Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 520 - Mạch Nước Ngầm Phun Trào…




"Xuy!"

Tô Trường Không lại lần nữa chém ra một đao, đao này hình thành nên một loại thế, rõ ràng là một đao tiện tay, lại bộc phát ra uy năng kinh người, xé nát mặt đất xuất hiện một khe rãnh dài hơn tượng!

Trảm Thiết Đao Pháp (Cửu cảnh Cử Thế Vô Song 1%)

Trong giao diện thuộc tính, Trảm Thiết Đao Pháp của Tô Trường Không lại vô thanh vô tức bước vào cấp bậc cửu cảnh!

Độ khó khi luyện vũ kỹ đạt đến cảnh giới cao cũng chẳng thấp hơn luyện nội công công pháp đạt đến cảnh giới cao. Luyện nội công công pháp có thể dựa vào thiên tài địa bảo, chất đống leo lên, chung quy vẫn có đường tắt để đi, mà vũ kỹ lại là phương diện kỹ xảo, thuần túy dựa vào thiên phú, ngộ tính, không đạt được chính là không đạt được!

Và Trảm Thiết Đao Pháp đạt đến cửu cảnh, chính là ngưng tụ đao thế!

"Nếu thi triển đao cương, thuận thế mà đi, lại lấy đao thế gia trì, uy năng sẽ khủng bố tới cỡ nào? Có lẽ cả một khu thành lũy sắt thép nặng nề, cũng có thể dễ dàng dùng một đao chém mở?" Khóe miệng Tô Trường Không không tự chủ được, lập tức lộ ra một nụ cười đầy vui sướng.

Từ sau khi Tô Trường Không nắm giữ đao thế, mỗi một đao tùy tiện của hắn đều có uy năng không thua kém một đao được vận dụng đao cương trước kia, và nếu dựa trên cơ sở này mà ngưng tụ thêm đao cương, uy lực kia tuyệt đối sẽ tăng lên gấp bội, đâu chỉ đơn giản là gấp mấy lần trước kia?

"Suy cho cùng, vô luận là đao khí hay đao cương, đều là thứ có thể thấy được, lần mò ra được, bởi vậy Ma Ảnh kia có thể dựa vào yêu thuật mô phỏng chúng nó, nhưng loại đao thế này lại là thứ nhìn không thấy, sờ không được , là một loại cảnh giới đao đạo! Là cảnh giới và lĩnh ngộ của ta! Nói cách khác, Ma Ảnh kia tuyệt đối không thể dựa vào yêu thuật để mô phỏng đao thế của ta!" Trong lòng Tô Trường Không lại dâng lên một loại kiêu ngạo lạnh nhạt.

Đao cương sẽ hao hết, chân khí cũng sẽ đến thời điểm tiêu hao không còn, nhưng dù không có đao cương, không có chân khí, dù Tô Trường Không biến thành một người bình thường, thì đao thế vẫn tồn tại như cũ! Bởi vì đây là tư tưởng của hắn, là tinh thần của hắn, là đao pháp chi đạo mà hắn nắm giữ!

Yêu thuật của Ma Ảnh có thể mô phỏng đao khí, đao cương, nhưng khẳng định là không thể mô phỏng tinh thần và tư duy của Tô Trường Không.

Mà đao thế chính là thứ cùng loại với tinh thần và tư duy của hắn.

Nếu Ma Ảnh có thể mô phỏng cả đao thế kia, thì gã không có khả năng chỉ là hạ cấp yêu ma, và kể cả Tiên Thiên võ giả, đối mặt với gã cũng không phải đối thủ.

"Rốt cuộc. . . Cũng thành công!" Tô Trường Không thở phào một cái.

Trong suốt một năm này, hắn vẫn một mực khổ tu, hắn không tin võ đạo do bản thân gã vất vả khổ tu lại không hơn được yêu thuật của một con yêu ma.

Và lúc trước kém hơn, chỉ vì hắn luyện chưa đến nơi đến chốn mà thôi.

Mà hiện giờ, Tô Trường Không đã thành công thúc đẩy thực lực của chính mình lên tới một cấp bậc mới!

Nếu ngay lúc này, Tô Trường Không lại đối chiến với Ma Ảnh kia, mà gã dám mô phỏng theo đao pháp, vũ kỹ của hắn, chắc chắn chỉ một lần đối mặt hắn có thể dỡ gã thành tám khối!

"Làm quen với đao thế của ta một chút." Tô Trường Không dần dần bình tĩnh xuống.

Hắn biết rõ thiên địa to lớn, nhân ngoại hữu nhân, còn bản thân mình chỉ là một giọt nước trong biển cả, không thể vì một chút đột phá mà sinh ra kiêu ngạo tự mãn.

Chỉ có ôm trong lòng chí hướng tiến thủ, duy trì một trái tim luôn kính sợ, mới có thể đi xa hơn.

