích không nhỏ cho Tô Trường Không, võ công do bản thân mình khổ luyện lại bị yêu thuật của đối phương dễ dàng mô phỏng theo, tuy còn lâu mới đạt đến mức tâm ma, nhưng Tô Trường Không cũng cực kỳ muốn chém giết đối phương đi! Khiến cho ý niệm trong đầu mình trở nên thông suốt!
Hô!
Tô Trường Không chuẩn bị xong, một mình khẩn trương rời khỏi trang viên, ra khỏi cửa thành, triển khai thân pháp, cực nhanh tùy ý lướt về phía Hắc Chiểu lâm.
Hắn đạt tới Khí Huyết thập biến, thể chất được lột xác, khí lực sung túc hơn, kể cả khi một hơi không ngừng nghỉ chạy hơn ngàn dặm cũng không vấn đề!
Thời gian trôi qua, mặt trời dâng lên, sau đó lại từ thịnh chuyển suy, trở nên mờ nhạt, hoàng hôn tiến đến.
Hắc Chiểu lâm, bốn phía đều là từng gốc đại thụ với cành lá khô vàng, lá rụng dầy đặc trong rừng, giữa bầu không khí còn tràn ngập một loại mùi hư thối. Thấp thoáng bên dưới cành lá, ánh sáng khá mờ mịt, có vẻ cực kỳ âm trầm, còn có một mảnh mảnh đầm lầy có thể khiến người ta chìm sâu vào trong đó, có khá nhiều động vật thậm chí là con người từng đi lạc vào trong đó, cuối cùng biến thành thi hài.
Người bình thường tuyệt đối sẽ không đến chỗ này.
Mà lúc này lại có một nam tử mặc hồng y yêu dị tuấn mỹ, đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá cao hơn nửa người trong rừng, vuốt ve cây sáo ngọc trong tay, yên tĩnh chờ đợi.
Trừ nam tử mặc hồng y này, bên cạnh gã còn hai người khác, một người đúng là Bùi Dương!
Mà một người khác, toàn thân lại được bao phủ bên trong một tầng bóng đen, tựa như một tầng hắc sa, đúng là Ma Ảnh!
Ma Ảnh thoáng hiện chút nôn nóng nói: "Vẫn chưa đến sao? Mặt trời đã sắp xuống núi. Nhân tộc kia biết rõ đến là chết, có khả năng sẽ không ngoan ngoãn đi tìm cái chết đâu!"
Trong một năm này, Ma Ảnh có biến hóa rất lớn, ít nhất là cách nói chuyện đã trở nên lưu loát hơn.
"Hắn sẽ đến." Nam tử mặc hồng y lạnh nhạt cười nói.
Lấy sự hiểu biết của gã về Hồng Chấn Tượng, khẳng định là đối phương sẽ đến đúng hẹn.
Mà Bùi Dương ở một bên, sắc mặt thoáng hiện vẻ tái nhợt: "Hai người này bắt ta để đối phó với Chấn Tượng?"
Ngày hôm qua, Bùi Dương bị nam tử mặc hồng y này bắt đi, đối phương không thương tổn gã, hóa ra lại muốn lấy gã lợi thế, nhằm đối phó Hồng Chấn Tượng!
Dù trong lòng Bùi Dương rất lo lắng nhưng gã lại không có một biện pháp nào khác. Trên thực tế, cảnh giới luyện huyết của gã không thấp, đã bằng vào tài nguyên của Bùi gia cứng rắn chất đống lên đến cảnh giới Khí Huyết Hồng Lô, nhưng sức chiến đấu lại yếu ớt đến đáng thương, gần như không có chút lực phản kháng nào ở trước mặt hai yêu nhân này.
"Đến rồi!" Nam tử mặc hồng y lẫn Ma Ảnh đều ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, ở nơi đó có một nam tử khôi ngô đang đạp lên đống lá rụng đi tới.
Đúng là Hồng Chấn Tượng!