Có thể hiểu được gã đang vô cùng cảm khái. Bản thân khổ tu nhiều năm như vậy nhưng lại không bằng đám người khác vừa sinh ra đã tốt.
Thứ mà gã thiết tha mơ ước, lại là điều mà người khác sở hữu từ nhỏ.
Đây là bất công tới mức nào chứ?
Nếu Hồng Chấn Tượng hắn sinh tại thế gia, vương tộc, phỏng chừng hiện giờ đã sớm thành tựu Tiên Thiên rồi.
Tô Trường Không nghe được cũng có chút không biết nên nói gì.
Mà thực tế lại đúng là như vậy.
Có người trời sinh đã là vương, đã đạt được đời đời truyền thừa, người ngoài khó có thể lay động.
Nhưng có người lại vào rừng làm giặc làm cướp, cũng là vận mệnh do trời định, không dễ dàng thay đổi!
Nhưng lấy tính cách của Hồng Chấn Tượng, gã chỉ thoáng cảm khái một hồi, sau đó nhanh chóng quét sạch loại tư tưởng suy sup đó đi, ngược lại ha ha cười nói: "Tô huynh đệ, đệ cũng không cần lo lắng, xe đến cuối ắt có đường, võ giả chúng ta tu hành chính là nghịch thiên mà đi! Càn khôn chưa định, ai có thể nói rõ được tương lai?"
"Ừm, uống trà đi." Tô Trường Không gật gật đầu, tự nhiên hắn không đi lo lắng tới mấy chuyện lung tung rối loạn, không rõ căn cứ này. Hiện giờ hắn còn chưa đạt tới Khí Huyết thập nhị biến đỉnh phong đâu, tạm thời không cần đi quan tâm đến nó.
Hồng Chấn Tượng hàn huyên cùng Tô Trường Không một hồi, cũng không tiếp tục quấy rầy, đã đứng dậy cáo từ.
"Tiên Thiên võ giả, mở ra Thiên Mạch. . ."
Sau khi Tô Trường Không biết được tồn tại võ giả ở cảnh giới cao hơn, hắn chẳng những không hề nhụt chí, ngược lại còn động lực mười phần.
Đúng là như thế, chỉ có vượt qua từng bước một thì trong tương lai hắn mới có thể đặt chân đến cảnh giới trường sinh bất tử!
"Luyện tập đao pháp một chút đi, đã rất lâu rồi ta không có cẩn thận nghiên cứu đao pháp."
Trong trang viên, Tô Trường Không đã bắt đầu một ngày tu hành mới, lần này hắn luyện chính là đao pháp.
Ở bên trong Cự Kình bang, Tô Trường Không đã luyện Trảm Thiết Đao Pháp đến bát cảnh, nhưng mấy năm thời gian gần đây vẫn không có đột phá về chất.
Hiện giờ, sau khi giá trị tiềm năng đã sinh ra lột xác, Tô Trường Không muốn nhìn một chút xem bản thân có thể thúc đẩy đao pháp lên đến cảnh giới mới hay không!
"Xuy!"
Trảm Thiết đao bên hông Tô Trường Không lập tức ra khỏi vỏ, phía trên xuất hiện một luồng đao mang lạnh lẽo, bất kể là tốc độ hay là lực lượng, đều đạt tới trình độ mà người bình thường khó có thể với tới.
"Hả?"
Trong lòng Tô Trường Không vừa động, cũng không biết có phải nguyên nhân do giá trị tiềm năng gia tăng khiến ngộ tính, thiên phú tăng lên hay không? Nhưng lúc Tô Trường Không vừa diễn luyện đao pháp, hắn lại mơ hồ phát hiện ra một loại cảm giác kỳ dị.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng đã có cảm giác nhưng lại không bắt giữ được.
"Có lẽ loại cảm giác kỳ dị này. . . chính là cơ hội để đao pháp của ta đột phá! Chỉ phải bắt được nó, đao pháp của ta sẽ sinh ra chất biến, bước lên một bậc mới!” Tô Trường Không có chút hiểu ra.
Điều hắn phải làm hiện giờ, chính là không ngừng luyện tập, lấy đó để bắt giữ cơ hội đột phá này!
"Xuy xuy xuy!"
Tô Trường Không không ngừng diễn luyện đao pháp, một lần lại một lần, mỗi một lần luyện tập, đều mang lại một chút tiến bộ rất nhỏ, tích ít thành nhiều, góp gió thành bão.
Tu luyện nội công, cần thời gian tích lũy, không có khả năng chỉ luyện một lần là xong, nhưng phương diện vũ kỹ lại khác, chỉ cần ngộ tính đủ cao, hoàn toàn có thể luyện một môn đao pháp, kiếm pháp đến cảnh giới cực kỳ cao thâm chỉ trong khoảng thời gian ngắn!
Lực lượng trưởng thành cần tích lũy, mà phương diện kỹ xảo lại tuân theo nguyên tắc, không học được chính là không học được và có thể học được thì nhất định có thể học được!