Trong lúc Tô Trường Không vượt qua hơn một năm tu hành bình tĩnh, thì ở Đại Phong châu thành, lại là mạch nước ngầm phun trào, đã xảy ra một chuyện lớn làm người ta chấn động!

. . .

Trong quân doanh, một nam tử mặc giáp bạc đang vô cùng lo lắng chờ đợi bên ngoài đại sảnh của một tòa Tu Luyện thất.

"Ầm vang long!"

Cửa lớn của Tu Luyện thất được mở ra, Hồng Chấn Tượng vừa tu luyện xong cất bước ra ngoài.

"Hồng thống lĩnh! Chuyện không tốt rồi!" Nam tử mặc giáp bạc chờ đợi đã lâu lập tức bước lên phía trước nói.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao ngươi lại bối rối như thế?" Hồng Chấn Tượng nhíu mày. Gã cảm thấy chuyện không hề bình thường.

Theo lý thuyết, tốt xấu gì nam tử mặc giáp bạc này cũng là một vị vạn phu trưởng, đã trải qua không ít sóng gió, vì sao lại kích động, thất thố đến loại tình trạng này?

Nam tử mặc giáp bạc cố gắng ổn định lại tâm thần, mới cắn răng nói: "Nửa ngày trước, Bùi Dương châu chủ và người của Bùi gia tới mộ viên tế tổ, nhưng lại gặp phải cao thủ tập kích! Cao thủ kia rất mạnh, ngay cả cao thủ Bùi gia, cũng không một ai là đối thủ!"

"Cái gì?" Hồng Chấn Tượng nghe vậy vừa sợ vừa giận.

Còn có người dám ra tay với Bùi Dương?

Phải biết rằng Bùi Dương chính là chủ của một châu, là mệnh quan triều đình, chính là tồn tại đảm nhiệm chức quan thật lớn, địa vị cực cao!

Nếu có người dám giết châu chủ Bùi Dương này, sẽ gây nên ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, thậm chí còn trực tiếp kinh động tới cả Hoàng thất của Đại Viêm hoàng triều.

Đừng nói là võ giả bình thường, kể cả ngàn năm thế gia cũng phải suy xét cẩn thận tới hậu quả của nó!

Lần trước bởi vì Mộc Tấn chết khiến hai phụ tử Mộc gia ôm đầy phẫn nộ lao đến, nhưng kể cả đám thế gia đệ tử điên cuồng kia, cũng không dám ra tay với Bùi Dương.

Thế mà hôm nay lại có người dám tập kích Bùi Dương?

Hồng Chấn Tượng không mất đi bình tĩnh, tiếp tục dò hỏi: "Châu chủ đâu? Tình huống của người như thế nào?"

Nam tử mặc giáp bạc bẩm báo: "Cao thủ tập kích Bùi Dương châu chủ kia, cũng không hạ tử thủ, chỉ đả thương phần đông cao thủ Bùi gia rồi bắt Bùi châu chủ mang đi, trước khi rời đi cũng lưu lại một phong thư, khiến cho người của Bùi gia chuyển giao cho ngài."

"Thư đâu?" Hồng Chấn Tượng lập tức nói.

Hồng Chấn Tượng tiếp nhận một phong thư được đóng kín từ trên tay nam tử mặc giáp bạc, đọc kỹ. Đầu tiên phong thư này nằm ở trên tay Bùi gia, tự nhiên người của Bùi gia đã xem qua, sau đó mới cho người ta chuyển giao tới tay Hồng Chấn Tượng.

Hồng Chấn Tượng đọc xong nội dung trên lá thư, sắc mặt lập tức biến ảo.

Gã ngẩng đầu nhìn nam tử mặc giáp bạc: “Người bắt Bùi châu chủ đi có thân phận ra sao? Có điểm gì đặc thù không?"

"Tới giờ vẫn không biết thân phận của hắn. . .Không nắm được một chút tình báo gì về người này cả, nhưng căn cứ theo lời của cao thủ Bùi gia bị thương nặng kia miêu tả, thì người bắt đi Bùi châu chủ, là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ, mặc trên người bộ áo bào màu đỏ, khí chất vô cùng yêu dị, tựa như lại rất yêu thích nhạc khí, bên người có mang theo một cây sáo ngọc."

Nam tử mặc giáp bạc báo cho Hồng Chấn Tượng tất cả tình báo mà đám người bọn họ nắm giữ.

"Bên người mang theo một cây sáo ngọc?" Hồng Chấn Tượng lập tức rơi vào suy tư.

Trong đầu gã nhanh chóng hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra từ một năm trước, bỗng nhiên có chút hiểu ra nhưng cũng vì vậy mà sắc mặt càng thêm khó coi.

Đại khái là gã đã biết thân phận của người bắt Bùi Dương đi rồi.