"Oanh!"
Hồng Chấn Tượng vẫn như cũ, dùng một đôi nhục quyền, cứng đối cứng.
Quyền chưởng chạm vào nhau, khí kình nổ tung ra, kình phong cuồn cuộn nổi lên, khắp nơi cát bay đá chạy, bức bách khiến cho đám phản quân chung quanh không thể tới gần trong phạm vi ba trượng.
"Giết!"
Trên trán Đinh Thu nổi đầy gân xanh, liên tục cướp công, Khí Huyết Hồng Lô vẫn đang chấn động, liệt diễm nóng cháy bốc lên. Trạng thái hiện giờ của gã khó có thể kéo dài, nhất định phải dốc toàn lực ra tay, đánh tan Hồng Chấn Tượng này.
Trong lúc này, đúng là Đinh Thu và Hồng Chấn Tượng đang đối chiến với lực lượng ngang nhau, nhưng bất kỳ ai đều có thể nhìn rõ Đinh Thu bên này đã dốc hết toàn lực nhưng Hồng Chấn Tượng bên kia lại lộ ra vẻ dư lực, gặp chiêu phá chiêu.
"Lấy thực lực của Hồng thống lĩnh đối phó với Đinh Thu kia tuyệt không vấn đề, chúng ta đi giải quyết những người khác!" Trong đội tiên phong của Đại Phong thiết kỵ, một nam tử áo lam lớn tiếng nói.
Hồng Chấn Tượng là người mạnh nhất trong Đại Phong thiết kỵ, cũng có thể nói là tồn tại vô địch trong Khí Huyết cảnh, khó mà bại được.
Tuy thực lực của Đinh Thu kia không tầm thường, còn phục dụng đan dược thúc đẩy tiềm năng vượt giới hạn để tăng cường chiến lực nhưng đối mặt với Hồng Chấn Tượng, gã bại vong chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Bên cạnh đó, nhiệm vụ chính của đội tiên phong bọn họ chính là đánh chết cao thủ phe địch, khiến cho sĩ khí quân địch suy nhược, rơi vào hỗn loạn. Sau đó, đại bộ đội Đại Phong thiết kỵ từ phía sau ập tới, có thể dùng uy thế như chẻ tre tiêu diệt hai ba nghìn phản quân này không còn một mảnh!
"Giết! Giết bọn chúng!" Có cao tầng trong đám phản quân la hét.
Ngay lập tức, có rất nhiều cao thủ lao tới vây giết đám cao thủ Đại Phong thiết kỵ còn lại. Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Lại nói, với cường giả Khí Huyết cảnh, bọn họ hoàn toàn có thể lấy một địch nhiều trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hơn nữa, đám người Tô Trường Không chỉ cần chống đỡ một hồi, chờ đến khi đại bộ đội ập tới là hoàn thành nhiệm vụ.
"Giết sạch đám phản quân này!" Một nam tử khôi ngô cầm chiến đao trong tay, chỉ quét ngang một cái, đã chém đầu mấy tên phản quân xuống, giết đến hứng khởi, trong miệng phát ra tiếng thét dài.
Hưu!
Đột nhiên, con ngươi của nam tử khôi ngô nọ co rút lại, từ sau lưng gã truyền đến một luồng cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Gã dự cảm được nguy cơ, vội vàng lắc mình bổ nhào qua bên cạnh.
"Phốc!"
Hành động né tránh nhanh nhẹn này đã cứu gã một mạng nhưng nam tử khôi ngô ấy vẫn không thể hoàn toàn tránh đi, máu tươi nơi bả vai vẩy ra, nổ tung tạo thành một lỗ thủng có kích cỡ bằng nắm tay, một mũi tên xoắn ốc xuyên qua cơ thể!
"Lão Tôn!" Mấy cao thủ Đại Phong thiết kỵ cùng đi bên cạnh đều không khỏi kinh hô lên tiếng.
Hưu!
Đau đớn truyền đến từ bả vai khiến cho đại não của nam tử khôi ngô họ Tôn nọ trở nên tê dại trong nháy mắt. Ngay khi gã cố gắng chống đỡ, xoay người nhìn lại, rõ ràng không thấy người vừa bắn tên là ai nhưng một hàn mang bỗng phản chiếu bên trong con ngươi gã. Lại là một mũi tên xuất hiện trong bóng đêm, đang lao nhanh tới bên này! Từ khoảng cách một hai dặm có dư!
"Không. . . Không tốt!" Một mũi tên này tập trung vào khí cơ trên người nam tử khôi ngô, khiến trái tim gã thoáng run rẩy.
Trong lòng gã xuất hiện một loại cảm giác, không cần biết gã né tránh kiểu gì cũng không thể né tránh được. Một mũi tên này bắn tới, là tuyệt đối không thể né tránh. Có thể nói, nó đã thuộc về phạm trù tiễn thuật thượng thừa, Xuất Thần Nhập Hóa, vượt qua những gì người bình thường có thể hiểu được.
"Oanh!"
