"Được, vậy tính ta một phần đi." Gần như Tô Trường Không chỉ tự hỏi thoáng một lát đã nhanh chóng nhận lời rồi.
Thứ nhất, Tô Trường Không đã nhận khá nhiều chỗ tốt từ đối phương, không tiện từ chối.
Thứ hai, trải qua nhiều lần thực chiến, cũng là một cách quan trọng giúp võ giả trưởng thành!
"Hay lắm, có Tô lão đệ gia nhập, chúng ta chắc chắn có thể diệt toàn bộ những phản quân kia!" Hồng Chấn Tượng không khỏi vui vẻ nói.
"Nhưng Tô lão đệ, tốt nhất là đệ nên ngụy trang một phen, đừng dễ dàng làm bại lộ thân phận." Sau đó Hồng Chấn Tượng nhắc nhở Tô Trường Không một câu.
Lại nói, chuyện Tô Trường Không che giấu tung tích, mang lại khá nhiều chỗ tốt. Ngoại trừ Mộc gia uy hiếp, Tô Trường Không sắm vai một cao thủ thần bí như vậy, có thể khiến địch nhân khó có thể nắm rõ được hành tung của hắn.
Mỗi một lần trấn áp phản quân, số lượng binh lính và cao thủ được điều động đều có hạn, mục đích chính là phòng ngừa bị người mật báo, khiến cho những phản quân kia biết tin tức từ trước, sau đó làm ra phòng bị.
Ví dụ nhưng những cao thủ cấp thống lĩnh như Hồng Chấn Tượng, Kim Bất Hoán, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị rất nhiều người nhìn chằm chằm vào.
Lúc trước Sài Chính chính là phản quân nằm vùng, và ngay cả bọn họ cũng không biết trong quân còn có bao nhiêu tên nằm vùng như Sài Chính.
Nhưng sự tồn tại của Tô Trường Không lại chỉ có hai người Hồng Chấn Tượng và Bùi Dương biết được. Đương nhiên, hắn cứ che giấu tung tích, sắm vai một cao thủ khiến người ngoài không sao nắm rõ được là tốt nhất!
"Ừm, ta hiểu rồi."
Tô Trường Không gật đầu đồng ý.
Lại nói, dựa theo tính cách cẩn thận của hắn, cũng sẽ không để lộ nội tình của bản thân ra trước mặt những người khác dễ dàng như thế!
Trong nháy mắt đã tới ba ngày sau.
Có sáu, bảy người đang tụ tập trên một mảnh bình nguyên nằm bên ngoài Đại Phong châu thành.
Người dẫn đầu đúng là Hồng Chấn Tượng.
Tô Trường Không cũng ở trong đó, nhưng lúc này cả người hắn đều mặc một bộ giáp trụ màu bạc, bên hông đeo phối đao, trên lưng cõng cung tiễn, trên đầu đội mũ giáp, chỉ lộ ra con mắt, sống mũi, khiến người ngoài khó có thể thấy rõ tướng mạo của hắn.
"Vị huynh đệ này là. ." Một vị cao thủ của Đại Phong thiết kỵ đang đứng bên cạnh Tô Trường Không, không nhịn được nhìn thoáng qua hắn rồi mở miệng dò hỏi. gã hoàn toàn không biết Tô Trường Không là ai.
Tổng cộng có bảy người làm quân tiên phong, tham dự hành động trấn áp phản quân lần này. Nhiệm vụ của bọn họ chính là giết thẳng vào doanh địa phản quân, đánh chết cao thủ của đối phương, tạo thành hỗn loạn, đả kích sĩ khí, sau đó lại để cho đám đông kỵ binh ùa tới phía sau, làm một lần hành động tiêu diệt đối phương.
Mà những người tham gia đội tiên phong trong hành động cùng loại này, tuyệt đối đều là cao thủ trong quân, nhưng những người đang có mặt ở đây, đều không biết Tô Trường Không là ai.
Hồng Chấn Tượng trả lời: "Hắn tên là Tần Vô Phong, là cao thủ được điều tới từ Lạc Nhật thảo nguyên bên kia."
"Lạc Nhật thảo nguyên?" Nghe vậy, tất cả mọi người đều run rẩy.
Phải biết rằng ở phía cuối Lạc Nhật thảo nguyên chính là địa bàn của Hung Lang Man tộc, bởi vậy Lạc Nhật thảo nguyên chính là phòng tuyến của Đại Phong châu. Bọn họ cũng thành lập nên một cửa ải phòng thủ ngay tại Lạc Nhật thảo nguyên. Lúc nào cũng có hai mươi vạn Đại Phong thiết kỵ đóng quân tại nơi này, cộng thêm hai vị thống lĩnh hàng năm tọa trấn.
Tuy đã mười năm rồi, Hung Lang Man tộc không xâm lấn với quy mô lớn, nhưng những năm gần đây, bọn họ sẽ thường xuyên đến Lạc Nhật thảo nguyên tiến hành quấy rầy. Ở nơi này cũng thường xuyên bùng nổ xung đột đổ máu với quy mô nhỏ.