【 Trảm Thiết Đao Pháp (Bát cảnh Xuất Thần Nhập Hóa 27%) 】
Một ngày trôi qua, tiến độ tăng trưởng tu luyện môn Trảm Thiết Đao Pháp đã đạt tới bát cảnh của Tô Trường Không chỉ là 1%, nhưng theo quá trình Tô Trường Không cảm ngộ, biên độ tăng trưởng này đã trở nên càng lúc càng nhanh.
【 30%, 33%, 37%. . . 】
Tô Trường Không ngưng tụ đao cương, tu luyện đao pháp, loại luyện tập lặp đi lặp lại này thực buồn tẻ, nhưng có thể cảm nhận được bản thân đang tiến bộ dần dần, lại khiến hắn cực kỳ thích thú.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong chớp mắt đã hết một tháng.
Trong trang viên, Tô Trường Không vẫn đang tu hành Trảm Thiết Đao Pháp, đao cương trong cơ thể đã hao hết, đang chậm rãi một lần nữa cô đọng lại!
"Gió lại muốn nổi lên." Tô Trường Không đang đắm chìm bên trong trạng thái tu luyện đao pháp, đột nhiên, trong lòng có cảm giác.
Hô!
Quả nhiên, mấy hô hấp sau, một cơn gió mát nhẹ nhàng thổi tới. Giờ khắc này, bỗng nhiên Tô Trường Không lại sinh ra một loại cảm ứng phúc linh tâm chí.
Chính trong khoảnh khắc cơn gió ấy nổi lên, hắn cũng thuận thế xuất ra một đao.
Một đao này, nhẹ nhõm ung dung, vốn là một đao tùy tâm của hắn nhưng tốc độ, lực lượng lại vượt trội hơn hẳn một đao mà hắn nghiêm túc chém ra!
"Xuy!"
Một đao này vừa chém ra, đã kéo theo một luồng ánh đao lạnh lẽo, tựa như một vòng trăng khuyết, băng giá, sắc nhọn.
"Hoa lạp lạp!"
Vô thanh vô tức, bức tường viện được tạo nên từ những khối đá ở cách vị trí của hắn hơn hai trượng, lại bị cứng rắn chém ngang từ giữa, khiến cho nó gãy lìa, vang lên một tiếng ầm vang long, sụp đổ tan tác trên mặt đất!
"Này. . .Rõ ràng đao cương của ta đã tiêu hao hết, nhưng uy lực của một đao này lại tương đương với lúc ta vận dụng đao cương? Trong khi đao cương lại khó có thể thoát ly thân thể ta quá xa. . ."
Tô Trường Không thu đao, nhìn chăm chú vào bức tường viện đã bị chém đứt lìa nằm cách bản thân hơn hai trượng kia, hắn cũng có chút trợn mắt há hốc mồm.
Rõ ràng hắn không hề dùng tới đao cương nhưng uy lực của một đao này lại chẳng kém lúc vận dụng đao cương, ngược lại còn có khoảng cách xa hơn, có thể chém nứt bức tường ở cách hắn hơn hai trượng.
Đúng là tình huống không thể tưởng tượng nổi!
Tô Trường Không cẩn thận nhớ lại điểm mấu chốt sinh ra một đao vừa rồi, trong đầu hắn hiện lên một mảnh linh quang.
"Ra là thế!"
Là thế của cơn gió thổi tới.
Tô Trường Không chém ra một đao theo thế của cơn gió thổi tới, khiến cho một đao này trở nên khủng bố như vậy!
Ở giữa thiên địa, vạn vật đều có thế, sơn có sơn thế, thủy có thủy thế, phong có phong thế, thậm chí nhân cũng có nhân thế.
Lấy ví dụ như một người lên núi, cũng chính là nghịch thế mà đi, đương nhiên sẽ cực kỳ gian nan. Hoặc như một người bơi ngược dòng nước xiết, kết quả chính là bị nó cuốn đi!
Ngược lại, nếu có thể hiểu được luồng thế này, rồi thuận thế mà đi, chắc chắn sẽ làm mọi việc đều thuận lợi!
Hiểu sâu hơn một chút, nếu có thể nắm giữ luồng thế này, gần như sẽ nhận được thiên địa đại thế gia thân, có thể biến hết thảy những người ngăn cản thành hôi phi yên diệt.
"Đây là cảnh giới đao thế!" Giờ khắc này, Tô Trường Không đã hoàn toàn hiểu ra.
Dưỡng đao khí, tụ đao thế, ngưng đao ý.
Tô Trường Không kết hợp đao pháp và Dưỡng Đao Thuật, đã sớm dưỡng ra đao khí, thậm chí còn nương theo Đoán Tạo Thuật, cô đọng đao khí thành đao cương. Và hiện giờ, hắn càng tiến thêm một bước nữa, chính là cảnh giới đao thế.
Cái gọi là đao thế, nghĩa là khi xuất ra một đao, sẽ hình thành một luồng thế, thậm chí còn có thể mượn dùng thế trong thiên địa, kết hợp tất cả lại thành một.
Một đao như vậy sẽ khủng bố tới mức nào?
Có thể hiểu thế này, dù lực lượng của con người có mạnh hơn nữa, cũng không thể nào ngăn cản được thiên địa đại thế!