Mắt thấy nam tử khôi ngô sắp bị mũi tên này xuyên thủng, bỗng dưng một trọng quyền từ chếch bên cạnh đã oanh kích đến, cứng rắn đập cho mũi tên nọ gãy nát, hung hăng bay vòng vòng qua một bên, sau đó rơi xuống mặt đất.
"Hồng thống lĩnh!"
Nam tử khôi ngô thở dài nhẹ nhõm một hơi, người xuất quyền cứu gã một mạng đúng là Hồng Chấn Tượng.
"Hồng Chấn Tượng! Đang chiến với ta, ngươi còn dám phân tâm?" Tiếng gầm đầy giận dữ vang lên.
Là Đinh Thu.
Hiện giờ dược hiệu 'Bạo Huyết đan' mà gã phục dụng lúc trước đã phát huy tới cực hạn rồi. Lúc này gã càng thêm hung mãnh, làn da càng biến thành màu xanh đen đậm đặc, cơ bắp gồ lên trùng điệp, toàn thân như muốn nổ tung ra, hung uy khiếp người, một đôi tay mang theo âm hàn mãnh liệt, tàn sát bừa bãi, liên tiếp công tới!
"Là Truy Hồn tiễn! Tên khốn nạn kia cũng ở nơi này?" Hồng Chấn Tượng đang đối phó với đòn tấn công như vũ bão của Đinh Thu, trong lòng không khỏi kinh sợ.
Một lần trước, Truy Hồn tiễn này từng bắn tên về phía gã nhằm yểm trợ cho Sài Chính chạy trốn, bức bách Hồng Chấn Tượng không thể không đi xử lý đối phương trước, nhưng người này cực kỳ trơn trượt, vừa thấy tình huống không ổn đã độn xa ngàn dặm, không do dự chút nào.
Lúc ấy, nếu không có Tô Trường Không ra tay, rất có khả năng Sài Chính sẽ trốn thoát.
Mà hiện giờ Truy Hồn tiễn này cũng có mặt tại đây, lại núp ở đằng xa đánh lén bằng Truy Hồn tiễn mà gã thành danh.
Truy Hồn tiễn này cực kỳ thông minh, biết mũi tên của mình rất khó tạo thành uy hiếp cho Hồng Chấn Tượng, vì thế gã ngắm thẳng vào những cao thủ Đại Phong thiết kỵ khác. Tuy thực lực của những cao thủ này đều không tầm thường, phần lớn đều đạt tới cấp bậc Khí Huyết Trường Long, nhưng đối mặt với Truy Hồn tiễn của gã lại trở nên cực kỳ yếu ớt, chỉ có thể đơn phương thừa nhận.
Nhưng bị động thừa nhận như vậy có thể đỡ được mấy tên?
Một thần xạ thủ nắm giữ tiễn thuật kinh người, sẽ mang đến uy hiếp thật lớn trong một cuộc đại chiến kiểu như thế này.
"Cần phải giải quyết Đinh Thu này thật nhanh!" Hồng Chấn Tượng lập tức cảm thấy trong lòng ngưng trọng.
"Cho Tiếu Biệt Ly kéo dài thời gian!" Về phần Đinh Thu, gã cũng không phải thằng ngốc, lập tức cải biến chiến thuật, không còn cướp công, cứng đối cứng với Hồng Chấn Tượng nữa, mà triển khai thân pháp, chuyển qua triền đấu, với mục đích giữ chân Hồng Chấn Tượng, để cho 'Truy Hồn tiễn' Tiếu Biệt Ly đang ẩn mình ở phía xa xa kia bắn chết những người khác!
Chờ sau khi đối phương giải quyết xong những người khác, mấy nghìn người bọn họ ở đây lại chuyển qua vây giết Hồng Chấn Tượng. Đến lúc ấy, bất kể người nào thần uy cái thế tới cỡ nào, cũng phải ngã xuống!
"Hưu!"
Nhưng đúng vào lúc này, trong không khí lại vang lên một tiếng âm bạo rất nhỏ.
Chỉ thấy một mũi tên màu bạc mới cắt qua bầu trời, nở rộ ra một chút hàn tinh, giống như một ngôi sao băng xé rách không khí. Rõ ràng mũi tên này mang theo tốc độ gấp mấy lần vận tốc âm thanh, nhưng cố tình lại phát ra âm thanh cực nhỏ, gần như bằng không, và khi lỗ tai nghe được âm thanh ấy, thì mũi tên kia đã bắn trúng mục tiêu rồi.
"Đùng!"
Trong tiếng nổ tung, phía trên ngọn cây của một gốc đại thụ cách nơi này chừng năm, sáu trăm mét, có một người mặc hắc y, dường như thân thể nam tử lãnh khốc này đã hòa hợp thành một thể cùng hắc ám. Gã chợt có cảm giác, bỗng lắc mình một cái nhảy khỏi ngọn cây kia. Giây tiếp theo, ngọn cây vốn là nơi đặt chân lúc trước của gã, lập tức bị một mũi tên xỏ xuyên qua, cành lá rậm rạp bị xé rách gãy lìa, nhưng mũi tên vẫn mang theo dư thế không kiệt, tiếp tục biến mất trong bóng đêm.