Nói vậy cũng đủ hiểu, nếu 'Tần Vô Phong' này là cao thủ được điều tới từ Lạc Nhật thảo nguyên bên kia, đối phương chắc chắn không giống bình thường!
Tô Trường Không đối mặt với mấy người còn lại, chỉ khẽ gật đầu, lộ ra hình tượng im lặng ít lời.
"Đi thôi, hôm nay chúng ta cần phải điên cuồng xung phong liều chết một phen!" Hồng Chấn Tượng quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người, sau đó chiến ý dâng trào nói.
Một hàng bảy người bọn họ, cũng không cưỡi ngựa, bởi vì tốc độ của bọn họ còn chạy nhanh hơn bất cứ con ngựa tốt nào, cứ thế triển khai thân pháp chạy về phía xa xa.
Còn gần vạn Đại Phong thiết kỵ lại đi theo sau lưng đám người Hồng Chấn Tượng!
"Ngay ở phía trước." Tại một ngọn núi hoang cách khá xa Đại Phong châu thành, một hàng bảy người Tô Trường Không đều lộ ra ánh mắt ngưng trọng.
Căn cứ theo tin tức bọn họ nhận được, doanh địa phản quân kia ở ngay bên trong khu núi hoang này. Mặc dù mỗi người trong số bọn họ đều là cường giả võ đạo, còn có vị cường giả đỉnh cao Hồng Chấn Tượng này ở đây, nhưng tất cả bọn họ đều không biết phía đối phương có nhân vật lợi hại nào hay không, bởi vậy cần phải hết sức cẩn thận.
"Lên đi!” Hồng Chấn Tượng cười, lúc này, gã đang mặc một bộ kính trang màu nâu, vừa nói xong đã dứt khoát dẫn đầu lao vào trong núi hoang.
Sáu người Tô Trường Không đều phân tán ra cách nhau một đoạn, rất nhanh cũng đi vào núi hoang.
Lúc ban đêm, hết thảy đều cực kỳ yên tĩnh.
Nhìn như nơi này thuộc vùng núi hoang hoang vu, nhưng thấp thoáng bên trong tán lá um tùm của một gốc đại thụ, chính là một nam tử tóc ngắn mặc bì giáp đang yên tĩnh ẩn nấp.
"Lần này chúng ta đã ẩn nấp gần một tháng rồi, tới khi nào mới được hành động đây?" Nam tử tóc ngắn có chút chán muốn chết thì thào tự nói, trong tay gã đang thưởng thức một thanh đoản đao. Chỉ thấy gã liếm liếm môi, trong đầu bắt đầu nhớ lại khung cảnh tùy ý tàn sát, cướp bóc lúc trước, trong mắt lại hiện lên một tia khát máu xen lẫn chờ mong.
Đám người này làm 'Quân khởi nghĩa', nhưng trên thực tế phần lớn những thành viên trong đó đều là hạng người hung tàn ngoan độc, thích nhất đó là thừa dịp hỗn loạn tùy ý đồ sát, cướp bóc, giành lấy những thứ mà trước kia bản thân không thể chiếm được. Bọn họ làm việc phạm pháp nhưng vẫn có thể sống yên tâm thoải mái, khiến ai nấy đều cho rằng đây là việc cần phải làm trong quá trình khởi nghĩa.
Đó là vơ vét của cải bốn phía, lấy đó làm kinh phí, lại hấp dẫn thêm càng nhiều người 'Cùng chung chí hướng' gia nhập!
“Hả?"
Đột nhiên, con ngươi trong mắt nam tử tóc ngắn co rút lại, gã thấy được một bóng dáng khôi ngô tựa như một con mãnh thú vừa lao tới cửa vào ở phía xa xa, kéo theo một luồng tàn ảnh.
"Địch. . ." Nam tử tóc ngắn vội vàng muốn kêu to.
Nhưng giây tiếp theo, bóng dáng khôi ngô kia đã thả người nhảy lên cao một hai trượng, túm lấy áo gã, một tay vung xuống.
"Phanh!"
Nam tử tóc ngắn đập thẳng xuống mặt đất tựa như một viên đạn pháo, cứng rắn mở ra một hố đất, từ tai mắt mũi miệng đều chảy ra máu, khung xương nội tạng vỡ vụn, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!
"Địch tập! Địch tập!" Đám phản quân trong núi hoang cũng bị kinh động, từng tiếng la hét vang lên không dứt bên tai.
Tô Trường Không mặc giáp trụ màu bạc, một đường lao thẳng tới chỗ sâu trong núi hoang, mặc kệ đám phản quân canh gác ven đường. Nếu có tên nào dám ngăn trở, đối phương sẽ bị hắn trực tiếp vung tay đánh chết.
Ở chỗ sâu trong núi hoang, là một khu doanh địa được dựng tạm thời, có tháp quan sát, còn có rất nhiều những mái lều trại cả lớn cả nhỏ mọc lên san sát. Dựa theo quy mô số lượng của những lều trại này để phán đoán, nhân số của đám phản quân này ít nhất cũng có hơn hai ba nghìn người.