"Có địch tập? Là người nào?"
Ngay lập tức, tất cả phản quân trong doanh địa đều bị âm thanh truyền đến làm kinh động, toàn bộ lao khỏi lều trại, trong tay nắm chắc binh khí, ngưng thần đề phòng.
"Ầm vang!"
Một tiếng nổ ầm vang, Hồng Chấn Tượng mang theo thần uy kinh người, nhảy vọt lên, cao gần sáu bảy trượng, tiếp đó thân hình khôi ngô tiếp đất thật mạnh, dừng ở ngay bên trong doanh địa phản quân.
Thân thể nặng nề tựa như một con voi lớn, chỉ kình phong phát ra sau cú nhảy này thôi cũng đủ chấn cho năm sáu tên phản quân phụ cận, đứt xương nứt gân bay ngược ra ngoài!
"Hắn. . . Hắn là Hồng Chấn Tượng!" Có phản quân nhận ra Hồng Chấn Tượng, lập tức vừa sợ vừa giận hét lên.
Hồng Chấn Tượng, chính là nhân vật khiến cho những người ở phụ cận vùng Đại Phong châu thành, nghe được đều sợ mất mật!
"Toàn bộ quỳ xuống đầu hàng! Còn có một đường sinh cơ!" Hồng Chấn Tượng nhìn chung quanh một vòng, lập tức phát ra âm thanh nổ tung, mang theo uy nghiêm tựa như thiên thần.
"Hồng Chấn Tượng! Ngươi quản quá rộng rồi đó? Nơi này cách Đại Phong châu thành tới hai ngàn dặm. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, vậy mà ngươi cũng muốn quản?" Đúng lúc đó, một giọng nói đầy tức giận vang lên.
Chỉ thấy một nam tử mặc hắc bào, sắc mặt tái nhợt, khí chất hung ác nham hiểm lao ra từ trên đỉnh lều trại, hướng ánh mắt căm tức nhìn Hồng Chấn Tượng. Ở bên cạnh người này, còn có mấy võ giả khác sở hữu khí tức bất phàm.
"Ngươi là ai?" Hồng Chấn Tượng nhìn về phía nam tử mặc hắc bào, hung ác nham hiểm kia. Gã có thể cảm nhận được khí tức trên người đối phương không kém, cũng là một đại cao thủ hiếm thấy, vì thế lên tiếng hỏi một câu.
Nam tử hung ác nham hiểm kia trầm giọng nói: "Đà chủ Đinh Thu của Hắc Liên giáo tại phân đà Đại Phong châu!"
"Hắc Liên giáo Đinh Thu? Lần này xem ra. . . quơ được cá lớn rồi!" Nghe vậy, ánh mắt Hồng Chấn Tượng lập tức sáng ngời, bên trong lộ ra một tia sắc lạnh.
Hắc Liên giáo này chính là một giáo phái đã cắm rễ thật sâu trong Đại Viêm hoàng triều, nhưng mục đích của nó chẳng tốt lành gì. Có thể nói, vì tạo phản, phá vỡ Hoàng quyền, bọn chúng quyết không từ thủ đoạn.
Trước kia Thanh Thủy thành từng bị Hắc Liên giáo khuấy thành một mảnh hỗn loạn, rất nhiều người đều cửa nát nhà tan.
Mà ngay tại cửa ải quan trọng như Đại Phong châu thành, cũng có phân đà của Hắc Liên giáo.
Thậm chí sau lưng rất nhiều phản quân đều có bàn tay Hắc Liên giáo giúp đỡ!
Và Đinh Thu trước mắt này vừa tự báo thân phận, nói rõ đối phương chính là một vị đà chủ của Hắc Liên giáo!
"Hồng Chấn Tượng, Đại Phong thiết kỵ các ngươi cứ chuyên tâm chống đỡ kẻ thù bên ngoài đi. Đây mới là chức trách của các ngươi. Chúng ta không xâm phạm Đại Phong châu thành, cũng không làm tổn hại tới nơi đóng quân do Đại Phong thiết kỵ trấn thủ, hai bên không cần thiết phải động đao động kiếm! Tránh cho lưỡng bại câu thương!" Đinh Thu trầm giọng nói.
"Kẻ thù bên ngoài muốn chiếm lĩnh đất đai, tài nguyên của chúng ta, mà đám phản quân, tà giáo các ngươi lại chính là thứ tà ma ngoại đạo, chuyên môn làm chuyện đào khoét gốc rễ của chúng ta! Các ngươi còn ghê tởm hơn đám kẻ thù bên ngoài kia! Đáng chết!" Hồng Chấn Tượng cũng không muốn nhiều lời.
Hắc Liên giáo này chẳng tốt đẹp gì, chuyện môn ở sau lưng làm mưa làm gió.
Trên thực tế, thủ lĩnh Uất Trì Ngạo của đám phản quân lần trước, chính là giáo đồ của Hắc Liên giáo, mà hơn phân nửa tên phó thống lĩnh Sài Chính kia, cũng không thoát được liên quan tới Hắc Liên giáo.
Ngoài miệng đám người Hắc Liên giáo này nói, bọn họ không hề làm tổn hại Đại Phong châu thành, nhưng trên thực tế, đã sớm vươn xúc tu tới từ lâu rồi.
