Dưới nghi hoặc, Tô Trường Không lập tức đề cao cảnh giác, lấy đầu của Phong Mạc rời khỏi đống lửa, rồi dùng mũi đao cạy vật thể sáng lấp lánh kia ra.
"Đây là. . ."
Tô Trường Không nhìn kỹ, mới phát hiện đây là một loại kết tinh hình thoi bất quy tắc, ước chừng có kích cỡ bằng đầu ngón tay cái, cả vật thể hiện ra màu đỏ sậm, bên trong có một loại lực lượng không hiểu đang lưu động, giống như một viên bảo thạch mỹ lệ.
Rõ ràng nó được lấy ra từ trong óc Phong Mạc, nhưng viên tinh hạch này lại không nhiễm nước bùn, bên trên chẳng có một chút vật dơ bẩn nào.
"Chẳng lẽ nó cùng loại với ma hạch gì đó?"
Tô Trường Không cảm thấy ngạc nhiên, tinh hạch này được lấy từ trong óc yêu ma lấy ra , hẳn là là cùng loại hạch tâm lực lượng linh tinh ngoạn ý.
"Đông đông đông!"
Tô Trường Không đặt nó vào trong lòng bàn tay, cảm giác mát lạnh, mặt ngoài tinh hạch có một tầng quang mang thâm thúy đang lưu chuyển, đồng thời tựa như sinh ra cộng minh, trái tim Tô Trường Không cũng không tự chủ được, lập tức đập nhanh hơn, giống như nó đang cực kỳ khát vọng với viên tinh hạch này!
“Thứ này quỷ dị thật!" Chuyện này khiến Tô Trường Không thầm rùng mình, viên tinh hạch đến từ trong cơ thể yêu ma này thật quỷ dị.
"Hay là bỏ nó lại đi. . ."
Tô Trường Không suy tư một lát nhưng cuối cùng vẫn không định vứt bỏ viên tinh hạch này. Tuy nó thật quỷ dị, nhưng theo như Tô Trường Không suy đoán, chỉ sợ giá trị của món đồ chơi này không thấp, dù sao cũng là thứ sinh ra trong cơ thể yêu ma, cực kỳ thưa thớt!
Chờ đến khi hắn trở về, chắc có thể làm rõ tác dụng, giá trị của nó, nói không chừng sẽ nhận được thu hoạch cực lớn!
"Rời khỏi nơi này đi."
Tô Trường Không quay đầu lại nhìn thoáng qua thi thể yêu ma đã bị đốt gần như cháy sạch trong hỏa diễm, hắn không tiếp tục ở lâu, lập tức rời khỏi núi hoang, quay về Cự Kình bang.
Trong núi hoang là một mảnh yên tĩnh, ngay cả kia đống củi lửa được Tô Trường Không chất lên, cũng đốt cháy gần hết thi thể yêu ma rồi, cuối cùng khi nhiên liệu hao hết, nó dần dần tàn lụi, bốc lên từng đợt khói đen.
Mà nửa canh giờ sau khi Tô Trường Không rời đi, bỗng có hai bóng người thoăn thoắt lao cực nhanh đến.
Một người trong đó chính là thanh niên mặc đồ trắng, khí chất cao quý, mà một người khác lại là tráng hán khôi ngô hữu lực.
"Đáng chết! Hạt giống ấn ký mà ta gieo trên người yêu ma kia đã tiêu tán, chắc chắn con yêu ma kia đã chết!" Sắc mặt thanh niên áo trắng rất khó coi.
Thanh niên áo trắng cùng tráng hán phụng mệnh đến Mặc Lâm phủ thành này nhằm giải quyết yêu ma Phong Mạc làm hại dân chúng trong vùng.
Nhưng thanh niên áo trắng lại muốn chờ đến khi Phong Mạc đạt tới trạng thái đỉnh phong, sau đó mới chém giết lão, tựa như chờ trái cây thành thục, như vậy mới có thể thu hoạch được lợi ích lớn nhất!
Có điều thanh niên áo trắng lại sợ Phong Mạc sẽ trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình, cho nên mới âm thầm hạ hạt giống ấn ký dùng để truy tung trên người lão.
Quá trình hơi phức tạp, hắn hạ hạt giống ấn ký ở trên người một võ giả Nhân tộc, Phong Mạc vì vồ mồi khôi phục bản thân, đã cắn nuốt người nọ, khiến cho ấn ký này vô thanh vô tức bị trồng ở trên người Phong Mạc.
Thanh niên áo trắng chắc mẩm, có ấn ký truy tung này, chắc chắn Phong Mạc không thể trốn khỏi lòng bàn tay bản thân, bởi vậy hắn mới mặc kệ cho lão thỏa thuê vồ mồi trong phạm vi Mặc Lâm phủ thành.
Ở trong mắt thanh niên áo trắng, chắc chắn không một võ giả nào ở nơi địa phương nhỏ như Mặc Lâm phủ thành này có thể tạo thành uy hiếp cho thân thể bất tử của Phong Mạc.
Nhưng khiến cho thanh niên áo trắng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, không lâu trước đây, ấn ký mà hắn trồng trên người Phong Mạc đã tiêu tán!
Trường hợp này chỉ có hai khả năng.
Một là Phong Mạc phát hiện ấn ký tồn tại, rồi dùng phương pháp nào đó xua tan ấn ký rồi.
Hai là lão đã chết! Bị người nào đó giết chết!
Và đương nhiên, khả năng thứ hai có tỷ lệ cao hơn một chút.
Chuyện này khiến thanh niên áo trắng không còn bất cứ do dự gì nữa, hắn vội vàng từ khách điếm đang ở lại, chạy tới địa điểm mà ấn ký biến mất, mới có một màn trước mắt này.
"Con yêu ma kia thật sự đã chết? Là bị võ giả bản địa Mặc Lâm phủ thành giết chết?" Mà khác với tâm trạng âm trầm của thanh niên áo trắng, tráng hán kia lại cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn.
Mặc Lâm phủ thành này lại có cao thủ chém giết được yêu ma! Thật không ngờ nha!
"Bên này có dấu vết!"
Rất nhanh, thanh niên áo trắng và tráng hán một đường tiến thẳng vào núi hoang, ánh mắt đã phát hiện một đống củi lửa gần như đã tàn lụi kia, cùng với một chút khung xương hài cốt còn chưa bị đốt sạch trong đó.
Hô!
Thanh niên áo trắng vung ống tay áo lên, đống củi lửa hoàn chỉnh lập tức bị một luồng kình lực vô hình thổi bay đi. Sau đó, hắn cẩn thận tìm kiếm một đống hài cốt bị cháy đen ở bên trong.
Sau một lúc lâu, sắc mặt thanh niên áo trắng đã âm trầm đến mức muốn nhỏ ra nước: "Không có. . . Yêu Ma Tinh Hạch bị cầm đi rồi!"