Huống chi những chuyện do Hắc Liên giáo gây nên, đã làm hại không biết bao nhiêu bình dân mất hết gia tài, cửa nát nhà tan, cho dù đối phương thực sự không uy hiếp tới Đại Phong châu thành, cũng phải giết!
Đã gặp là giết, chẳng có gì phải nói hết!
"Ầm vang!"
Ngay khi chữ “Chết” kia rơi xuống, Hồng Chấn Tượng đã tiến tới một bước, trong lúc đó năm ngón tay nắm chặt, tựa như thật nhiều phong lôi ở xung quanh đều hội tụ trên nắm ngón tay gã, một quyền oanh ra, kình lực tựa như lôi đình nổ tung ra, đánh thẳng vào nam tử Đinh Thu mặc hắc bào, hung ác nham hiểm kia!
Hồng Chấn Tượng lười nhiều lời, trực tiếp ra tay.
"Thực sự cho rằng ta sợ ngươi sao?" Đinh Thu hét lên một tiếng giận dữ.
Khí tức âm lãnh trên người càng thêm ngưng tụ, một mảnh chưởng kình băng hàn ngưng tụ trong lòng bàn tay, thứ này có thể ăn mòn gân cốt, máu thịt, cực kỳ âm độc.
"Bành!"
Quyền chưởng chạm vào nhau, một đạo Thần lực mãnh liệt cứng rắn đánh Đinh Thu bay ngược ra ngoài, đập thẳng vào lều trại đằng sau khiến chúng vỡ nát.
Mà chưởng kình âm lãnh kia cũng phát huy tác dụng, muốn ăn mòn máu thịt của Hồng Chấn Tượng, nhưng vừa mới dung nhập vào cánh tay gã, đã bị một luồng khí huyết dũng mãnh trùng kích tới, làm biến mất hầu như không còn.
Gần như chỉ một chạm là tan!
Đinh Thu này đối mặt với Hồng Chấn Tượng tựa như một tiểu hài tử đối mặt với một nam tử trưởng thành, dùng mắt thường cũng có thể thấy sự chênh lệch.
"Đinh đại nhân!" Mấy cao thủ cùng đi với Đinh Thu, thấy vậy đều không nhịn được kinh hô lên tiếng.
Đinh Thu chính là nhân vật cấp đà chủ của Hắc Liên giáo tại Đại Phong châu thành, vậy mà vừa đối mặt đã bị người ta đánh cho chật vật bay ngược về phía sau?
"Đáng chết. . . Hồng Chấn Tượng này đã đạt tới Khí Huyết thập nhị biến đỉnh phong sao? Lại chỉ dùng một kích đã áp chế được ta?" Đinh Thu đập thẳng xuống một khu lều trại, tuy bị thương không nặng, nhưng trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Theo lý thuyết, hai bên cùng cấp bậc, dù có chênh lệch, cũng không nên chênh lệch đến trình độ như thế!
"Ừng ực!"
Đinh Thu không dám do dự, lập tức móc ra một bình sứ từ bên trong ống tay áo, một tay bật nắp bình ra, tiếp đó một ngụm nuốt viên dược hoàn bên trong bình sứ vào bụng, tiện đà toàn lực vận chuyển khí huyết.
"Ầm vang!"
Khí huyết đỏ đậm như hỏa diễm bộc phát, hội tụ trên đỉnh đầu Đinh Thu, hóa thành một chiếc hỏa lò nóng cháy, bên trong có liệt diễm bốc lên, nhưng theo viên dược hoàn nọ phát huy dược hiệu, ở trong ngọn lửa lớn kia có nhiễm một tia màu đen sẫm, thâm thúy mà mạnh mẽ!
Đinh Thu này vốn là đà chủ của phân đà Hắc Liên giáo, thực lực không giống bình thường, đã bước vào cấp bậc Khí Huyết Hồng Lô nhưng ngay khi gã phục dụng một viên đan dược nghi ngờ có hiệu quả làm tăng cường khả năng bùng nổ của khí huyết, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tỏa ra hung uy khiếp người.
"Hồng Chấn Tượng! Nhận lấy cái chết!"
Đinh Thu đứng thẳng lên, phía trên làn da nổi đầy những sợi cầu cân (chỉ gân cốt gấp khúc chằng chịt, xoắn xuýt vào nhau), da thịt trên mặt đều biến thành màu xanh đen, dữ tợn mà khủng bố, trong miệng phát ra một tiếng quát lớn, nổ vang giữa núi rừng. Gã tiện đà chủ động bổ nhào tới, đánh thẳng về phía Hồng Chấn Tượng.
Đinh Thu đang phải đối mặt với Hồng Chấn Tượng mang đến lực uy hiếp thật lớn, khiến gã không dám sơ suất, trực tiếp phục dụng đan dược thúc đẩy tiềm năng vượt mức bình thường, muốn làm một trận so cao thấp!
Trong lúc đó, song chưởng của Đinh Thu được quấn quanh bởi kình lực âm ngoan, tựa như hai con độc long tà ác, tản ra khí tức âm hàn khiến mặt đất phụ cận đông kết thành một tầng sương lạnh mỏng manh, song chưởng như xuyên vân liệt vụ!